Đao Giả Bá Vương
: Ai Giết Chết Hắn, Ta Sẽ Gả Người Đó
Dịch Phong được Mộ Dung Tâm Nhi xếp cho ở chỗ dành cho các tinh anh vốn nghĩ là sẽ chán nhưng vừa đặt mông ngồi xuống, hắn lập tức cảm giác được mình hạnh phúc đến cực điểm. Bởi vì hắn chưa từng thấy nhiều mỹ nữ đến như vậy. Hôm nay hắn nhìn quá ư là đã mắt.
Gần hắn nhất chính là tuấn nam, mỹ nữ của tứ đại thế gia. Đương nhiên, Dịch Phong chỉ chú ý đến mỹ nữ mà thôi. Với những gã bảnh bao hay tiểu bạch kiểm, hắn không có cảm tình gì.
Nam Cung Vân, con gái của chưởng môn Nam Cung thế gia, tuổi mười bảy mười tám, mặt như xoan đào, mắt phượng trong suốt, mũi ngọc môi anh đào. Thân hình hơi mảnh mai nhưng cũng không phải mỹ nhân gầy gò.
Thân thể mềm mại lả lướt, vú cao ngất, đường cong mê người.
Ngoại trừ nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt thế, từ cách ngồi của Nam Cung gia cũng có thể thấy được đây là một thiếu nữ mềm mại, nhu thuận, trời sinh dịu dàng, tính tình hiền lành.
Dịch Phong nhìn nàng lâu như vậy mà Nam Cung Vân vẫn không hề đưa mắt nhìn sang, lòng không một chút tạp niệm nhìn lên lôi đài, vô cùng đoan trang.
Ngồi phía dưới Nam Cung Vân chính là Bắc Hải Đường thì hắn biết rồi nên không nói làm gì, mà còn mỹ nhân Tây Môn Thanh, thiên kim tiểu thư của Tây Môn thế gia, khoảng hai mươi tuổi, mặt sáng như trăng rằm, đôi thu thủy trong suốt, mà trước ngực nàng là cặp vú kiêu ngạo, tản ra dáng người mê hồn, phối hợp với bờ mông tròn lẳn và đôi chân thẳng đẹp, làm nàng như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp, quả thực không nói lên lời. Sắc đẹp trời sinh này không biết làm bao nhiêu nam nhân mê mẩn vì nàng. Nhất là đôi mắt của nàng dù lúc tức giận vẫn thu hồn đoạt phách.
Đông Phương Mộng, Đông Phương Thiên của Đông Phương thế gia là đôi mỹ nhân chưa từng có trong lịch sử võ lâm. Sinh đôi không hề kỳ quái, nhưng có thể xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy thì không có bao nhiêu. Nếu nói lúc Dịch Phong nhìn Nam Cung Vân cùng Tây Môn Thanh chỉ chảy nước miếng, vậy khi nhìn hai tỷ muội Đông Phương, máu mũi hắn trào ra, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. Tất cả mỹ từ để hình dung hai nàng đều dư thừa. Sắc đẹp của các nàng không nên thuộc về trần thế hỗn hoạn này.
Càng làm cho người trong võ lâm điên cuồng là tính tình các nàng rất quật cường, dám làm dám chịu, nhưng thực tế lại rất thiện lương. Các nàng từng ngầm thỏa thuận với nhau, đã không lấy chồng thì thôi, một khi xuất giá hai tỷ muội sẽ lấy cùng một người. Điều này làm cho thanh niên đồng lứa trong võ lâm điên cuồng. Rất nhiều người đều cho rằng có thể trở thành hôn phu của song kiều, đúng là kẻ may mắn nhất trên đời.
Bên cạnh mỹ nữ của Ngũ Đại Thế Gia thì còn có tỷ như là Long Yến Yến, mỹ nữ tỷ tỷ Mộ Dung Phỉ Nhi, Mộng Nghiên Chúc, hay các mỹ phụ của ngũ đại thế gia… đều là những người có sắc đẹp lớn trong võ lâm.
Dịch Phong lúc này chỉ có thể mở to mắt và mở to mắt như muốn ăn toàn bộ mỹ nhân trong tầm mắt hắn.
-Là ngươi
Một giọng nói một phần kinh ngạc xen lẫn một chút tức giận vang lên đưa Dịch Phong trở lại thực tại, hắn quay sang bên trái thì bất ngờ là Đông Phương Viễn gặp ở quán. Đông Phương Viễn sau cái ngày bị Dịch Phong chơi một vố liền hận không thể bắt hắn sớm nhưng không nghĩ là lại gặp nhau ở đây, hắn thề là từ lúc bắt gắp Dịch Phong, hắn muốn tẩn chết tên tiểu tử này nhưng bây giờ không tiện hỏng hết hình ảnh Đông Phương thế gia.
-Sao? Có vấn đề gì?
-Cất cái mắt chó của ngươi đi.
-Đừng có ảo tưởng mình là suất ca nữa, ta không có nhìn ngươi nha.
-Ngươi đang nhìn hai muội muội ta.
-Muội muội ngươi? Là ai? Giới thiệu cho ta coi.
-Giả vờ giả vịt, ngươi nghĩ ta mắt mù hả? Nhìn quanh những người ngồi đây xem.
Có thể ngồi trên hàng ghế này đều là tinh anh của Mộ Dung thế gia và các thế lực. Chắc chắn là xuất thân quý tộc, những người đó tu dưỡng sẽ không quá kém. Nhưng nhìn thấy ánh mắt “Ăn thịt người” của Dịch Phong, đặc biệt là “Ăn” người của mình đều không kìm nổi mà trừng mắt nhìn hắn.
Dịch Phong bĩu môi đếch thèm nhìn mà quay phắt ra chỗ khác. Thật là con bà nó chứ, Đông Phương Viễn nghiến răng nhìn cái phong thái vênh váo chỉ muốn đập cho một trận.
Nam Cung Vân ngồi gần đó thản nhiên nói
-Viễn đại ca, cần gì phải so đo với một tên thô lỗ chứ.
Á đù, bị mỹ nữ nói mình là thô lỗ hắn bĩu môi nói lầm bầm nhưng đủ để những người ngồi đây nghe rõ mồn một.
-Thô lỗ? Làm bộ làm tịch thanh cao cứ như là thuần khiết lắm ý, ta nhổ.
-Tiểu tử này, ngươi dám.
Nam Cung Lăng nghe được nổi máu nóng không thể ngồi im một chỗ được nghe được Dịch Phong dám nói láo như vậy, liền đứng dậy túm cổ áo hắn xốc lên, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng mắt Dịch Phong.
-Quân tử động khẩu bất động thủ nha.
-Hừ, một kẻ nói năng như ngươi thì tốt nhất nên đi ra khỏi đi.
Đôi tỷ muội Đông Phương Mộng, Đông Phương Thiên đồng thanh nói.
Thực sự mà nói thì Dịch Phong hắn thực chất cũng không muốn làm điều này chỉ là bà cô kia đã bảo hắn phải làm trò phá cái ngày hôm nay.
Hoa Thiên Long thì đang cười, trong lòng quả thực vui như hoa nở. Nhìn cảnh Dịch Phong và tứ đại thế gia đấu khẩu với nhau, hắn thấy rất rõ ràng. Đối với hắn mà nói đúng là một đại lễ rất lớn.
Cảm nhận được chút địch ý từ Hoa Thiên Long, Dịch Phong đang bị Nam Cung Lăng xốc áo liền quay mặt sang nhìn hắn thầm nghĩ.
-Trong đám người trẻ thì chỉ duy có Tây Môn Vinh và tên này có thực lực.
Tùng….Tùng…Tùng…Cheng
Tiếng trống đập chiêng gõ vang lên cả một biển người hò hét không ngừng, Mộ Dung Chính đại trưởng lão thay mặt gia chủ Mộ Dung Chí đứng giữa sân dõng dạc nói lớn.
-Đầu tiên thay mặt cho gia chủ Mộ Dung, Mộ Dung Chính ta xin có lời cảm ơn tới các chư vị đã không quả đường xá xa xôi để đến đây chung vui. Như các vị đã biết Mộ Dung gia chủ ngoài tổ chức lễ hội truyền thống thì mục đích khác là tìm được cho con gái út là Mộ Dung Tâm Nhi.
Lời vừa nói ra, hảo hán võ lâm dưới đài lập tức hoan hô như sấm dậy, hiển nhiên là rất khẩn trương muốn lên lôi đài biểu diễn.
-Vậy, lễ hội xin được bắt đầu.
Thanh âm vừa dứt, một nam nhân lục y nhanh chóng phi thân lên giữa sân đài nhìn quanh tứ phía ôm quyền nói lớn
-Tại hạ Bình Ngô của Cự Kình Phái, có vị nào lên thượng đài cùng tại hạ.
Nói xong cười ha hả đầy kiêu ngạo.
Cự Kình Phái vốn là một bang phái từ lâu không có danh tiếng tốt, cái tên Bình Ngô này trước là bang phó sau âm mưu tạo phản giết bang chủ Phi Thiên hãm hại những kẻ chống đối hắn. Thuận lợi lên làm bang chủ khiến võ lâm một thời xôn xao nhưng đây là nội chiến nên các giáo phái, bang phái chỉ có thể làm ngơ.
Bình Ngô mặc dù đã trên 40, theo nhận xét một số người thì võ công cũng thuộc hàng cao thủ, nên ai ai ở dưới nhìn nhau xem người sẽ lên đối chiến.
-Hồ Khắc phái Tàng Kiếm xin lĩnh giáo.
Hồ Khắc này cũng không phải dạng vừa nha, thân là chất nhi của Hồ Tùng cao thủ kiếm pháp nổi danh một thời võ công không tệ.
Tuổi mới sang đâu hai nhưng Hồ Khắc quả là ngọc thụ lâm phong, so sánh với Bình Ngô thì quả là châu ngọc quý báu, nhưng mà giang hồ không phải đẹp trai là có thể ăn được.
Hồ Khắc cùng Bình Ngô không nói hai lời, quyền kiếm liền xuất về phía đối diện, bắt đầu tỉ võ trên lôi đài. Khí công từ hai người phát ra uy chấn.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh qua đánh lại hơn mười chiêu. Nhưng Hồ Khắc mặc dù được coi là tinh anh ở Tàng Kiếm nhưng chưa xông pha chinh chiến thực sự nên đã lép vế rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Bình Ngô gian manh lắm mưu mẹo nhờ đó mà hắn đã đánh bại được bang chủ tiền nhiệm, nhìn thấy thời cơ tận dụng, hóa quyền thành chưởng, mạnh mẽ đẩy mạnh về phía trước.
Hồ Khắc dựa vào khí thế bốc đồng, huy động kiếm pháp đón nhận, mong lấy cứng rắn chọi cứng dùng sức dụng lực.
– Ầm! Một tiếng.
Chỉ thấy Hồ Khắc không chịu nổi chưởng lực hùng hậu của Bình Ngô cả thân mình như diều đứt dây. “Oanh” một tiếng bay ra ngoài lôi đài, ngã té trên mặt đất, nằm im bất động.
Đoàn người xem lập tức choáng váng.
-Đại ca
-Thiếu chủ
Người của phái Tàng Kiếm xông tới, trong đó còn có một nha đầu mười tám mười chín tuổi xinh đẹp, hiển nhiên nàng chính là muội muội hắn- Hồ Tuyết Di.
-Ta liều mạng với ngươi …
Hồ Tuyết Di thấy ca ca mình ngã xuống đất không dậy nổi, thương thế nghiêm trọng, trong mắt toát ra lửa giận, muốn chạy lên phân cao thấp, kết quả bị người của Tàng Kiếm ngăn cản.
Hồ Tuyết Di tính tình nóng nảy, thấy ca ca trọng thương mà không làm gì được, mình lại không thể lên báo thù cho ca ca, vì thế la lớn
-Ai đi lên giết chết lão ác tặc này, Hồ Tuyết Di ta sẽ gả cho người đó!
Hồ Tuyết Di vừa nói những lời này ra, mọi người liền nổ tung.
Không nghĩ tới ngay trận đấu đầu tiên, đã có tai nạn chết người, Hồ Tuyết Di bất chấp tất cả, vì huynh mà báo thù đưa chính bản thân mình thành món đồ.
P/s: có lắm nữ quá không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!