Trước khi đi, hắn thì thầm bên tai Tần Quan Chu: “Về phía Lương Thận Hành, có ta thu xếp, nàng đừng lo.”
Tần Quan Chu biết đây là rắc rối lớn, để Ngụy Thính Phong gánh vác thay cho nàng, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an.
Ngụy Thính Phong nắm tay nàng nói: “Chúng ta tuy hai mà một không phân biệt ai đúng sai. Hơn nữa, chuyện này cũng do ta gây nên.”
Muốn chia cắt với Lương Thận Hành, là ý nguyện của mình Tần Quan Chu; nhưng nếu Ngụy Thính Phong muốn lấy nàng, ngoài việc đối diện với Tần Quan Chu, hắn cũng nên đối mặt với phu quân trước kia của nàng.
Ngụy Thính Phong ý đã quyết sẽ không thể thay đổi, Tần Quan Chu cũng có ý muốn dựa dẫm vào hắn. Tần Quan Chu hạ quyết tâm, nếu chuyến này Ngụy Thính Phong có mệnh hệ gì, nàng cũng sẽ cùng hắn gánh chịu.
Ngụy Thính Phong thấy nàng không còn tìm đủ mọi cách để trốn tránh nữa, trái tim vốn căng thẳng đã buông lỏng đi rất nhiều. Hắn ôm Tần Quan Chu vào lòng, khẽ lướt qua môi nàng một nụ hôn, nghĩ rằng nếu như hôm nay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù có phải chết hắn cũng không hối hận.
Trước khi Ngụy Thính Phong lên đường đã đặc biệt giao phó Ngụy Tu Bình ở lại bảo vệ Tần Quan Chu.
Ngụy Tu Bình không nghĩ vào thời khắc quan trọng này, Ngụy Thính Phong dám bỏ lại hắn, lập tức nổi trận lôi đình, quát mắng: “Nàng ta thiếu tay thiếu chân hay sao mà còn cần người hầu hạ? Tại sao ta phải bảo vệ nàng ta! … Ngụy Ẩm Hàn, huynh nghe cho kỹ đây, nếu huynh gặp chuyện không may, quay về Giang Lăng, tông trung nhất định sẽ không tha cho cái mạng này của ta.”
“Tu Bình, nàng ấy rất quan trọng với ta.” Ngụy Thính Phong nhìn chằm chằm Ngụy Tu Bình, trong vẻ chất phác giản dị đó sinh ra ý chí mạnh mẽ kiên cường, trầm giọng nói: “Ngoại trừ đệ, ta không thể tin bất cứ ai.”
Ngụy Tu Bình: “…”
Ngụy Tu Bình tức giận nghĩ thầm, mẹ kiếp ai nói Ngụy Thính Phong vụng ăn vụng nói vậy? Nhưng cũng thật nực cười. Một câu nói của Ngụy Thính Phong lại có khả năng thuyết phục được hắn – nếu có thể có được sự tín nhiệm của Tông chủ Ngụy gia, e rằng ai cũng muốn dốc toàn lực để chứng minh Tông chủ không nhìn nhầm người.
Ngụy Tu Bình nghe tiếng vó ngựa cuồn cuộn hỗn loạn dần xa khuất, gió thổi động cờ tạo ra tiếng phần phật.
Tần Quan Chu đứng trước cửa nhìn xa xăm, đợi sau khi Ngụy Tu Bình xoay người đi vào, nàng mới dịu dàng hỏi: “Ngươi đói không? Ta đi nấu vài món bình dân.”
Ngụy Tu Bình xua tay: “Ta không ăn.” Hắn đang định rời đi đột nhiên quay lại, liếc mắt nhìn Tần Quan Chu: “Có hạ nhân phục vụ ở đây, bớt làm mấy chuyện thừa thãi này đi.”
Tần Quan Chu chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Ngươi tức cái gì, vẫn phải ăn cơm chứ.”
Ngụy Tu Bình khịt mũi: “Ta thèm so đo với nữ nhân nhà ngươi?”
Hắn đánh giá Tần Quan Chu một lượt, nhưng cho tới giờ vẫn không nhìn ra nàng có điểm gì đặc biệt. Hơn nữa Tần Quan Chu còn là phụ nữ đã lập thất, chẳng biết có tài cán gì mà có thể khiến một người hiểu quy củ phép tắc, biết tiến lui như Ngụy Thính Phong, làm ra chuyện kinh thiên động địa như này?
Cướp thê.
Thù này, Lương Thận Hành sẽ dễ dàng cho qua sao?
Đột nhiên Ngụy Tu Bình lạnh lùng nói: “Tần Quan Chu, ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến huynh của ta mê mệt đến thần hồn điên đảo, nhưng nếu huynh ấy đã nhận định ngươi, ta sẽ không làm trái ý. Tuy nhiên Ngụy gia sẽ không chấp nhận để ngươi làm chủ mẫu đâu.”
Tần Quan Chu nói: “Ta đến đây không phải vì muốn nhắm vào chức vị chủ mẫu Ngụy gia các người. Các người có chấp nhận hay không, ta cũng chẳng quan tâm.”
“Nếu đã vậy thì đừng cố gắng lấy lòng người Ngụy gia. Chỉ cần ngươi đối tốt với huynh của ta, sẽ không ai làm gì ngươi cả.”
Tần Quan Chu nghe xong cũng gật gật đầu: “Đa tạ.”
Từ ‘lấy lòng’ mà Ngụy Tu Bình nói với nàng cũng không phải hoàn toàn vô lý. Nàng biết với thân phận của mình như này, Ngụy gia nhất định sẽ có người tỏ ra bất mãn, nhưng nàng mặc kệ, chỉ sợ sẽ khiến Ngụy Thính Phong bị kẹp vào thế khó.
Ngụy Tu Bình nói: “Không cần cám ơn, ta cũng không phải là vì ngươi.”
Tần Quan Chu đã sớm biết được tính khí của người này, mồm miệng độc địa, nhưng thật ra hắn không có ý xấu. Tần Quan Chu: “Nếu ngươi đã không muốn so đo với ta, muốn tuyệt thực cũng không phải vì giận ta, vậy sao lại không ăn?”
Ngụy Tu Bình ưỡn lưng, hùng hổ nói: “Ta, ta sợ tài nghệ của ngươi không tốt!”
Tần Quan Chu bật cười: “Yên tâm, ta nấu ăn rất ngon.”
Các đệ tử khác bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến tới hòa giải, vừa nói đỡ cho Tần Quan Chu vài câu, vừa ôm lấy Ngụy Tu Bình, thuyết phục đừng khiến tông chủ khó xử, huyên náo hồi lâu rồi ấn hắn vào ghế ngồi.
Họ rất tùy ý trên bàn rượu, không quá để tâm đến phép tắc, tuy đều là con nhà nòi gia giáo truyền thống, đến cuối cùng lại ngấm dần thói hư tật xấu của giang hồ, biết lễ tiết nhưng lại không quá câu nệ.
Sau khi dùng bữa xong, Ngụy Tu Bình nhấc bình rượu lên, định ra ngoài phái một kẻ vào thành Phù Dung nghe ngóng, báo lại càng sớm càng tốt.
Trước mặt hắn không biết là tên tiểu bối nào đang đứng đó, Ngụy Tu Bình định gọi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gió vụt qua, rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ có thể bằng đôi tai nhạy bén của hắn mới có thể nghe ra được, âm thanh lập tức vỡ vụn khi xuyên qua cửa sổ gần đó, ‘choang’ một tiếng khiến Ngụy Tu Bình hoảng hốt.
Hắn vươn tay tóm lấy đứa nhỏ trước mặt, ôm lấy nó rồi lật người lăn một vòng, một mũi tên thép chói mắt cắm phập lên mặt đất, bắn trúng một mảnh bột sỏi.
Ngụy Tu Bình trông thấy tình hình lập tức trợn trừng mắt, hét lớn: “Ám tiễn! Nấp đi—!”
Hắn đẩy đứa trẻ ra sau một cây cột và nhanh chóng lao về phía Tần Quan Chu.
Lời vừa dứt, một đợt mũi tên lao tới như mưa đỏ, xuyên thấu bay vút vào trong nhà! Ngụy Tu Bình đạp lên cái bàn nhỏ để chặn lại, hung hăng ấn Tần Quan Chu nấp xuống.
Đầu gối Tần Quan Chu mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, nghe thấy trước mặt là những tiếng rầm rầm kinh hãi, đầu mũi tên sắc bén suýt nữa xuyên thủng mặt bàn, lộ ra một chút tia sáng lạnh lẽo.
Sau khi nàng nhìn thấy nó, hàn ý sâu sắc thấm vào xương tủy, bởi vì nàng nhận ra mũi tên thép rực lửa này là binh khí mà chỉ vệ binh thân cận của Lương Soái mới có.
Tần Quan Chu nghiến răng, đang định đứng dậy thì Ngụy Tu Bình vội ngăn nàng lại: “Ngươi muốn chết sao!”
Ngụy Tu Bình né không kịp, một mũi tên thép lướt qua cánh tay phải của hắn, máu chảy ra không ngừng. Ngụy Tu Bình xé một góc áo choàng, nhanh chóng quấn lấy cánh tay mình, dùng răng siết chặt nút thắt.
Trên trán toát ra một tầng mồ hôi, hắn lớn tiếng gào lên: “Có ai bị thương?” Đệ tử Ngụy gia lần lượt đáp vô sự, Ngụy Tu Bình lại nói: “Là binh lính.”
“Là Lương Thận Hành.” Tần Quan Chu thấp giọng nói: “Bọn họ nhắm vào ta.”
Ngụy Tu Bình chửi bới: “Ngươi … nữ nhân nhà ngươi thật biết gây họa cho Ngụy gia!”
Tần Quan Chu nói: “Ta sẽ ra ngoài, ngươi đưa họ đi vòng sân sau.”
“Ngớ ngẩn!” Ngụy Tu Bình nói: “Ta đã hứa với Ẩm Hàn sẽ bảo vệ ngươi, ngươi ra ngoài? Nếu ngươi đi ra ngoài, ta phải giải thích sao với huynh ấy! Hơn nữa, nếu bọn ta bỏ lại một nữ nhân ngươi rồi tìm kế tẩu thoát, ngươi coi Ngụy gia bọn ta là hạng người gì?”
Tần Quan Chu nói: “Các ngươi là anh hùng, là hào kiệt, nhưng không nhất thiết phải vì ta mà đối đầu với bọn họ.”
“Ngươi câm miệng.” Ngụy Tu Bình nhìn chằm chằm cánh cửa bị mũi tên xuyên thủng lỗ chỗ, tia sáng vỡ vụn tràn vào, hắn trầm giọng nói: “Ngừng rồi? … Ngừng bắn rồi sao?”
Hắn đang định ra lệnh cho mọi người đề phòng lui ra ngoài thì ngoài cửa bèn truyền đến tiếng hô giận dữ cùng thô lỗ: “Tần Quan Chu, nếu ngươi còn sống, ta đếm từ ba, tự giao nộp mình, nếu không sẽ chết cùng với người của Ngụy gia!”
“Ba…”
Ngụy Tu Bình nắm lấy vạt áo của Tần Quan Chu, đè nén cơn giận hét lên: “Đừng ra!”
Tần Quan Chu nói: “Ngươi tin tưởng Ngụy Thính Phong, cũng xin hãy tin ta. Nếu bọn họ thực sự muốn mạng của ta, sẽ không ngừng bắn như này đâu.”
Bởi vì quá lo lắng, đầu óc Ngụy Tu Bình giống như rỉ sét không nghĩ được gì: “Ngươi im lặng đi!”
“Hai–!”
Tần Quan Chu vung tay lên: “Cảm ơn ngươi, nhưng nếu hôm nay có người của Ngụy gia mà chết ở đây, sau này ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp lại chàng ấy nữa…”
Một trọng lượng nhẹ rơi xuống vai Ngụy Tu Bình, khiến nhịp tim đang dồn dập như trống đánh bỗng nhiên ngừng lại. Hắn ngẩng đầu đối diện ánh mắt tĩnh lặng như hồ của Tần Quan Chu, khóe miệng mấp máy, nhưng lại không biết phải nói gì mới phải lẽ.
“Mau đi đi.”
Tần Quan Chu đẩy hắn ra, nhặt mũi tên lông vũ đỏ rực từ dưới đất lên, bẻ gãy thân tiễn, cầm đầu mũi tên trong tay. Nàng gắng gượng chống đỡ đôi chân mềm yếu của mình, loạng choạng bước ra ngoài.
“Một!”
“Ta ở đây!” Tần Quan Chu đẩy cửa ra, hai mắt đỏ hoe nhìn người trên lưng ngựa cao đang giương cao mũi cung: “Đừng bắn nữa.”
Nàng nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm một vòng, cũng không nhìn thấy Lương Thận Hành, người đứng đầu là Phó tướng được Lương Thận Hành tin tưởng nhất. Người này đương nhiên Tần Quan Chu rất quen thuộc, hắn đã cùng Lương Thận Hành tòng quân, hai người vào sinh ra tử trên chiến trường nhiều năm, tình nghĩa đậm sâu.
Binh mã đến vây sát người Ngụy gia không mặc binh phục, cũng không giương cờ soái.
Xem ra bọn họ không phải đi làm việc công, cũng không phải lấy công làm tư, mà thực sự muốn giải quyết triệt để mối hận thù cá nhân này.
Phó tướng liếc nhìn Tần Quan Chu cười nói: “Mỗ tướng vừa rồi còn thầm nghĩ, nếu Hầu phu nhân thật sự chết ở bên trong, cũng sẽ bớt việc cho bọn ta về sau.”
Tần Quan Chu nắm chặt mũi tên, run rẩy cầm trong tay, nói với Phó tướng: “Ta muốn Lương Thận Hành ra đây gặp ta…”
“Phu nhân, người thực sự đánh giá quá cao Hầu gia rồi. Ngài ấy không phải là thần thánh, bị thương nặng như vậy, cử động thân còn khó, làm sao có thể đến đây được cơ chứ?”
Tần Quan Chu run giọng nói: “Vậy ngươi tới vì cái gì?”
“Hầu gia tình sâu nghĩa nặng, luôn khoan dung với người, nhưng bây giờ ngài ấy phải ngã hòa với Ngụy gia vì ân tình trước kia của sư phụ ngài. Nhưng nhân sĩ có thể chết, không thể bị sỉ nhục, Hầu gia không đáng phải chịu lời đàm tiếu của thiên hạ vì một tiện phụ như ngươi… Vì ngài ấy không thể làm người xấu, vậy thì hãy để Mỗ tướng ta ra tay, sau này nếu có ai đến hỏi tội thì ta sẽ ngẩng cao đầu thú nhận!”
Hắn lại giương cung lên và nhắm vào Tần Quan Chu.
“Người cùng Mỗ tướng quay về, sẽ được sống, nếu không hãy chết cùng với đám người Ngụy gia đi.”
Nỗi sợ không tên bò dọc theo sống lưng Tần Quan Chu lên đến đỉnh đầu, toàn thân nàng lạnh toát, vẫn cố gắng thỏa hiệp: “Ta sẽ lập tức quay về, ngươi hãy tha cho họ.”
“Người nhầm rồi.” Phó tướng cười lạnh: “Mỗ tướng nói, ở đây chỉ mình Phu nhân mới có thể lựa chọn được sống mà thôi.”