Đào Hoa Nguyên Ký
Chương 2: Xuyên không, bỗng chốc trở thành cha hài tử
Kỳ thi đại học, Hạ Sinh làm bài rất tốt, đỗ vào đại học nổi tiếng ở thủ đô, việc này tạo nên rung động không nhỏ ở Giang trấn. Láng giềng ở xung quanh đều nói chuyện về nhà họ Ân, trong trào phúng không giấu được ao ước, dù sao thì trong truyền thống thi cử ở thị trấn này mà nói thì thi được vào đại học danh tiếng như vậy thực sự là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Hạ Sinh đối với sự bàn tán của mọi người làm như không thấy, bình tĩnh thu thập hành lý, một mình lên xe lửa về phía bắc.
Bốn năm đại học, trong mắt các sinh viên khác, Hạ Sinh là một người trầm mặc ít nói, nhưng có chuyện gì muốn nhờ cậu làm thì cậu sẽ hoàn thành trong khả năng tốt nhất có thể, không tranh đoạt danh tiếng, cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm, trong trường bắt gặp còn có người chủ động bắt chuyện với cậu.
Trong khi học tập thì Hạ Sinh cũng kiếm một công việc làm thêm. Nói ra cũng là ngoài ý muốn, vốn Hạ Sinh nghĩ mình không thích giao tiếp cùng người khác, nên làm công việc chân tay là được rồi. Thế nhưng thái độ của cậu nhu thuận, chăm chỉ làm việc, dĩ nhiên được chủ nhà hàng yêu quí, nghĩ rằng tiểu tử này có chút ngại ngùng, nhưng mà có thể bồi dưỡng. Chủ động cho phép Hạ Sinh đi theo hắn trợ thủ. Hạ Sinh lúc bé cũng hay giúp đỡ bà ngoại nên cũng rất nhanh thích ứng với công việc.
Bếp trưởng không có chút giấu nghề nào, đem tất cả bản lĩnh cẩn thận truyền thụ cho Hạ Sinh, Hạ Sinh có chút ngại, vì cậu biết loại nghề này rất kiêng kỵ truyền ra ngoài. Lúc Hạ Sinh ấp úng nói lên lo lắng của mình đối với bếp trưởng, bếp trưởng trừng mắt liếc cậu một cái, Hạ Sinh nhanh chóng cúi đầu, bàn tay to của bếp trưởng xoa xoa đầu cậu một chút, “Hạ Sinh à, chú không biết vì sao tính tình của cháu lại hướng nội như thế, nhưng mà cháu là một đứa trẻ ngoan, chú nghĩ rằng nếu cháu có tay nghề này thì sẽ có thể chăm sóc mình tốt hơn.”
Hạ Sinh cúi đầu không nói gì, sau đó dùng lực gật đầu, biểu thị rằng cậu sẽ cố gắng theo bếp trưởng học tập.
Hạ Sinh nghĩ, cậu thực sự rất may mắn, có bà ngoại cùng bếp trưởng đối với cậu vô cùng tốt.
Thoáng một cái đã hết bốn năm đại học, Hạ Sinh thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp, chuẩn bị rời khỏi nơi đô thị phồn hoa này, cậu muốn mua tặng bếp trưởng chút quà tỏ lòng thành, liền mang tiền công đến siêu thị bên ngoài trường học.
Khi Hạ Sinh đang bị muôn màu muôn vẻ trong siêu thị làm hoa cả mắt thì cửa siêu thị có người đột nhập gây rối loạn. Hạ Sinh lại không phải là người thích vào góp vui, cậu tiếp tục chọn đồ.
Có người chạy tới chỗ Hạ Sinh, nhoáng một cái cậu bị người đó dùng cánh tay giữ lấy, ở gáy có vật gì đó cứng cứng dí vào.
Dao?
Trực giác của Hạ Sinh ý thức được điều này. Cậu không hề động đậy, sữa ong chúa trên tay không giữ được mà rơi xuống trên mặt đất.
“Không được đến đây! Không là tao nổ súng đấy!” Người đàn ông khỏe mạnh phía sau hung hăng túm cổ Hạ Sinh.
Cảnh sát nhân dân vốn đuổi theo đến đây nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể đứng xa xa, giằng co cùng kẻ bắt cóc. Khách hàng của siêu thị bị doạ, có người thét chói tai rồi chạy trốn, nhưng cũng có người đứng từ xa nhìn lại xem.
“Xin anh hãy bình tĩnh! Anh đã bị chúng tôi bao vây rồi, không bằng chủ động hợp tác với cảnh sát, còn có thể hưởng độ khoan hồng!” Người cảnh sát đứng đầu nói với người đàn ông đó, cao giọng kêu gọi đầu hàng, muốn thuyết phục kẻ bắt cóc không nên hành động thiếu suy nghĩ, cùng lúc đó trấn an Hạ Sinh: “Đồng học cậu yên tâm, chuyên gia đàm phán của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức, cậu không cần phải sợ, không có việc gì đâu.”
Hạ Sinh nghĩ phản ứng của cậu có chút kỳ lạ, một chút cũng không sợ hãi, nhưng mà đầu óc lại choáng váng, người trước mắt đều nhìn không rõ nữa.
Kẻ bắt cóc vì khẩn trương mà lại tăng thêm lực cánh tay, lực chú ý đặt hết lên cảnh sát trước mặt, làm sao còn để ý đến Hạ Sinh sắp bị hắn bóp cổ chết.
Cản sát vừa lúc này còn nghĩ Hạ Sinh trấn tĩnh được, trong lòng thầm khen không hổ là sinh viên, thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, nhưng dần dần phát hiện ra sắc mặt cậu tái nhợt không thích hợp, mắt trở nên trắng dã, mới cảm thấy sự tình không ổn, rống to vào mặt kẻ bắt cóc: “Anh buông cổ cậu ta ra! Cậu ấy không thể thở nổi nữa rồi!”
“Cái gì? Chúng mày không cần lừa tao, tao sẽ không mắc mưu đâu!” kẻ bắt cóc bị đẩy vào đường cùng, lúc này hắn như chó cùng dứt giậu, không những không buông lỏng tay mà còn bóp chặt hơn.
Bọn họ đang nói gì thế? Tiếng nói sao trở nên xa xôi vậy? Thế giới đảo quanh, càng lúc càng chóng mắt… Hạ Sinh vô lực nhắm mắt lại.
Nói cái gì, không quan trọn… Cậu mệt mỏi quá… Đầu nghiêng đi một cái, Hạ Sinh rốt cục mất đi ý thức.
Đêm đó đài liền truyền ra tin tức: Mười sau giờ bốn mươi phút ngày hôm nay tại Bắc Kinh, ngân hàng ở khu phố phía nam phát sinh vụ cướp có vũ trang, tội phạm dùng súng lục bị phát hiện, nhân viên ngân hàng nhanh chóng báo nguy, kẻ cướp hốt hoảng chạy trốn vào siêu thị bắt cóc sinh viên sắp tốt nghiệp họ Đồng, trong lúc giằng co, con tin bị bóp cổ lâm vào hôn mê, cảnh sát thừa cơ hợp lực bắt được tên tội phạm, đồng thời đưa Đồng đồng học đến bệnh viên gần nhất, đáng tiếc không kịp cứu sống…
…
Loáng thoáng truyền đến tiếng khóc, giống như là rất nhiều muỗi tụ tập xung quanh không ngừng vo ve. Hạ Sinh có điểm không chịu được, thế nhưng mi mắt thực sự rất nặng, cậu không thể mở mắt ra được.
Là ai đang khóc? Vì sao lại khóc?
Ý thức của cậu dần tỉnh táo lại, nhớ lại một màn trước khi hôn mê – cậu đang mua đồ trong siêu thị liền bị một kẻ bắt cóc bắt làm con tin, sau đó bị bóp cổ đến hôn mê.
Như vậy thì hiện tại chắc cậu đang ở bệnh viện rồi, bà ngoại đến rồi sao? Ngoài bà ra, còn ai có thể vì cậu mà khóc đến thương tâm như thế chứ? Hạ Sinh trong lòng không khỏi khổ thẹn, vẫn là khiến bà phải lo lắng.
Hạ Sinh rất muốn an ủi người đang khóc kia, nhưng trong đầu một mảnh hắc ám đè xuống, cậu lại hôn mê lần nữa.
…
Lần thứ hai tỉnh lại, Hạ Sinh cảm giác khá hơn một chút. Hơn nữa bên cạnh không còn ai khóc lóc, tâm trạng mới thả lỏng một hơi.
Chậm rãi thích ứng tia sáng ban ngày, vốn tưởng rằng đập vào mi mắt sẽ là màu trắng của bệnh viện, thế nhưng ngoài ý muốn chính là cậu đang ở trong một căn phòng nhỏ hoàn toàn xa lạ.
Đây không phải là bệnh viện mà giống như ngôi nhà gỗ đơn sơ cậu đã từng nhìn thấy qua khi còn nhỏ ở trong thôn. Dưới người cậu là cái giường làm bằng gỗ cứng đơ đơ, đưa mắt nhìn có thể thấy được một cái cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua song cửa vào nhà, còn có bóng cây loang lổ.
Trong phòng đồ đạc bày biện cũng vô cùng đơn giản, ở góc tường có một ngăn tủ lớn, ở giữa gian nhà có một cái bàn thô ráp, trên bàn có vài cái đĩa, cách cái ghế mấy bước là đống củi vừa cháy hết.
Quan sát phòng xong, Hạ Sinh mới cúi đầu nhìn cái giường cậu đang nằm, vừa nhìn vừa bị dọa nhảy dựng: một cậu nhóc đang ghé vào giường ngủ. Bởi vì nhóc nằm sấp nên cậu chưa phát hiện ra.
Nhưng mà đây là chỗ nào a?
Hạ Sinh nhanh chóng ngồi xuống, lay cậu bé kia dậy, muốn hỏi chút tin tức.
Đứa bé kia thấy động tĩnh liền tỉnh dậy rất nhanh. Nó ngẩng đầu thẳng tắp nhìn tay Hạ Sinh đang khoác trên vai nó, ngây ra một lúc, rồi “Oa” một tiếng, nhào vào trong lòng Hạ Sinh khóc: “Phụ thân làm con sợ muốn chết, con còn tưởng phụ thân cứ ngủ mãi như thế, … không bao giờ để ý con nữa… Hu hu…”
Hạ Sinh từ trước đến nay vẫn khuyết thiếu biểu tình trên mặt liền cứ như thể mà hiện ra vẻ mặt giật mình, vừa có chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại đã sinh ra một đứa con lớn như vậy rồi? Tiếng khóc lúc trước nghe được là nhóc này khóc sao?
Thấy đứa bé khóc thương tâm như vậy, Hạ Sinh không khỏi ngây ngốc mà dỗ dành: “Nín đi nào, ta không phải đã thức rồi đây sao, không có việc gì rồi.”
Đứa bé không nói gì, chỉ cọ cọ trong lòng Hạ Sinh, một hồi sau, Hạ Sinh cảm giác vạt áo mình ướt đẫm rồi.
Lúc này Hạ Sinh mới chú ý đến quần áo của mình. Áo dài thùng thình, cổ gấp… đây, đây không phải là phong cách quần áo cổ đại sao! Đứa bé này còn gọi cậu là “Phụ thân”, trẻ con hiện đại không gọi như thế a.
Đầu Hạ Sinh “Oành” một cái nổ tung rồi – nơi này là là cổ đại? Cậu đến cổ đại rồi sao?
Hạ Sinh đọc sách hơn mười năm cũng không phải là chỉ biết đọc sách giáo khoa. Lúc còn học đại học, ngoài làm thêm, cậu hay đến thư viện đọc sách. Từ trước đến nay đại học vẫn luôn đề cao tinh thần tự học. Hạ Sinh mang tinh thần này quán triệt triệt để. Ngoại trừ sách liên quan đến chương trình học, cậu còn xem các loại sách khác, hơn nữa không chỉ xem qua mà thực sự suy nghĩ cùng lý giải. Không dám nói là đọc nhiều sách vở nhưng cũng là học phú năm xe rồi.
Trong đó cũng không loại trừ sách lý luận về thời gian và không gian, ấn tượng sâu nhất chính là “Thời gian giản sử” của Sử Đế Phân Hoắc Kim. Hoắc Kim cho rằng nếu thực sự vượt qua tốc độ ánh sáng thì có khả năng xuyên qua thời không. Đương nhiên cũng có nhà khoa học không đồng ý với ý kiến này, hơn nữa cách xuyên qua thời không cũng không phải chỉ có tốc độ siêu ánh sáng là cách duy nhất.
Đầu óc Hạ Sinh rối loạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!