Đào Hoa Nguyên Ký
Chương 9: Đi câu cá
Hạ Sinh dần quen thuộc với thế giới này, quen thuộc thôn nhỏ này, quen thuộc những người dân quê thân thiết. Điều làm cho cậu hoang mang chính là: Nhược Ngu như thế nào lại coi nhà cậu thành nhà hắn như thế? Trừ lúc đi dạy học buổi sáng và buổi tối đi ngủ thì cơ bản là đều ghé vào nhà Hạ Sinh. Nói hay thì là Tiêu không rời Mạnh, nói khó nghe thì là bám đuôi. Có điều Hạ Sinh không nghĩ như thế, cậu kết luận: Nhược Ngu đối với bạn bè thật nhiệt tình a.
Trưa hôm nay Hạ Sinh theo thường lệ dỗ tiểu Giai Bảo ngủ trưa, Nhược Ngu liền ba bước uốn éo từ từ sang đây: “A Sinh, hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta đi câu cá đi!”
“Câu ở đâu?”
“Bên ngoài có suối nhỏ đó, có cá mà.”
“Ngươi biết câu?”
“Ta không biết, nhưng A Sinh biết nha!” Lâm Nhược Ngu vẻ mặt đương nhiên cùng đúng lý hợp tình.
Hạ Sinh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Thế ngươi định nấu cá thế nào?”
“Luộc lên!” Sớm nghe Hạ Sinh đề cập đến món này nhưng vẫn chưa có cơ hội ăn, Lâm Nhược Ngu lại không sợ cay, chờ mong đã lâu.
Ta biết ngay mà! Trong thời gian ở chung này, Hạ Sinh coi như cũng hiểu chút tính tình của Lâm Nhược Ngu. Đại khái là do quen biết lâu ngày nên cậu có thể cảm nhận được hắn tín nhiệm cùng ỷ lại, đương nhiên là không khách khí chút nào với cậu. Đối với người khác, vẫn là một bộ dáng quân tử có lễ, cũng có vẻ xa lánh cùng đạm mạc.
“Được rồi, ăn nhiều cá tốt cho trẻ con, hấp cho tiểu Giai Bảo cũng được.”
“A Sinh, ngươi thật bất công.”
“Nó là cục cưng của ta á.”
“Vậy ngươi cũng nuôi ta đi.”
“…Không phải là đang nuôi sao, ngày ba bữa có thiếu phần của ngươi không?”
Lâm Nhược Ngu kinh ngạc, công lực võ mồm của Hạ Sinh lại tăng tiến, ngô, trêu cũng không thú vị nữa a…
Cũng không ngẫm lại, còn không phải là do ngươi cứ trêu đùa người ta sao.
“Ha ha, A Sinh đối đãi thật tốt.” Lâm Nhược Ngu cúi đầu cười vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Sinh vô hạn phong tình, cặp mắt đào hoa xinh đẹp thản nhiên, gió nhẹ mùa hè thổi bay sợi tóc, phất qua gò má trắng nõn.
Quả nhiên, Hạ Sinh lại bị định trụ rồi.
Ân, mỹ nhân kế vừa ra, nhìn xem ngươi trốn thế nào. Lâm Nhược Ngu ở trong lòng đắc ý.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Nga, a, được.” Hạ Sinh hoàn hồn, có điểm quẫn bách, như thế nào mỗi ngày đều nhìn mà, làm sao có thể nhìn đến xuất thần như thế chứ. Có điều, Nhược Ngu chính là nhìn rất được a, người xinh đẹp lại có học vấn như thế hiện tại là bằng hữu của mình, cậu thật là may mắn!
Cầu câu, mồi câu, thùng gỗ, đồ câu cá chuẩn bị xong xuôi, thời tiết có hơi nóng, mang mấy quả lê đi giải khát nữa. Tốt, hai người xuất môn đi câu cá.
Suối nhỏ cũng không cách nhà xa lắm. Hạ Sinh quan sát một chút, nước suối chảy không nhanh lắm, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy cá bơi qua lại. Vì thế lấy giun đào trong vườn nhà mình ra móc vào lưỡi câu, vung cần, ngồi lên tảng đá bên suối, chờ cá mắc câu.
“Nhược Ngu, ngươi đến dưới tàng cây ngồi cho mát, ta ở đây câu cá.”
“A Sinh thực quá phận, làm sao có thể một mình hưởng thụ lạc thú câu cá như thế.” Lâm Nhược Ngu không thuận theo, cần lấy cần câu, học động tác của Hạ Sinh, cũng thật là giống.
“Không, không phải ý đó, ta sợ ngươi cảm thấy buồn, hơn nữa, phơi nắng đen sẽ không tốt đâu.”
“Ta phơi nắng không bị đen đâu, hôm nay trời cũng râm mà, không sao đâu.” Lâm Nhược Ngu ngồi xuống Hạ Sinh, “Sẽ không buồn a, chúng ta có thể tán gẫu.”
“Ừ, Nhược Ngu muốn nói gì?”
“Cái gì cũng được, A Sinh ngươi lại khách sáo với ta.”
Hạ Sinh âm thầm nghĩ: không có biện pháp, nếu thân cận quá mức với ngươi, ta lại có cảm giác khẩn trương a.
Vì thế trong đầu Hạ Sinh liền liều mạng tìm đề tài, gần đây mọi người trong thôn thường bàn tán cái gì nhỉ… “Đúng rồi, nghe Lý đại thẩm nói, Nhược Ngu ở kinh thành định việc hôn nhân rồi phải không?”
“A? A Sinh quan tâm việc đại sự cả đời của ta như vậy sao?” Lâm Nhược Ngu bỡn cợt chớp mắt với Hạ Sinh vài cái.
“Đúng vậy, ngươi xem tiểu Giai Bảo nhà ta cũng đã năm tuổi rồi, mà ngươi còn chưa có thành thân đó.”
Aiz, cái đồ đầu gỗ này. Lâm Nhược Ngu bất đắc dĩ nói: “Ta là chịu không được người ta cứ làm mối nên mới nói thế. Cứ đến nhà ta nháo lên giống như nuôi tám trăm con vịt vậy, đau đầu lắm. Cũng là bất đắc dĩ mới bày ra hạ sách này. Nếu mà ở kinh thành ta định việc hôn nhân rồi thì sao có thể lâu như vậy chưa về chứ.”
Trong đầu Hạ Sinh hiện lên cảnh Lâm Nhược Ngu hoang mang giữa bầy vịt, không khỏi bật cười: “Thật cũng là, mọi người đều nhiệt tình quá. Thế trong thôn có cô nương nào vừa ý Nhược Ngu không?”
“A Sinh có?”
“Ta đều đã làm cha hài tử rồi, làm sao còn có thể có ý nghĩ đó trong đầu. Nhược Ngu ngươi giễu cợt ta.” Hạ Sinh liếc mắt một cái, tuy rằng không có lực uy hiếp gì sất.
“Ha ha, A Sinh ngươi đừng trách ta, ta cũng là quan tâm ngươi thôi.”
“Ta a, hiện tại nghĩ cố gắng chăm sóc tiểu Giai Bảo thật tốt, nó có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ thì ta vui rồi. Những cái khác ta không nghĩ đến.”
“A Sinh không cảm thấy cô đơn, muốn có người làm bạn sao?”
“Cũng tàm tạm, có tiểu Giai Bảo rồi còn gì.”
Nhìn Hạ Sinh một bộ dáng “có con mọi sự đủ”, Lâm Nhược Ngu cảm khái con đường của mình còn một đoạn dài phải đi a.
“Vậy Nhược Ngu…” Hạ Sinh muốn nói cái gì, lại bị Lâm Nhược Ngu ngắt ngang: “A Sinh mau nhìn, phao động, có cá kìa!”
Đề tài nhất thời bị quẳng ra sau đầu, Hạ Sinh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng dùng sức nhấc cần câu lên, một con cá to hiện ra, treo ở giữa không trung giãy dụa.
“Quá tuyệt vời! Cá luộc của ta!” Lâm Nhược Ngu hoan hô lên giống hệt một đứa nhỏ.
Hạ Sinh vui vẻ mà thả con cá vào thùng gỗ, “Ừ, cố gắng lên, buổi tối có thể làm rất nhiều món cá.”
“Được!” Lâm Nhược Ngu cười híp mắt, giống như mặt trăng lưỡi liềm.
Nhờ sự phấn đấu của hai người, rốt cục thắng lợi trở về mang theo một thùng đầy cá.
“Phụ thân, phu tử, hai người đi đâu về thế?” tiểu Giai Bảo đang đợi ở trong sân chơi với hai hòn đá nhỏ nhìn thấy hai người liền sôi nổi chạy đến. Tỉnh ngủ không thấy phụ thân, tuy không sợ nhưng lại rất mất mát nga.
“A, là cá! Thật là nhiều cá a!”
“Chiều nay phụ thân cùng phu tử đi câu cá cho tiểu Giai Bảo ăn, sẽ càng thông minh nha!” Hạ Sinh sủng nịch mà niết niết khuôn mặt non mềm của hài tử.
“Nhiều cá như thế chúng ta có ăn hết không?”
“Không sao, phụ thân có thể làm thành cá khô, sau này lúc nào muốn ăn thì nấu lên là được.”
“Chúng ta nuôi nó có được không?” vậy tiểu Giai Bảo liền có thật nhiều đồ chơi a!
Hạ Sinh không thể không làm tan biến chờ mong của hài tử: “Cá câu lên thì không sống lâu được đâu nga, chúng ta không nuôi được.”
“A, thật là đáng tiếc…”
“Nhưng mà nếu tiểu Giai Bảo thích nuôi cá thì lần sau chúng ta có thể dùng lưới bắt cá mang về, như thế là có thể nuôi rồi.”
“Tuyệt quá! Muốn đi muốn đi, phụ thân ngày mai chúng ta đi nhé!” tiểu hài tử nôn nóng.
“Ừ ừ ừ, chiều mai phụ thân đưa tiểu Giai Bảo đi.”
“A Sinh” Nhược Ngu đứng một bên không nói chuyện cũng nháy mắt mấy cái: nghe được rồi nha, ta cũng muốn đi.
“Ừ, ngày mai ba người chúng ta đi.” Hạ Sinh cảm thấy như mình đang là cha của hai đứa con vậy.
“Được rồi, Giai Bảo, trước hết con cùng phu tử ôn tập bài học sáng nay đi, phụ thân đi làm cơm.” Ăn cơm của ta thì hảo hảo mà dạy con ta, tính toán nhỏ nhặt của Hạ Sinh nhìn trong mắt Lâm Nhược Ngu thật là đáng yêu.
Cá luộc, cá nấu chua ngọt, cá hấp cả con, lẩu rau xanh đậu hủ đầu cá, khẩu vị có nặng có nhẹ, đầy đủ cho một vị phu tử ham ăn bất kể sống chín cùng với một hài tử cũng tham ăn và đang vào độ tuổi phát triển.
Lâm Nhược Ngu rốt cục được như mong muốn, vừa ăn vừa kêu cay, nhưng mà vẫn liên tiếp hướng đũa và bát cá luộc.
Tiểu Giai Bảo nhìn thấy cá luộc một mảnh đỏ màu ớt thì sợ, ngoan ngoãn ăn cá hấp, ngẫu nhiên gắp miếng cá chua ngọt.
Hạ Sinh thỉnh thoảng lại gắp rau và đậu vào bát Giai Bảo: tiểu hài tử phải cân đối dinh dưỡng, không được kiêng ăn.
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn đẹp như vậy. Buổi chiều, ba người theo kế hoạch xuất phát đi bắt cá.
Tiểu Giai Bảo thật vui vẻ vì có thể ra ngoài chơi, lập tức tinh lực tràn đầy mà chạy nhảy khắp nơi, thấy cái gì cũng mới mẻ, ngay cả đá cuội bên suối cũng nhặt lên xem.
Lâm Nhược Ngu một bên trông chừng Giai Bảo, Hạ Sinh an tâm mà mang theo lưới đánh cá đặt vào trong suối. Nước suối không sâu, nhưng vì cẩn thận nên vẫn phải tốn một phen khí lực.
Căng lưới xong liền trở về, tiểu Giai Bảo đã chơi mệt, ghé vào trên đùi Nhược Ngu mà ngồi dưới tàng cây.
“Phụ thân, khi nào thì có thể bắt cá lên?” tiểu Giai Bảo khẩn cấp.
“Không nhanh vậy đâu, phải đợt một lúc để cho cá bơi vào lưới đã.”
“Hôm qua phụ thân và phu tử đi câu cá cũng phải đợi lâu như thế này sao?”
“Đúng vậy, phải kiên nhẫn chờ cá thả lỏng cảnh giác thì nó mới cắn câu, như vậy mới có thể câu nó lên. Giai Bảo mệt mỏi sao?”
“Có một chút.” tiểu Giai Bảo hôm nay không được ngủ trưa còn chạy nhảy một hồi.
“Vậy phụ thân kể truyện cho con nghe nhé, có liên quan đến cá đấy.”
“A Sinh biết kể chuyện cổ tích?” Lâm Nhược Ngu cảm thấy rất thú vị.
“Biết chứ, buổi tối phụ thân còn kể chuyện ru con ngủ mà, trẻ em ngủ không ngoan sẽ bị bà cô hổ cắn đầu ngón tay nha!” tiểu Giai Bảo ngồi trong lòng Lâm Nhược Ngu, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi bày ra bộ dáng nghe kể chuyện.
“Ha ha, đều là để dỗ trẻ con ấy mà.” Hạ Sinh nhìn thấy Lâm Nhược Ngu có chút ngoài ý muốn, có điểm ngượng ngùng.
“Chắc là hay lắm, A Sinh kể đi, sau này kể cho ta chuyện về bà cô hổ là được.” Lâm Nhược Ngu cũng bày ra bộ dáng muốn nghe kể.
Một lớn một nhỏ này, Hạ Sinh có điểm dở khóc dở cười, thực sự là không có cách đối với họ mà. Vì thế Hạ Sinh kể chuyện Khương thái công câu cá. Có điều cũng có chút thay đổi, không đề cập đến triều đại thay đổi cùng bối cảnh chiến loạn, chỉ là dùng câu mở đầu “ngày xửa ngày xưa” mà mở đầu câu chuyện.
Sau khi kể xong.
“Phụ thân, lưỡi câu thẳng cũng có thể câu cá sao?” tiểu Giai Bảo không hiểu.
“Cái ông Khương thái công kia cũng không phải là thực sự muốn câu cá, chỉ là muốn mượn cách đó để thu hút sự chú ý. Ông ấy là một người tài hoa, nhưng không được ai coi trọng, ông ấy phải nhờ vào cách này mới có thể tìm được người thưởng thức.” Lâm Nhược Ngu không đợi Hạ Sinh giải thích liền mở miệng nói, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Đúng không, A Sinh?”
Hạ Sinh nghĩ thầm không hổ là Nhược Ngu, một chút liền có thể lĩnh hội nội dung tư tưởng của câu chuyện… chỉ có thể bội phục mà gật đầu.
tiểu Giai Bảo chỉ là chớp chớp mắt, tuy rằng không quá hiểu nhưng chắc là có ý muốn người ta phát hiện đi? Người như thế không thể cùng nó chơi trốn tìm được rồi.
Giai Bảo còn nhỏ, Hạ Sinh cũng không trông cậy nó có thể hiểu, chẳng qua là vì có liên quan đến câu cá nên kể cho đỡ buồn mà thôi.
Lâm Nhược Ngu thực ra lại có chút đăm chiêu. Ha ha, A Sinh, ngươi trong lúc người ta lơ đãng luôn có thể mang đến thái độ tích cực hướng về cuộc sống, nếu không chủ động, chuyện về Khương thái công kia chắc chắn là sẽ mai một.
Thời gian cũng không sai biệt lắm, Hạ Sinh thu lưới, không nhiều bằng hôm qua nhưng cũng không ít, Hạ Sinh mang những con nhỏ thả ra, con lớn thì mang về nấu ăn, con trung bình thì cho Giai Bảo nuôi làm đồ chơi.
Trong ánh tà dương buổi chiều, ba người mang theo chiến lợi phẩm về nhà, ráng chiều đem bóng dáng ba người kéo dài ra, từ xa nhìn lại, thực là giống một gia đình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!