Đào Hoa Sinh Tử Kiếp
Chương 12: Tẩu thi bao vây
Mặc Hiểu Lam mở mắt, một cơn choáng váng liền ập tới, trước mắt một mảng lờ mờ. Hắn chỉ nghe được xung quanh tiếng gầm gừ ghê rợn của tẩu thi cùng âm thanh giao chiến kịch liệt. Một lúc lâu sau, không gian dần trở nên yên lặng, Mặc Hiểu Lam chớp mắt mấy cái, từ từ nhìn rõ lại. Hắn khẽ ngẩng mặt lên, đập thẳng vào tầm mắt là thân ảnh một thiếu niên vận thanh y, tay cầm một cây trường cung bạc sáng lóa trong màn đêm, chậm rãi bước tới.
Thiếu niên này tuấn mỹ trầm lặng, tựa như một mặt nước lạnh lẽo, ánh mắt đen thẳm cơ hồ nhuốm chút u buồn ẩn dật, tóc trắng như tuyết xõa dài, lại tăng thêm vài phần phong nhã. Y bước đến cạnh Mặc Hiểu Lam, nói: “Ngươi không sao chứ?”
Mặc Hiểu Lam gắng gượng ngồi dậy, phủi đất cát trên người rồi nói: “À, không sao cả. Nhưng mà vị huynh đệ này, cho hỏi nơi đây là đâu vậy?”
Thiếu niên kia nói: “Đây là Huyền Minh Sơn.”
Mặc Hiểu Lam khẽ nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy sau lưng thiếu niên ấy tẩu thi nằm rạp đầy đất, thi khí nồng đậm trong không gian tịch mịch. Trên nền trời một mảng sát khí mịt mù, xung quanh hai người tựa hồ phủ một màng sương đen dày, cách xa thêm vài bước có lẽ còn không thấy được đối phương. Thật là một vùng đất chết hoang tàn!
“Huyền Minh sơn sao? Ta nhớ trước kia nơi đây rất yên bình mà. Sao giờ lại thành thế này rồi?”
Trước kia, Mặc Hiểu Lam thường cùng Sở Nhạc Hiên đến đây uống rượu, khi đó phải nói nơi đây không có gì ngoài phong cảnh đẹp, sơn thủy thiên địa hài hòa, địa thế vô cùng tốt. Vậy mà rốt cuộc có chuyện gì lại biến thành u ám rợn người, một chút sinh khí cũng chẳng có vậy chứ? Là tên Hắc Phong Vô Tướng kia sao?
Thiếu niên kia tựa lưng vào gốc cây, sắc mặt không chút dao động mà nói: “Trên núi có dị tượng, thi thể xung quanh trăm dặm đều gặp thi biến kéo đến. Ta đến điều tra, liền phát hiện cả Huyền Minh sơn đều bị giam trong trận pháp.”
Mặc Hiểu Lam nhớ tới pháo tín hiệu lúc nãy, liền nói: “Vị huynh đệ này, ngươi là đệ tử của các thế môn phái đến sao?”
Thiếu niên khẽ gật đầu, cũng không thắc mắc sự có mặt của Mặc Hiểu Lam, có lẽ đang nghĩ hắn là đệ tử của tông môn nào đó phái đến điều tra a. Nhưng mà y không hề biết kẻ mình phải đối đầu là ai. Ngay cả Sở Nhạc Hiên cũng không đấu lại, đừng nói là hai tên tiểu tử ở đây a. Có lẽ chỉ còn cách đợi cao nhân của các môn phái còn lại đến giải cứu thôi.
Mặc Hiểu Lam thoáng nhìn nửa người khuất trong bóng tối của thiếu niên, khẽ nhíu mày, liền bước đến cạnh hắn nói: “Ngươi ngồi xuống đi.”
Thiếu niên nọ khó hiểu hỏi: “Làm gì chứ?”
Mặc Hiểu Lam đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, nói: “Băng bó cho ngươi. Bị thương thì bị thương, có gì phải giấu chứ.”
Lúc nãy Mặc Hiểu Lam thấy thiếu niên ấy vẫn luôn tựa vào thân cây, liền cảm thấy lạ mà nhìn thử. Thì ra hắn trong lúc giết tẩu thi đã bị chém mấy nhát, cả chân trái máu ướt đẫm. Thiếu niên ấy đến đứng cũng không vững, chỉ đành tựa vào thân cây, cũng nhất định không ngã xuống. Vậy mà hắn vẫn còn bình thản nói chuyện với Mặc Hiểu Lam cả buổi được, xem ra tiểu huynh đệ này cũng có chí khí quá chứ.
Mặc Hiểu Lam cầm máu xong xuôi, lấy một chiếc khăn băng bó kỹ vết thương cho hắn. Thiếu niên kia nói: “Đa tạ. Ngươi, là y sư sao?”
Mặc Hiểu Lam gãi gãi mặt, cười nói: “Ờ, cũng có thể xem là vậy.”
Cảm thấy bầu không khí giữa hai người có phần trầm lặng quá mức. Mặc Hiểu Lam liền mỉm cười, hỏi: “Trò chuyện cũng lâu rồi, vẫn chưa biết nên xưng hô với ngươi ra sao.”
Thiếu niên giọng trầm lặng mà bình thản, sắc mặt cũng không biến động mà nói: “Ta tên Mộ Hàn Thủy.”
Mặc Hiểu Lam nghĩ: “Mộ Hàn Thủy a, tên thật hợp với tiểu tử này.”
Hắn liền cười nói: “Còn ta…. gọi là Thiên Mệnh được rồi.”
Mộ Hàn Thủy khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời. Chợt trường cung giương lên, hàn khí xé gió lao sượt qua vai Mặc Hiểu Lam. Hắn liền quay lại, chỉ thấy vài tẩu thi nằm rạp dưới đất, cách đó không xa, một bầy tẩu thi kéo tới đông nghịt, cơ hồ phải đến trăm con.
Mặc Hiểu Lam rút kiếm ra, vừa chém một tên tẩu thi vừa nói: “Hàn Thủy, ngươi còn vận linh lực được không vậy?”
Mộ Hàn Thủy vừa xoay một vòng trên không, giương cung bắn một loạt tên, hắn tiếp đất tựa lưng Mặc Hiểu Lam mà nói: “Còn chút ít, ngươi cũng bị phong bế linh lực sao?”
Mặc Hiểu Lam cười khổ: “Ta một chút cũng chẳng còn.” Sao lại xui xẻo đến vậy chứ, tiểu tử nhà ngươi thì còn chút linh lực, ta thì thành phàm nhân luôn rồi.
Mộ Hàn Thủy: “Quan trọng phải tìm chỗ trú trước, chờ cứu viện tới.”
Điều đó là tất nhiên, nhưng mà hiện tại, thoát khỏi đám phiền phức này mới là vấn đề quan trọng a. Mặc Hiểu Lam ngẩng đầu, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp tẩu thi tứ phương bát hướng. Cả hai đều bị bao bọc trong vòng thi khí, một khe hở ruồi bay cũng không qua được.
Kiệt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!