Đào Hoa Tới Số - Chương 9: 9: Tự An Ủi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Đào Hoa Tới Số


Chương 9: 9: Tự An Ủi


Đền Minh Bảo là ngôi đền lớn khá xa kinh thành, nằm cheo leo trên ngọn núi cao, cách kinh thành nửa tháng đi xe ngựa, nghe nói rất thiêng vì thế khách đến cầu phúc tấp nập, lúc trước Thái Hậu cũng nói qua là năm nay sẽ đích thân đến cầu phúc cho dân chúng, Nguyễn Khải nghe xong cũng không biết hoàng thượng có ý gì, nếu đi cầu phúc thì cũng có thể đợi khi khác nhưng dặn lòng không biểu hiện ra ngoài, đành gật đầu cho qua, một lúc sau Cố Thanh Ca như nhớ ra điều gì liền nói.

“Rảnh rỗi ngươi đến trò chuyện cùng Thái Hậu một chút”.

Thái Hậu và tướng quân Nguyễn Khải có mối quan hệ khá thân thiết, Nguyễn Khải có được vị trí như ngày hôm nay đều nhờ Thái Hậu nâng đỡ, cũng là một cách tay đắc lực của Thái Hậu trong việc khống chế đám quần thần.

Sau khi bãi triều Cố Thanh Ca đi về tẩm cung, ánh nắng cuối hạ nhẹ nhàng chiếu rọi lên thân thể thon dài, từng bước chân có lực tiến về tẩm điện, chim chóc hót líu lo, trăm hoa khoe sắc đua nở, nhìn đống tấu chương để trên bàn hắn bất giác thở dài, đến bên cạnh thư án ngồi xuống, thái giám thấy vậy liền nhẹ nhàng đến bẩm báo những chuyện lặt vặt gần đây.

“Minh Phi và Đức Phi cãi nhau ở ngự hoa viên, nghe bảo là vì một nha hoàn tỉa hoa”.

“Đức phi dạo này thay Thái Hậu đến phật đường cầu phúc”.

“Thái Hậu đã qua thời gian cấm túc nhưng vẫn ở mãi trong điện”.

“Ngự thiện phòng hôm nay có món canh gà hầm nhân sâm”.

Liên tục bẩm báo những việc gần đây, Cố Thanh Ca có chút đau đầu, đẩy đống tấu chương sang một bên, đứng dậy bảo.

“Bãi giá đến điện Thái Hòa”.

Hoàng cung nguy nga rực rỡ, được bao quanh bởi bốn mặt tường thành cao 9 mét, phía ngoài là những hàng cây cổ thủ cao lớn, chúng vừa là tường phòng thủ vừa là tường chắn cho cung điện, phía trong hoàng cung được xây dựng nhiều cung điện lớn nhỏ, là nơi dành cho bậc vua chúa, ngoài ra còn xây dựng nhiều hồ cá, đình nghỉ mát, vườn hoa ngắm cảnh, muốn đi từ điện này sang điện khác thì ít nhất cũng phải qua một con đường dài.

Cảnh sắc tô thắm thêm nét nguy nga hào nhoáng là ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi, phản xuống mặt đất, phản vào thảm đỏ và đẹp nhất là những buổi chiều hoàng hôn, lúc này trong điện Thái Hòa, trên giường lụa đỏ là tấm thân ngọc ngà, trang phục buông lơi hiện lên thân hình mềm mại và đầy đặn, hai đầu ngực xổ ra giữa không trung, bàn tay Diêu Diêu xoa nắn đầu ngực theo nhiều hình dạng, một tay cần quyển sách lên đọc, từng dòng chữ trong sách đập vào khiến cơ thể ngứa ngáy không thôi, cơn nứиɠ dần dần ập đến, phía dưới huyệt nhỏ chảy róc sách, nội dung của quyển sách nhảy múa trong đầu.

“Tướng quân, hic! cho ta”.

Vòng eo căng cứng ưỡn lên cao, tiểu huyệt tuôn ra một dòng nước trong suốt, nàng ngửa miệng thở gấp, đôi miệng ửng hồng làm bất kì nam nhân nào cũng thấy đều phải căng cứng.

Xe ngựa đi ngang qua một đoạn đường gấp khúc, đột ngột giảm tốc độ, làm những cú thúc của nam nhân trên người càng mạnh bạo hơn, sau đó hắn cúi xuống tìm được một đầṳ ѵú, cách lớp áo khẽ cắn lên, nàng thân thể vốn mẫn cảm, bị hắn đùa bỡn thân thể, nhịn không được mà rêи ɾỉ một tiếng mê người!.


“Nghê Ni, nàng thật xinh đẹp”
Con chữ trong đầu nhảy múa làm cơ thể Hạ Diêu Diêu nóng dần lên, bàn tay từ bóp ngực đưa xuống huyệt nhỏ, ngón tay day day phía dưới, nước dâm ra càng nhiều hơn, sau đó cô đưa tay vào trong thọc ra thọc vào nhưng vẫn cảm thấy không đã, dứt khoát cởi sạch đồ nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường tự an ủi.

Tia nắng hoàng hôn như mỡ gà dọi xuống, len lỏi qua từng ngóc ngách, phía ngoài bậc điện, cung nữ già Nghi Lạc ngồi gật gù, ánh mắt mơ màng nhìn về phía đường chân trời sau đó lại nhìn vào cánh cửa gỗ đóng kín nghĩ thầm, dạo gần đây Thái Hậu cứ đóng cửa không đi dạo, ở trong điện thần thần bí bí làm gì không biết, sợ là ở mãi trong điện cơ thể sẽ thiếu dưỡng chất, dẫn kết suy kiệt sức khỏe.

Cung nữ già nghĩ ngợi một lúc quyết tâm, lần sau phải nhắc Thái Hậu mỗi ngày đi dạo hoa viên một canh giờ mới được, đang bần thần nghĩ thì một đôi giày thêu vàng lấp ánh nhìn, theo quán tính ngước lên thì thấy hoàng thượng theo sau là một thái giám, Nghi Lạc vội vàng hành lễ.

“Hoàng Thượng vạn an, người đến thăm Thái Hậu để nô tì vào bẩm báo”.

Lời vừa dứt thì tiếng nói trên đầu vọng đến.

“Không cần làm Thái Hậu kinh động, ta tự vào các ngươi ở ngoài”.

Lần trước cấm túc Thái Hậu có hơi quá phận, trong cung đồn đại tình cảm giữa hắn và mẫu hậu tan vỡ, vốn dĩ chỉ cần Thái Hậu ngoan ngoãn tung kinh gõ mỏ, giữ thanh danh cho hoàng tộc là được, đối với nhân cách mới của Thái Hậu lúc đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó thì dần dần thích nghi, nói không chừng một thời gian sẽ có cơ hội quay lại nhân cách cũ, lần này hắn đến là muốn xoa dịu tình hình một chút.

Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Cố Thanh Ca nhẹ nhàng đi vào, phía trong điện gió lạnh thoang thoảng, nến thơm tỏa ra khắp nơi, ánh nến thắp lên lung linh huyền ảo, thảm nhung màu đỏ trải khắp lối điện, hắn nhẹ nhàng vén rèm lên đi vào phía trong điện, thì bất ngờ nghe được một tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ phát ra, âm thanh này nghe giống như nữ nhân động tình, hắn nghi hoặc bước vào phía trong buồng, thì đập vào mắt là cơ thể nữ nhân như hoa như ngọc, trắng nõn lung linh, hai bầu ngực đầy đặn thở gấp theo tiếng rên nhẹ, giữa đôi chân thon dài rỉ ra dòng nước dâm.

——————–.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN