Đào Hoa Yêu Yêu - Chương 8: Không quên được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Đào Hoa Yêu Yêu


Chương 8: Không quên được


Lúc Đào Hoa Yêu Yêu đang làm báo cáo thì nhận được tin nhắn của Đại Huy chỉ có ba chữ: “Đến xem kịch.”

Đoán là có gì náo nhiệt, Đào Hoa Yêu Yêu mặc áo phông, quần yếm bò lái xe đi tới Let’s go Africa

Vào đến Let’s go Africa, vội vội vàng vàng chạy vào, vừa tới cửa cô đã gào toáng lên:

–          Trò hay ở đâu, trò hay đâu?

Gần rạng sáng, PUB sắp đóng cửa, mấy sinh viên vừa học vừa làm đang dọn bàn, ở quầy bar, Đại Huy đang thong dong lau mấy chiếc ly chân dài

Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, đi đến trước mặt Đại Huy, nhắc nhở kẻ đang bình thản kia:

–          Trò hay đâu

Đại Huy cũng không ngẩng đầu lên:

–          Lừa em thôi

Đào Hoa Yêu Yêu xắn tay áo:

–          Đồ đáng chết…

Đại Huy giơ tay lên chắn trên đầu, tay kia chĩa vào một góc:

–          Đàn ông của em… em xử lý đi

–          Đàn ông của em?

Đào Hoa Yêu Yêu chỉ vào mũi mình. Đào Hoa Yêu Yêu gật đầu:

–          Lần trước chính em nói còn gì

Đào Hoa Yêu Yêu nghi ngờ nhìn về phía góc Đại Huy chỉ

–          Đúng rồi, còn nữa…

Đằng sau, Đại Huy gọi giật lại, Đào Hoa Yêu Yêu chậm rãi xoay người, khoanh tay trước ngực nhìn Đại Huy. Đại Huy chỉ nhún vai:

–          Không có gì, anh ta còn chưa trả tiền

–          …

Đào Hoa Yêu Yêu bưng một ly nước ấm đi tới trước giường, nhẹ giọng nói:

–          Sở Phi, uống thuốc đi.

Sở Phi hơi mở mắt ra, mờ mịt để Đào Hoa Yêu Yêu đỡ mình dậy, vô lực dựa vào vai cô. Đào Hoa Yêu Yêu giúp anh uống thuốc rồi lại đỡ anh nằm xuống, đổi một chiếc túi chườm nóng trước bụng cho Sở Phi

–          Anh nghỉ ngơi một chút đi

Nói rồi cô dém chăn lại cho anh, nhẹ nhàng đi về phía đầu giường, ôm laptop làm nốt báo cáo. Trong phòng thật yên lặng, chỉ có tiếng Đào Hoa Yêu Yêu gõ bàn phím lách cách.

Sở Phi lẳng lặng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu tựa vào gối, mặc quần áo ở nhà đơn giản, tóc buộc tùy tiện sau gáy, dưới ánh đèn mờ mờ đang chăm chú làm việc. Hôm nay anh uống rượu. Sau khi rời khỏi nghĩa đi, anh bảo lái xe đưa đến Let’s go Africa, hôm nay anh muốn say. Nhưng khi anh bị cơn đau dạ dày hành hạ đến tỉnh lại thì lại phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của Đào Hoa Yêu Yêu.

Lúc ấy, Đào Hoa Yêu Yêu đang cởi cúc áo sơ mi, thấy anh đột nhiên mở mắt thì cô hơi ngây người nhưng lập tức bình tĩnh nói:

–          Anh uống say, Đại Huy không biết cách liên hệ với người nhà anh nên đành gọi cho tôi. Tôi cũng không biết nhà anh ở đâu, chỉ đành đưa anh về đây. Anh không thoải mái, có vẻ khó thở, còn đau dạ dày, tôi đang muốn cởi áo sơ mi cho anh dễ thở. Vì thế, tôi không bắt cóc anh cũng không sàm sỡ anh.

Sau đó, cô lấy thuốc dạ dày cho anh, cũng lấy quần áo của cha mình cho anh thay đi bộ đồ đã ướt mồ hôi

Nếu khi cô đi lấy quần áo cho anh thay không đập đầu vào cửa phòng thì anh đã cho rằng cô vẫn tỉnh táo

–          Cảm ơn cô. Anh nhẹ giọng nói

Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Phi một cái, nhún nhún vai, mặt không chút thay đổi:

–          Vậy anh trả tiền là được.

Sở Phi nhíu mày, bỗng nhiên thản nhiên cười:

–          Đúng là cô gái kì quái

Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, nghiêng mặt nhìn về phía anh, mặt không chút thay đổi:

–          Mau ngủ đi, nếu anh dám nôn ra giường tôi tôi quăng anh ra cầu thang

–          Biết rồi biết rồi

Nói xong, Sở Phi đổi tư thế nhắm mắt lại, có lẽ là tác dụng của thuốc nên chốc lát sau anh đã ngủ say.

Chờ Sở Phi ngủ rồi, Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn bộ dáng Sở Phi ngủ say. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ đầu giường, mặt Sở Phi trở nên hiền hòa hơn nhiều, vẫn gầy yếu như trước, lông mày hơi nhíu lại dường như chịu nỗi đau quá lớn nào đó.

Cô nhớ trong tủ lạnh hình như còn nửa con gà, khẽ thở dài, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng gập laptop, đi ra ngoài.

Lúc Sở Phi tỉnh lại, Đào Hoa Yêu Yêu đã đi làm. Phát hiện Đào Hoa Yêu Yêu không có ở đó, trong lòng Sở Phi có cảm giác kì lạ nhưng nhanh chóng anh khống chế lại. Có một số chuyện, có lẽ không nghĩ sẽ hay hơn… Anh đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động rồi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách, mặt trời theo cửa sổ chiếu sáng khắp phòng, mùi hoa dành dành thơm ngát. Trên bàn trà có một chiếc bình pha lê cắm hoa dành dành màu trắng, bên cạnh là một cái bát tinh xảo, ở dưới đè một tờ giấy nhỏ.

Sở Phi hoảng hốt, dường như trở về quá khứ trước kia… anh mê muội đi tới, mở bát ra, mùi canh gà nhẹ nhàng tỏa ra hòa lẫn với mùi hoa dành dành. Anh cúi đầu, hồi lâu mới chậm rãi cầm tờ giấy viết vội lên xem. Sở Phi nhìn, hơi nhíu mày. Anh đứng lên, đi tới phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh trong bên ngoài, thản nhiên cười như buồn như vui. Đào Hoa Yêu Yêu… tại sao? Phía sau anh, trên bàn trà, tờ giấy nhỏ lẳng lặng nằm đó, trên mặt là chi chít nhứng chữ viết vội

Tiền thanh toán ở Let’s go Africa: xx đồng

Tiền gửi xe: xx đồng

Tiền canh gà: xx đồng

… (haha, Đào Hoa Yêu Yêu của em không có biết lãng mạn như chị Liễu Phỉ đâu)

Ngày đó, Đào Hoa Yêu Yêu trở về công ty báo cáo kết quả, thấy hợp đồng béo bở không những không mất mà còn kéo dài trong một năm, Mike nói một câu vô cùng kinh điển:

–          Cô thật tài tình

Vốn dĩ điều này khiến Đào Hoa Yêu Yêu rất tự hào nhưng trưa hôm đó, Mike kể cho toàn bộ nhân viên công ty rằng nghe nói tổng giám đốc đẹp trai của tập đoàn quốc tế Âu Hách thích Đào Hoa Yêu Yêu. Khoảng một tuần sau, ngày kí hợp đồng, Sở Phi lại tự mình đến càng khiến mọi người để ý. Đáng tiếc, cô không biết, bởi vì tối hôm trước, cô cùng vài đồng nghiệp thức đêm làm báo cáo ở văn phòng. Ngay trước khi Sở Phi đến thì cô nộp báo cáo rồi kéo Bàng Hải Âm đi ăn KFC. Ăn uống no nê rồi, lúc đi thang máy trở về, vừa vặn là lúc Mike tiễn Sở Phi tới cửa thang máy. Lúc cửa thang máy mở ra, Sở Phi nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu, mắt cô thâm quầng, tay còn đang cầm một cái đùi gà cắn dở.

Sở Phi trong lòng hơi hơi động nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đi ra thang máy nói:

–          Có vinh hạnh mời Đào Hoa tiểu thư một bữa cơm đạm bạc không

–          Tiên sinh, còn cần gì không?

Sở Phi nhấp một ngụm rượu vang, chờ phục vụ rời khỏi thì bưng cốc nước uống một ngụm. Không biết Đào Hoa Yêu Yêu có nhìn nhầm không nhưng cô cảm thấy tay cầm cốc của anh hơi run run. Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, cười cười nói:

–          Cô chọn đồ ăn hay tôi chọn.

Cô lấy lại tinh thần, mặt không đỏ tim không đập:

–          A, tôi thích chủ nghĩa nữ quyền

Cô nghĩ chắc mình hoa mắt.

Đang nói, chiếc cốc trên tay Sở Phi rơi xuống, thủy tinh vỡ tan trên mặt bàn trải khăn trắng.

–          Anh sốt rồi

Ngồi trong xe, Đào Hoa Yêu Yêu trừng mắt nhìn. Sở Phi dựa vào ghế, nghe vậy liếc nhìn cô một cái không nói gì, chỉ vô lực khẽ cười rồi lại nhắm mắt.

Đào Hoa Yêu Yêu hít sâu ba lần, nói với lái xe:

–          Đến bệnh viện

–          Về nhà

Giọng Sở Phi tuy mệt mỏi nhưng rất nghiêm khắc

Lái xe nhìn Đào Hoa Yêu Yêu qua kính chiếu hậu đầy vẻ xin lỗi, con đường đi không thay đổi

Đào Hoa Yêu Yêu nhắm mắt lại, nhịn cơn tức rồi ngẩng đầu nhìn anh:

–          Anh bị sốt bao lâu rồi?

–          Không biết

–          Vừa rồi anh sốt mà té xỉu. Cô nhắc anh

–          Quen là được rồi

–          … anh có đi bệnh viện không?

Đào Hoa Yêu Yêu khoanh tay trước ngực.

Sở Phi nhíu mày:

–          Chỉ là gần đây công việc bận rộn. Thoải mái một chút đi, cô còn run hơn cả tôi

–          Tôi bị động kinh anh quản được sao! Đào Hoa Yêu Yêu cười lạnh.

Khi nãy, trong nhà hàng, anh lặng lẽ ngã xuống, cô ôm anh nhưng kêu thế nào anh cũng không dậy, người nóng hầm hập. Lúc đó, cô nhớ tới buổi tối ở Bali, anh không nhúc nhích nằm trong lòng mình… Đào Hoa Yêu Yêu cúi đầu nhìn tay mình, mười ngón tay run lên nhè nhẹ. May mà trong nhà hàng có một bác sĩ giúp anh xử lý qua. Nhìn anh tỉnh lại, cô hơi an tâm hơn một chút, sự tức giận phun trào.

–          Cô có vẻ tức giận.

Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng nhìn Sở Phi, giận dữ mà cười:

–          À không, tôi vui muốn chết đi được, anh đúng là đồ tai họa, sớm chết đi thì hơn

Người bị sốt đến hôn mê, lúc tỉnh lại không chịu đi bệnh viện còn nhắc đi nhắc lại chuyện chưa ăn cơm với cô, chưa từng thấy ai biến thái như thế

Anh rốt cuộc muốn làm gì? Mỗi lần gặp anh cô đều thấy chẳng may mắn gì… Sở Phi nhìn khóe mắt kiên cường của Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên rơi một giọt nước mắt xuống gò má trắng bệch của cô.

Anh thở dài:

–          Cho dựa nhờ một chút

Nói xong mệt mỏi dựa vào vai Đào Hoa Yêu Yêu.

Đào Hoa Yêu Yêu hơi giãy ra rồi cũng cứng ngắc người cho anh dựa nhưng vẫn không cam lòng khẽ mắng:

–          Vô sỉ, biến thái!

Sở Phi chấn động, giống như trở về quá khứ xa xôi, người con gái đó sợ rằng càng nhớ đến lại không nhớ nổi.

Bờ vai Đào Hoa Yêu Yêu rất mềm mại, cách lớp áo mỏng, mồ hôi chảy ra. Anh chua xót nhắm mắt lại, thì thào nói

–          Chửi giỏi lắm

Nhưng, rõ ràng là một người khác hẳn vì sao nhất cử nhất động lại như đã từng quen…

Anh nói rất nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu nghe không rõ, đang định hỏi lại đã thấy Sở Phi nhắm mắt lại, vẻ mặt buồn bã.

Như vậy, giống như đã từng quen biết… Nhưng là, quá khứ sẽ không quay lại…

Cho nên, cho dù vô sỉ, cho dù biến thái, cũng không thể buông tay. Bởi vì, thật vất vả mới có thể gặp người giống cô ây…

Sở Phi tâm tư phức tạp, Đào Hoa Yêu Yêu tức giận đến tận trời, cho nên trong xe là sự yên lặng vô cùng…

Đào Hoa Yêu Yêu tức giận nên quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ, không biết mưa rơi tự bao giờ. Lúc đi qua quảng trường, cô nhìn thấy biển quảng cáo lớn đang quảng cáo, mưa phùn rơi trên con đường nhỏ trong rừng trúc, cuối đường là một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ, bên hiên nhà, người con trai đeo nhẫn cho người con gái, hai người hôn nhau rồi dựa sát bên nhau

Đào Hoa Yêu Yêu cười khổ, ai nói dựa sát vào nhau thì sẽ là lãng mạn…

Sở Phi ở trong tòa nhà cao cấp trong nội thành, cảnh trí rất trang nhã.

Cùng lái xe đỡ Sở Phi vào thang máy, đến tầng 10, tới cửa, Sở Phi bảo lái xe Tiểu Trần về trước

Tiểu Trần hiển nhiên là người làm tốt, rất vâng lời ông chủ, dù vậy trước khi đi vẫn lo lắng nhìn ông chủ một lần rồi khẽ nói với Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Đào tiểu thư, về phần ông chủ đành nhờ cô

Nhưng Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ, đi theo ông chủ như Sở Phi không muốn vâng lời cũng phải vâng.

Tiểu Trần đi rồi, Đào Hoa Yêu Yêu đành phải tự mình mở cửa nhà Sở Phi. Lúc vào nhà, Đào Hoa Yêu Yêu hơi ngây người, mãi đến khi người đàn ông bên cạnh cúi đầu rên rỉ thì cô mới lấy lại tinh thần

Nghi hoặc chỉ vào phòng khách như chưa từng có ai ở, cô hỏi Sở Phi:

–          Anh chắc là nhà này chứ

Sắc mặt Sở Phi tái nhợt tựa vào vai cô, mệt mỏi mà suy yếu, chỉ chỉ chiếc chìa khóa vẫn cắm trên cửa, không nói gì.

Đào Hoa Yêu Yêu sờ sờ cái mũi rồi “khiêng” anh vào nằm trên giường, cô thở phào, đấm đấm bả vai đau nhức, vừa định đứng dậy thì ống tay áo bị kéo lại. Cô cúi đầu nhìn thấy Sở Phi hơi nhíu mày nắm tay áo cô. Đào Hoa Yêu Yêu ngẩn ngơ gỡ tay anh ra, trong lòng đột nhiên như bị đâm thủng, bỗng nhiên cảm thấy đau.

Cô sờ sờ đầu Sở Phi, lau đi mồ hôi nhưng vẫn rất nóng. Cô nhíu mày, lúc xuống xe anh bắt đầu có chút không khỏe nhưng lại nhất định không chịu đến bệnh viện, may mà giờ tuy sốt cao nhưng hình như bệnh tim không tái phát. Cô nhẹ nhàng bước ra phòng ngủ, muốn tìm xem trong tủ lạnh có đá để chườm cho anh không. Đi vào phòng bếp, cô ngạc nhiên khi thấy tủ lạnh của nhà anh lại rất đầy đủ, thịt thà, hoa quả không thiếu. Đào Hoa Yêu Yêu suýt té ngửa, phòng khách như vô chủ, trống rỗng mà phòng bếp lại vô cùng đầy đủ, người này nghĩ gì không rõ?

Ngay lúc cô đang xem xét, đánh giá căn hộ của Sở Phi thì đằng sau có tiếng động nhỏ. Cô quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Sở Phi lảo đảo vin cửa đi ra, thở hổn hển

–          Sao anh lại ra đây?

Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc, vừa mới bước đến Sở Phi đã hung hăng ôm cô vào lòng, khàn khàn nói:

–          Anh nghĩ em bỏ đi rồi.

Đào Hoa Yêu Yêu hơi nhảy dựng lên, mất tự nhiên mà lùi về phía sau nửa bước, tạo khoảng cách giữa hai người:

–          Anh không chịu đến bệnh viện, tôi tìm xem trong nhà có đá để chườm…

Còn chưa dứt lời thì Sở Phi mắt tối sầm, chân mềm nhũn, Đào Hoa Yêu Yêu vội vàng bước lên đỡ lấy anh.

Hai người cứ đứng ôm nhau ở cửa bếp. Sở Phi thấy rõ mọi hành động, thái độ của Đào Hoa Yêu Yêu. Nhìn thấy được cô không có cách nào để tránh xa anh, còn sợ anh khó xử, nhìn thấy được cả vành tai cô ửng hồng lên rồi đỏ cả mang tai.

Rõ ràng không giống nhưng…

Thật sự, vô cùng giống!

Anh hung hăng nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn:

–          Đào Hoa Yêu Yêu, làm bạn gái anh được không?

Liễu Phỉ, làm bạn gái anh được không…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN