Đào Hoa Yêu Yêu - Quyển 2 - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đào Hoa Yêu Yêu


Quyển 2 - Chương 27


Đi vào phòng nghỉ, Sở Phi nhẹ nhàng đặt Đào Hoa Yêu Yêu xuống ghế dài thoải mái, cởi áo của mình đắp lên người cô

–          Giờ hai vị có thể giải thích chưa?

Sau khi để một trợ lý ở lại theo dõi tình hình, Bàng Hải Âm khoanh tay hỏi người đàn ông trước mặt.

Nhưng Sở Phi chỉ lẳng lặng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu mà không nói một lời. Suốt bốn năm, cuối cùng anh có thể ở gần cô như thế. Anh từng nghĩ cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội nào để ôm cô vào lòng nữa

Lưu Khiêm Học nặng nề mà thở dài:

–          Vừa rồi Yêu Yêu không cẩn thận đụng vào cây cột, bị té xỉu

–          Sau đó?

–          Sau đó tôi kiểm tra cho cô ấy, phát hiện cô ấy đang ngủ.

Lưu Khiêm Học nói thêm:

–          Tôi là bác sĩ, có giấy phép đàng hoàng.

–          Vì sao cô ấy đập đầu vào cột

Bàng Hải Âm nhìn qua Sở Phi rồi khoát tay:

–          Thôi đi, coi như tôi không hỏi. Giờ tôi chỉ muốn biết Yêu Yêu có làm sao không?

–          Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà…

Lưu Khiêm Học hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

–          Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc đã bao lâu rồi cô ấy không ngủ. Trông cô ấy có vẻ thiếu ngủ trầm trọng

Khi nãy kiểm tra, anh phát hiện Đào Hoa Yêu Yêu đang trong trạng thái thể lực suy kiệt. Cái này không phải chốc lát mà thành. Nhưng lúc trước rõ ràng anh thấy cô sinh long hoạt hổ, chạy tới chạy lui chỉ huy mọi người chuẩn bị yến hội. Thật là cô gái kì lạ…

Bàng Hải Âm quen với điều này, nhún nhún vai:

–          Đào Hoa Yêu Yêu là kẻ điên cuồng công việc

Nói đến đây, Bàng Hải Âm đi lên trước nói:

–          Tôi phải đánh thức cô ấy

Lưu Khiêm Học ngăn cô lại, khẽ nói:

–          Cô điên rồi? Cô ấy cần nghỉ ngơi.

Bàng Hải Âm nghiêm túc nhìn Lưu Khiêm Học:

–          Sở tiên sinh, Đào Hoa Yêu Yêu là người tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, cô ấy không cho phép những thứ mình làm có gì sai sót…

–          Đánh thức cô ấy đi. Sở Phi vốn không nói gì đột nhiên ngắt lời Bàng Hải Âm.

–          Sở Phi! Lưu Khiêm Học khó hiểu nhìn bạn thân

Sở Phi ngẩng đầu nhìn anh, lẳng lặng nói:

–          Bởi vì cô ấy là Đào Hoa Yêu Yêu.

Lưu Khiêm Học há hốc mồm, hồi lâu sau chán nản phủi tay:

–          Mình mặc kệ, sao gặp phải ai cũng toàn là kẻ ngu ngốc không muốn sống thế này!

Bàng Hải Âm kinh ngạc nhìn Sở Phi chăm chú sau đó đi vòng qua Lưu Khiêm Học, đến bên Đào Hoa Yêu Yêu lại phát hiện Đào Hoa Yêu Yêu đã tỉnh lại từ bao giờ.

–          Yêu Yêu, cậu tỉnh rồi?

Bàng Hải Âm kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thản của Đào Hoa Yêu Yêu, không nhịn được thầm hỏi không biết đoạn đối thoại vừa rồi cô nghe được bao nhiêu.

–          Ừ.

Đào Hoa Yêu Yêu chậm rãi đứng dậy, xoa cái trán:

–          Hải Âm, mình ngủ bao lâu rồi? Bên ngoài vẫn ổn chứ?

–          Chắc cũng không lâu, mọi thứ đều ổn

Bàng Hải Âm đưa ly nước trong tay cho cô

–          Nước ép táo, bổ sung vitamin.

–          Cảm ơn

Đào Hoa Yêu Yêu đón lấy ly nước, một hơi uống hết nửa cốc sau đó đi đến trước mặt Lưu Khiêm Học và Sở Phi, thong dong cười khẽ:

–          Vừa rồi khiến Sở tổng và bác sĩ Lưu chê cười rồi.

–          Không, cô đúng là cô gái thần kì

Lưu Khiêm Học tán thưởng sự bình tĩnh của cô

–          Nhưng tôi vẫn quen cô gọi tôi là lang băm hơn

Lưu Khiêm Học cợt nhả nhắc tới biệt danh năm đó cô gọi anh, lẳng lặng quan sát sắc mặt cô.

–          Quá khen

Đào Hoa Yêu Yêu chỉ cười nhẹ, sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn yên lặng, khách khí bàn việc chung:

–          Sở tổng, sắc mặt ngài không tốt lắm, trước khi yến tiệc chấm dứt còn có một số sự kiện, ngài có thể nghỉ ngơi ở đây một chút. Có cần tôi tìm người đến đánh phấn cho ngài không? Ánh sáng trên sân khấu rất sáng, phấn có thể khiến sắc mặt ngài nhìn đỡ hơn

Sở Phi nhìn cô thật sâu, Đào Hoa Yêu Yêu cũng chỉ thản nhiên nhìn lại anh. Sở Phi chậm rãi chớp mắt nhìn xuống, che hết suy nghĩ trong lòng, thản nhiên nói:

–          Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được

–          Chúng tôi không quấy rầy nữa

Nói rồi Đào Hoa Yêu Yêu kéo Bàng Hải Âm rời đi

Sau khi các cô bỏ đi, Sở Phi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế Đào Hoa Yêu Yêu đã nằm. Lưu Khiêm Học khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa hồi lâu:

–          Sở Phi, cô ấy còn yêu cậu.

Sở Phi lẳng lặng tiếp lời:

–          Mình biết

–          Cậu cũng biết?

Lưu Khiêm Học khó tin quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của Sở Phi:

–          Cậu biết, vậy lập tức theo đuổi cô ấy đi. Cậu cũng yêu cô ấy còn gì? Cậu…

–          Cậu từng gặp Đào Hoa Yêu Yêu không phải là bạn gái của Sở Phi chưa? Sở Phi đột ngột cắt đứt lời Lưu Khiêm Học.

–          Cái gì? Lưu Khiêm Học ngạc nhiên.

–          Mình đã thấy.

Không đợi Lưu Khiêm Học nói Sở Phi đã trả lời

–          Yêu Yêu thích leo núi, thích phiêu lưu, nhảy Bungee, cũng thích đi uống cà phê vỉa hè lúc buổi chiều, cho bồ câu ăn. Lúc ở Mỹ cô ấy một mình lái xe xuyên qua mấy bang; nhân lúc nghỉ ngơi chạy đến Ai Cập thám hiểm cổ mộ, ở Nhật Bản từng đánh nhau với người Nhật khi họ xem thường người Hoa kiều. Ở nước Pháp, cô ấy từng ở lại một vườn nho, học làm rượu nho. Ở Ý, từng ngồi ở quảng trường chơi violon, ở trên một con phố ở Rome đã ôm một người xa lạ khiêu vũ. Cho dù là thời điểm khó khăn nhất, chỉ cần có chút kích thích cô ấy lập tức có thể lấy lại tinh thần…

Khi cô thật sự rời đi, anh mới thấy rõ cô có đôi cánh thích bay lượn vô cùng. Qua bốn năm, tư liệu thám tử chuyển về cho anh ghi lại cuộc sống của một Đào Hoa Yêu Yêu không có Sở Phi bên cạnh. Anh thấy cô khóc, thấy cô buồn nhưng sau khi rời khỏi anh cô tự do đến thế. Anh vẫn nghĩ, trước mặt anh là lúc cô ấy dũng cảm, vui vẻ nhất nhưng so với khi rời khỏi anh, Đào Hoa Yêu Yêu còn tự tại hơn nhiều. Thì ra, Đào Hoa Yêu Yêu ở bên cạnh anh đã mất đi đôi cánh của chính minh. Đào Hoa Yêu Yêu thích chạy loạn khắp nơi, thích sáng tạo ngẫu hứng, ở lại bên anh, cô không đi đâu được nữa…

–          Sở Phi, cậu…

Sao có thể biết nhiều như vậy! Lưu Khiêm Học khiếp sợ nhìn Sở Phi.

–          Cô ấy là Đào Hoa Yêu Yêu tự do tự tại, cô ấy như thế tốt hơn là ở bên mình

Sở Phi khẽ thở hắn ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tim nhói đau. Không phải là không tiếc nuối…

–          Mình đi tìm cô ấy về!

Lưu Khiêm Học bỗng dưng đứng lên, còn chưa đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Phi, nhẹ nhàng như tiếng thở dài:

–          Sau đó để cô ấy chờ chết với mình sao?

Lưu Khiêm Học quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn ánh mắt thâm trầm của Sở Phi, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Anh chớp mắt cười gượng:

–          Nói cái gì thế, suy tim đâu phải bệnh không thể chữa

–          Còn u não? Sở Phi lẳng lặng nói.

–          Cậu…

Lưu Khiêm Học hoảng sợ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Sở Phi, vẻ mặt của anh quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến lưng Lưu Khiêm Học toát mồ hôi lạnh

Hồi lâu sau anh mới ấp úng nói:

–          Cậu biết từ bao giờ…

Khoảng ba năm trước, có một lần Sở Phi đang làm việc thì té xỉu, đưa đến bệnh viện thì bất ngờ phát hiện trong não Sở Phi có một khối u. Nhưng anh vẫn không biết vì bọn họ giấu diếm rất giỏi…

Sở Phi cười nhạo, cười đến tang thương mà tiều tụy, lần đầu tiên không hề giấu diếm, trong ánh mắt là sự đau đớn khắc sâu:

–          Cho nên mình không thể tiếp cận cô ấy nữa

Đào Hoa Yêu Yêu tự do tự tại như thế với Sở Phi sắp chết, hoàn toàn không xứng…

Hai người yên lặng hồi lâu, Lưu Khiêm Học nhìn bạn thân, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp. Hồi lâu sau, anh nặng nề vỗ vai Sở Phi:

–          U não cũng không phải bệnh không thể chữa. Đào Hoa Yêu Yêu là cô gái kiên cường, mình cảm thấy ít nhất cậu nên để cô ấy có quyền lựa chọn

Lưu Khiêm Học nhớ tới đôi mắt to xinh đẹp của Đào Hoa Yêu Yêu, lúc cô làm việc tinh thần bừng bừng, cả lúc cô đụng phải cột rồi còn mắng Sở Phi, cả khi giọt nước mắt khi cô quay đi. Có lẽ, anh ích kỉ. Nhưng nhiều năm như vậy, sống trong gia đình lạnh lẽo họ Sỏ, đến khi Liễu Phỉ chết, mấy năm đau khổ, Sở Phi sống rất mệt mỏi. Anh hi vọng Sở Phi có thể sống thoải mái hơn một chút. Mà Đào Hoa Yêu Yêu hiên nhiên là người duy nhất có thể đem lại ánh sáng cho cuộc đời Sở Phi. Anh thở dài, nhìn bạn thân:

–          Sở Phi, cậu nên học cách ích kỉ một chút, bởi vì, cậu cũng cần hạnh phúc…

Sở Phi cúi đầu suy nghĩ, chỉ yên lặng.

Thật ra anh rất ích kỉ, chính vì anh sợ, sợ một khi nói ra, bất luận cô ở lại hay bỏ đi, kết quả nào anh cũng không thể đón nhận…

Thấy anh hồi lâu không nói, Lưu Khiêm Học đang muốn nói gì đó thì Sở Phi đã lắc đầu:

–          Chúng ta đi ra ngoài đi.

Nói xong, anh đứng lên, đi ra ngoài, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa

Lưu Khiêm Học kinh ngạc nhìn bóng dáng cố chấp của Sở Phi, dậm chân đuổi theo:

–          Này này, con lợn đầu gỗ, mình mặc kệ cậu!

Nhưng Sở Phi vừa ra đến phòng nghỉ thì đứng khựng lại. Lưu Khiêm Học đuổi theo sau cũng suýt nữa đâm vào anh:

–          Sao thế

Anh nhìn từ sau lưng Sở Phi, không hiểu vì sao Sở Phi đột nhiên cứng đờ người. Sau đó, cách khoảng một thước, anh thấy Đào Hoa Yêu Yêu đang đứng ngẩn người ở đó, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt

–          Đào…

Lưu Khiêm Học còn chưa kịp nói tiếp đã nghe đến một tiếng hét chói tai mà thê lương:

–          Yêu Yêu! Cẩn thận!

Trong giây lát, mắt Lưu Khiêm Học hoa lên, sau đó, một chiếc đèn lớn rơi thẳng xuống, Lưu Khiêm Học kêu to ——

–          Sở Phi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN