Đào Hôn Tám Trăm Năm - Chương 11:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Đào Hôn Tám Trăm Năm


Chương 11:


Thác Bạt Tư Công ngồi trên ghế chủ vị trong lều trại, đem đường đi đưa thuốc Tống đã nghị định qua một bên, nghe các trưởng lão thủ hạ tự quản hơn bốn mươi hộ báo cáo mọi việc trong Bộ Lạc.

Kiến trúc trong phủ của Thát Bạt Tư Công kì thực đã giống như người Hán, chỉ có cái lều lớn nghị sự chính giữa của phủ vẫn bảo tồn, tượng trưng tinh thần du mục của tổ tiên.

“Vừa rồi Bộ Lạc sinh ra một đứa nhỏ, sinh ra canh giờ đại hung, sinh ra cũng chưa từng khóc nỉ non một tiếng, cha và nương hắn thực sợ hãi, nói đến buổi tối ngay cả gà mèo cũng không an bình, muốn đứa nhỏ tế thiên cầu bình an.” Đa La trưởng lão nhíu mày lắc đầu. “Có lẽ cũng bởi vì lòng người bất an, cho nên gần đây người bị nhiễm phong hàn cũng đặc biệt nhiều.”

“Gần đây người bị lây phong hàn biến nhiều, là vì thời tiết giá lạnh rồi, năm rồi vào lúc này cũng có hơn phân nửa một trăm hộ bị lây phong hàn, lần này cũng không ngoại lệ.” Thác Bạt Tư Công nói.

“Nhưng, mọi người đều thực sợ hãi, bởi vậy muốn mời thủ lĩnh chỉ thị nên xử lý việc này như thế nào…”

“Quấy rầy.” Tống Ẩn Nhi đồng hành với Tống Luân đi vào lều trại, thanh âm nghị sự nhất thời đình chỉ.

Thác Bạt Tư Công nhìn Tống Ẩn Nhi ──

Nàng vẫn chưa giống như bình thường đi đến bên cạnh hắn, chỉ là cười hì hì nói với các vị trưởng lão: “Các vị trưởng lão sớm, hôm nay phòng bếp nấu thần tiên cháo, ăn vui vẻ giống như thần tiên, mọi người có rảnh đi ăn một chén.”

“Lại đây.” Thác Bạt Tư Công bình tĩnh nhìn Tống Ẩn Nhi nói.

Thân mình Tống Ẩn Nhi cứng đờ, cũng không thèm nhìn hắn một cái. “Các ngươi đang bận, ta quấy rầy không tốt, lát nữa ta lại tới.”

Con ngươi giống đêm tối của Thác Bạt Tư Công nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến nàng không thể không ngẩng đầu chống lại hắn mới thôi.

“Sự kiện vừa rồi liền gi¬ao cho nàng, từ nàng quyết định xử lý như thế nào.” Thác Bạt Tư Công hí mắt nói.

Trưởng lão đều đứng dậy lớn tiếng phản đối: “Thủ lĩnh, đại sự như thế sao có thể gi¬ao cho Tống cô nương quyết định…”

“Chuyện gì xảy ra?” Tống Ẩn Nhi nhíu mày hỏi.

Đa La trưởng lão tiến lên, rất nhanh nói tình huống.

“Các ngươi điên rồi sao? Đó là một hài tử vô tội, đó là một mạng a!” Tống Ẩn Nhi trừng mắt bọn họ, hận không thể miệng ra lời ác, chửi tất cả những người này một chút.

“Kia không giống với! Đó là hung thần, cho nên mới làm cho lòng người bất an a!” Đa La trưởng lão không thể tin nhìn nàng.

“Hắn là một đứa nhỏ ngay cả nói cũng chưa nói, tại sao có thể là hung thần? Nếu các ngươi sát hại đứa bé này, các ngươi mới là hung thần!” Tống Ẩn Nhi rống to ra tiếng, trừng mắt trưởng lão không biết đáp lại như thế nào.

Nàng rốt cuộc biết lúc trước vì sao Thác Bạt Tư Công phải đem lực quét dọn mê tín của bộ lạc, nếu không trừ gió này, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến lòng người bàng hoàng.

Tống Ẩn Nhi cắn môi, nhìn phía Thác Bạt Tư Công tầm mắt vẫn đứng ở trên người nàng, một trận mũi chua lại làm cho nàng bỗng dưng nhắm mắt ──

Nếu theo lời nói của Tháp Hải trưởng lão, ma tính trong cơ thể Thác Bạt Tư Công sẽ làm hắn muốn dùng giết chọc tàn bạo để cường đại năng lượng ma trong cơ thể, khống chế lòng người, vậy hắn cần gì phải cải cách tất cả?

Đó là bởi vì hắn cũng không muốn ma tính trong cơ thể hắn bao trùm nhân tính, cho nên mới làm tất cả cải cách; làm như vậy là để giảm bớt giết chóc, hắn mới là có nỗi khổ, người khổ nhất a! Tống Ẩn Nhi nắm chặt nắm tay, lại giương mắt nhìn về phía Thác Bạt Tư Công lần nữa ──

Nàng quyết định đứng ở bên cạnh hắn.

“Các vị trưởng lão,” Tống Ẩn Nhi bước đi đến trước mặt trưởng lão, lớn tiếng nói: “Các ngươi tuyển ra Thác Bạt Tư Công làm thủ lĩnh, hắn cho các ngươi ngày thay đổi tốt hơn, đại biểu bói toán vẫn là không bằng người trị a! Về phần đứa bé kia, có thể cho là thân mình không thoải mái, trước phái đại phu đi chữa bệnh cho hắn, rồi tìm người đi nhìn xem gần chỗ đứa nhỏ, buổi tối có tiếng vang gì quấy nhiễu đứa nhỏ hay không, mới là việc quan trọng nhất.”

Thác Bạt Tư Công nhìn bộ dáng chậm rãi mà nói của nàng, ngực như là bị người nhét vào một cỗ nhiệt lưu, mà đạo nhiệt lưu lẻn trong cơ thể rét lạnh của hắn, nơi đi qua liền nhấc lên đau đớn kịch liệt ngập trời.

Hắn biết ý đau này là như thế nào ── mỗi khi nhân tính còn sót lại trong cơ thể hắn có phản ứng thì ma tính sẽ vồ đến mà lên, kêu gào muốn bỏ tất cả phản ứng của hắn; hậu quả thiên nhân giao chiến như thế, làm cho thể xác và tinh thần hắn đều mệt, làm cho hắn…

Thác Bạt Tư Công hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp lực ngụm máu tươi sắp phun ra trong cổ họng, bởi vì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tống Ẩn Nhi.

Lúc này, tất cả các trưởng lão trong chốc lát nhìn Tống Ẩn Nhi, trong chốc lát nhìn nhau, trong khoảng thời gi¬an ngắn cũng không biết làm quyết định như thế nào.

“Lời nói của Tống cô nương, quả thật cũng có vài phần đạo lý…”

“Đứa bé kia không thích khóc, là một đứa nhỏ tốt sẽ không tranh cãi ầm ĩ cha mẹ, cho nên hắn xác định vững chắc là tới báo ân, nếu các ngươi tùy ý xử quyết đứa nhỏ này, nếu ngày sau oan hồn hắn không tan, chư vị làm sao lại có phúc báo đây?” Tống Ẩn Nhi nghiêm trang nói.

Các trưởng lão vừa nghe lời này cũng có đạo lý, đều gật đầu nhận lời.

“Đa tạ Tống cô nương chỉ điểm.” Đa La trưởng lão cười nói, vui mừng lui ra.

Thác Bạt Tư Công nhìn nàng, toàn bộ đầu óc bắt đầu đau không thôi.

Nàng chấp nhất sống chết của một đứa bé như vậy, khi hắn xem ra là việc cực kỳ buồn cười, nhưng vì sao hắn cảm thấy bọn họ làm như vậy làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ đây?

“Tất cả các ngươi đều lui ra, ngươi lại đây.” Thác Bạt Tư Công mệnh lệnh nói.

Các trưởng lão rất nhanh liền rời đi, nhưng Tống Ẩn Nhi chính là đứng ở tại chỗ bình tĩnh nhìn hắn.

“Không cần để cho ta nói một lần nữa.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng kêu.

Tống Ẩn Nhi chậm rãi lên trước, cắn chặc đôi môi, sợ nước mắt tràn mi mà ra.

Ngàn lời vạn chữ khiến nàng nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải nâng lên cái bát Tống Luân để trên bàn.

Nàng xốc cái nắp lên, múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội, đưa đến bên môi hắn.

Thác Bạt Tư Công nuốt xuống một ngụm, nếm đến miệng đầy hương khí, còn không kịp nói thêm cái gì, nàng liền đưa lên ngụm thứ hai, ngụm thứ ba, thẳng đến hắn ăn nửa bát mới thôi.

“Cháo có thể bổ dưỡng thân thể, bảo dưỡng tính khí, kéo dài tuổi thọ.” Nàng lầm bầm nói.

“Phải không?” Hắn cầm qua thìa bạt trong tay nàng, cũng đút nàng uống một muỗng.

“Uống ngon thật, tay nghề của ta quả nhiên không bị át.” Nàng cố gắng cười đến sáng lạn, sợ hắn phát hiện bất thường của nàng.

Nếu hắn biết mới vừa rồi Tháp Hải trưởng lão nói cho nàng những chuyện kia, có lẽ sẽ bất lợi với Tháp Hải trưởng lão, dù sao, nếu hắn mong nàng biết chuyện ma tộc, đã sớm nói cho nàng biết.

“Tại sao muốn ta gọi ngươi vài lần, ngươi mới nguyện ý lại đây?” Hắn nắm chặt cằm nàng, trên mặt cũng không tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm mắt của nàng.

Nàng cau mày, bưng lấy khuôn mặt của hắn. “Ta nghe các trưởng lão nói cư nhiên đơn giản là đứa nhỏ không khóc náo loạn, đã muốn giết hắn, trong lòng ta không yên, sợ ngươi cũng đồng ý bọn họ quyết định như vậy.”

“Sống chết của đứa bé kia, ta không để ý.” Hắn nói.

“Không! Ngươi thân là thủ lĩnh bộ tộc, nên để ý sống chết của mỗi người.” Nàng bật thốt lên nói.

“Để ý sống chết của bọn họ, chỉ khiến cho ta lại càng khó sống, ta cần gì phải.” Hắn thản nhiên nói.

Nàng nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của hắn, trong lòng giống như một chậu nước đá, lạnh đến nàng rùng mình một cái.

“Ngươi sợ ta rồi?” Bàn tay của hắn cầm cổ khéo léo của nàng.

“Ngươi quả thật làm cho ta rét run.” Nàng rõ ràng kéo qua một bàn tay lạnh của hắn để vào trong vạt áo của mình, liền đánh ba cái rùng mình. “Tứ chi của ngươi so với ta còn lạnh, ngươi còn mua bán thuốc Đông y, kỳ quái, ngươi trước kia không phải như thế.”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nhìn đến một tia thống khổ trong mắt hắn.

Nàng không dám nhìn nhiều, sợ đồng tình trong mắt sẽ làm hắn đoán ra chân tướng, vì thế đem mặt dán tại lồng ngực của hắn, dùng sức hô hấp một ngụm hương khí nhàn nhạt. “Trong túi hương này đến tột cùng là hương vị gì vậy?”

“Hương vị người.” Hắn không muốn nàng hỏi nhiều hơn nữa, rất nhanh hỏi ngược lại: “Mẹ ngươi hiện tại thế nào?”

“Như cũ.” Nàng thở dài, giả bộ lơ đãng hỏi: “Vì sao ngươi chưa từng đề cập với ta về cha và nương ngươi?”

Thân mình Thác Bạt Tư Công chấn động, con ngươi đen híp lại.

“Mọi người đã chết, có gì đâu.” Hắn rút về hai tay bị nàng đặt tại trong vạt áo, chế trụ bả vai của nàng, tới gần mắt của nàng. “Vì sao hôm nay ngươi hỏi nhiều vậy, ngươi đến tột cùng muốn hỏi cái gì?”

“Ngươi…” Nàng cắn môi dưới, bật thốt lên hỏi: “Vì sao sáng sớm ngươi không ở trong phòng?”

Mắt của hắn hiện lên một đạo khí lạnh, đầu ngón tay đâm vào bả vai của nàng.

Sáng sớm từ trước đến nay là thời điểm hắn thống khổ nhất ── ma tính trong cơ thể thích hắc ám, mỗi khi mặt trời mọc dương khí vừa ra thì tổng yếu giương nanh múa vuốt một phen, đau đến ngũ tạng lục phủ của hắn đều nhíu chặt thành một đoàn, đau đến hắn ngay cả một tia nhân tính cuối cùng cũng muốn bỏ đi, ma tính mới bằng lòng dần dần rút đi.

Cố tình bởi vì hắn không bỏ nàng nổi, gắng phải lưu lại đạo nhân tính kia, vì thế làm sao cũng không muốn để nàng phát hiện hắn thiên nhân gi¬ao chiến ở lúc sáng sớm.

“Ngươi thấy được cái gì?” Bàn tay của hắn phút chốc cầm cổ họng của nàng, thanh âm như băng hỏi.

Tống Ẩn Nhi ngẩng cổ họng càng gần sát bàn tay của hắn, nhưng nàng si ngốc nhìn mắt của hắn, nhưng chỉ là thuần túy nhìn.

Nàng tin ma tính tồn tại trong cơ thể hắn, nhưng nàng cũng tin tưởng tình cảm hắn đối với nàng vẫn còn; cho nên hắn không thể trơ mắt nhìn hắn lấy Âu Dương Hương trở thành tế phẩm người sống hiến tế, mà không đi ngăn cản hắn phạm phải sát nghiệp a!

“Mở miệng nói chuyện!” Thác Bạt Tư Công buông tay ra, sửa kiềm lấy cằm của nàng.

“Thải Vi nói ngươi sáng sớm đều đến chỗ nàng.” Nàng bật thốt lên nói, không muốn làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ.

“Ta không có.”

“Dù sao ngươi sớm muộn gì đều sẽ thành thân với nàng.” Nàng khàn giọng nói, bởi vì nhớ tới chuyện hiến tế theo như lời Tháp Hải trưởng lão, mà không tự chủ run rẩy.

“Nếu không bởi vì sinh nhật nữ nhân kia, ta sẽ không chạm vào nàng một chút; ngày sau đợi nàng mang thai, ta liền sẽ không gặp mặt nàng.” Hắn đánh giá nàng, chỉ cảm thấy hôm nay nàng có chút dị thường.

“Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới ngươi sẽ ôm nàng, ta liền sẽ thống khổ, sẽ ghen tị.” Nàng nhắm mắt lại, cắn môi, không dám làm cho hắn nhìn đến càng nhiều sự bất an của nàng.

Khuôn mặt nàng thống khổ làm cho hắn nhíu mày, giống như đang suy tư từ “Ghen tị”.

“Ta thích ngươi ghen tị.” Thác Bạt Tư Công cắn môi của nàng, không để nàng có cơ hội trả lời, liền dây dưa môi lưỡi với nàng.

Bàn tay của hắn giật vạt áo của nàng ra, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt ấm áp của nàng, khóe môi giơ lên một ý cười nhàn nhạt.

Hắn cởi tất cả quần áo của nàng, ở trên da thịt của nàng tung hoan.

“Ta sẽ không đối với nàng như vậy.” Đầu ngón tay của hắn biết mông của nàng mẫn cảm nhất, dùng một loại lực đạo không cho nàng đau nhéo vặn quanh nàng.

“Ta sẽ không đối nàng như vậy,” Môi của hắn mút ở trước ngực mềm mại của nàng thì đầu lưỡi cường thế mút gặm cắn ở trên nàng, khiến nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

“Ta sẽ không hôn nàng như vậy…” Hắn từ thân thể của nàng trợt xuống, bàn tay chế trụ hai chân của nàng, ở giữa hai chân nàng suồng sã tứ phía dùng môi và ngón tay khiến nàng vì hắn mà lộ ra tư thái kiều mỵ.

Tống Ẩn Nhi khóc hô dưới môi hắn, đạt tới vui thích cực hạn.

Còn chưa có lấy lại tinh thần, cả người nàng liền bị hắn ẳm lên bàn dài, mặt bàn lạnh lẽo khiến nàng run lên, nhưng hắn lại như lửa khảm trong cơ thể nàng. Mỗi một lần kết hợp, nàng liền cắn môi, mới có biện pháp không bởi vì quá nhiều mừng như điên mà khóc hô lên tiếng.

“A… A…” Ở sau hai lần hoan ái lên đỉnh liên tiếp, nàng ở môi hắn rên rỉ ra tiếng. “Đủ… Đủ…”

Thân mình nàng run rẩy, đôi mắt đã là nửa khép.

“Không đủ.” Hắn xoay thân thể của nàng qua, ôm thân hình hắn vẫn yêu cầu được thoả mãn.

Nàng chống cự vỗ về chơi đùa thuần thục không ngừng của hắn, chỉ có thể ngồi ở trên người hắn, nắm cả cổ của hắn, tùy ý bàn tay của hắn cùng thân hình lại đem nàng mang tới thất thần.

Rốt cục, ở sau khi Thác Bạt Tư Công hơi cảm thấy thoả mãn, đêm đã qua hầu hết.

Hắn thay nàng mặc quần áo, sau khi ôm lấy nàng mệt mỏi bất tỉnh nhân sự trở lại phòng nằm ngủ, hắn mới xoay người ngồi dậy, mở cửa đi hướng ── trong phòng Thải Vi.

Thải Vi nguyên bản ở trong lúc ngủ mơ, lại bởi vì cảm giác bị người nhìn chăm chú mà tỉnh lại.

“Ai ở nơi nào?” Thải Vi mở mắt ra, lại bởi vì tất cả chứng kiến trước mắt mà thét chói tai ra tiếng. “Có ai không! Có quỷ!”

“Câm miệng.” Thác Bạt Tư Công đang đứng ở trước giường xõa tóc dài, con ngươi đen ác trừng mắt nàng.

Ánh nến đung đưa ở phía sau hắn, như là hắn mở ra cánh chim màu đen thật lớn, tùy thời muốn đoạt tánh mạng người.

Thải Vi định thần nhìn lại, đã phát hiện người tới chính là Thác Bạt Tư Công.

“Thủ lĩnh, ngươi muốn đi qua sao không thông báo cho ta trước một tiếng…” Thải Vi một tay che ngực, làm cho hắn chú ý tới ngực như ẩn như hiện của nàng.

Thác Bạt Tư Công kéo lấy cổ áo của nàng, đem cả người nàng nhấc lên trên.

Thải Vi thở hốc vì kinh ngạc, cổ họng bị áo ghìm chặt sợ hãi, cùng với bộ dáng muốn lột da người của hắn, khiến nàng sợ tới mức ngay cả nói đều nói không được.

“Ngươi ở sáng sớm thấy cái gì?” Hàm răng trắng của hắn loé sáng, muốn cắn gãy cổ họng thấy máu của nàng.

“Ta… Cái gì cũng không thấy…” Nàng khó thở nói.

“Cái gì cũng không thấy? Cái gì cũng không thấy, nhưng lại dám nói huyên thuyên với Tống Ẩn Nhi.”

Con ngươi đen của Thác Bạt Tư Công chợt lóe hung ác, quăng nàng ra phía sau.

Thải Vi nặng ngã trên mặt đất, đau đến khóc hô lên tiếng. Nàng không nghĩ tới bất quá là đem chuyện tỳ nữ nhìn đến Thác Bạt Tư Công rời phòng ở sáng sớm, tự tiện ở trước mặt Tống Ẩn Nhi thêm mắm thêm muối một phen, lại sẽ chọc cho thủ lĩnh tức giận lớn như vậy.

Nàng rụt lại thân mình, chật vật lui về sau, áo mỏng trợt xuống bả vai.

Thác Bạt Tư Công nhìn đường cong nữ tính của nàng, bộ phận ma tính trong cơ thể làm cho hắn dừng bước ở trước mặt nàng.

Không… Hắn không thể đụng vào nữ tử này… Hắn không thể để cho Ẩn Nhi thương tâm. Đầu óc hắn hiện lên một trận đau đớn bén nhọn, cả người lui về phía sau từng bước.

Vì sao không thể? Ngày kia ngươi sẽ cưới nữ tử này làm vợ rồi! Tống Ẩn Nhi biết việc này, không cần cố kỵ nàng, ngươi có thể tận tình cùng tất cả thê thiếp gi¬ao hoan. Ma tính trong cơ thể giựt giây hắn.

Thác Bạt Tư Công đứng ở tại chỗ bất động, chỉ là trừng mắt nàng.

Thải Vi nhìn ánh mắt của hắn đăm đăm, cho là hắn có chút mê đối với mình.

“Thủ lĩnh, chỗ này của ta đau quá…” Thải Vi một tay che ở trước ngực, cũng là thừa cơ mở mạnh áo mỏng, lộ ra bộ ngực đầy đặn.

Đôi mắt của Thác Bạt Tư Công chợt lóe ánh sáng lạnh, hắn nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm thở hốc vì kinh ngạc ──

Đó là thanh âm của Ẩn Nhi!

Hắn quay đầu đang muốn đuổi theo, bước ra cửa thì bị đạo ánh rạng đông thứ nhất sáng sớm bắn vào trong mắt.

Hắc ám trong cơ thể gào thét không chịu rời đi, chúng nó kéo ngũ tạng lục phủ của hắn, làm cho hắn thống khổ cúi người xuống.

“Ẩn Nhi…” Hắn lắc lắc thân mình đi lên phía trước từng bước.

“Thủ lĩnh, ngài không thoải mái sao? Mau mau ngủ lại ở chỗ này của ta đi!” Thải Vi thấy có cơ hội, vội vàng đem bộ ngực áp vào bên người hắn.

Con ngươi đen của Thác Bạt Tư Công lóe ánh sáng, hắn trừng mắt nàng, hướng nàng vươn tay ──

Tống Ẩn Nhi chạy như điên trong buổi sáng đủ để đông chết ngươi, nàng không biết mình có thể đi đâu, chỉ biết là nàng muốn trốn đến một cái góc không người có thể tìm.

Bởi vậy, nàng không chút nghĩ ngợi liền nhằm Đông Nam giác phía trong phủ ── nơi đó có những phiến gỗ lớn cao hơn người vây quanh, mọi người Bộ Lạc nói nơi đó không Cát Tường, chưa từng có người nào đi qua.

Nàng chạy một vòng dọc theo hàng rào, tìm được một cái cửa gỗ có khoá, đang nhụt chí mà muốn rời đi thì lại phát hiện ổ khóa sớm vỡ ra.

Nàng đẩy cửa vào, xoay tay đóng cửa gỗ, cả người tựa vào trên cửa gỗ.

Ngẩng đầu nhìn lên, toàn thân nàng lập tức nổi lên nổi da gà.

Nắng mênh mông, nàng xem đến một đống đất hình tam giác cao bằng người, trải rộng ở trong bãi cát, gió lạnh sáng sớm thổi qua đống đất này, phát ra tiếng rít thê lương.

“Bất quá là gió thổi qua đống đất thôi, có cái gì phải sợ! Bộ Lạc bọn họ dùng người sống hiến tế mới là chuyện đáng sợ nhất.” Nàng lớn tiếng nói, thay mình bơm hơi.

Nhưng, lời vừa mới dứt, nước mắt của nàng liền chảy ra.

“Đáng sợ nhất là Thác Bạt Tư Công đại lừa gạt kia…” Bởi vì trời rất lạnh, nước mắt bị đông cứng thành hai cột băng, mà nàng đã ở lúc này phát giác chính mình lạnh bao nhiêu.

Nàng đem mình lui đến phía sau một đống đất, hàm răng run lẩy bẩy, thân mình liều mạng phát run, nhưng đầu óc lại không biện pháp không thèm nghĩ nữa.

Sáng sớm, nàng dùng hết khí lực làm cho mình giả bộ ngủ trong lòng hắn, trên thực tế cũng không phải thật sự ngủ.

Nàng giả bộ ngủ không phải không tin tưởng Thác Bạt Tư Công có thể thật sự đi tìm Thải Vi, nàng chỉ là muốn chứng thật cách nói của Tháp Hải trưởng lão. Kết quả, Thác Bạt Tư Công lừa nàng, hắn thật là đi tìm Thải Vi.

Gió lạnh điên cuồng gào thét ngoài cửa khiến nàng không nghe thấy bọn họ nói gì đó, nàng chỉ biết là khi nàng đứng ở cạnh cửa thì Thác Bạt Tư Công đang không hề chớp mắt nhìn nửa thân ngực trần của Thải Vi.

“Đáng giận, đáng giận, đáng giận! Một khi đã như vậy, làm gì miệng đầy lời ngọt, nói cái gì chỉ cần một mình ta!” Tống Ẩn Nhi muốn khóc, tuy lạnh đến ngay cả nước mắt đều chảy không được.

Nàng nhìn mặt trời phương xa, đứng dậy dùng sức mãnh liệt nhảy trên mặt đất, thân mình thật là ấm áp.

Nhảy, nhảy, chân của nàng vừa trợt, cả người gục ở một cột gỗ khác.

Lúc này, sắc trời dần sáng, Tống Ẩn Nhi nheo mắt lại, phát hiện trước một đống đất hình tam giác cao bằng người tựa hồ có bia nhỏ.

Nàng tiến lên vừa thấy, phát hiện phía trên viết ──

Tháp Hải trưởng lão chi chính thất, sống ở giờ lành, giờ gặp sâu bệnh, nên vào ngày tốt mùa đông xả thân tế thiên…

Trời ạ! Nàng sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau, thân mình lại đụng vào một bia nhỏ khác, nàng nhìn lại ──

Đa Lợi trưởng lão chi chính thất, sống ở giờ lành, khi bò đụng người, nên vào ngày tốt mùa đông xả thân tế thiên….

Những cái này là cho nữ nhân bị tế thiên!

Sắc trời trong một nháy mắt sáng ngời lên, Tống Ẩn Nhi thấy rõ ràng tất cả mộ bia trước những đống đất, da đầu run lên, phía sau lưng nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.

Nàng đang đứng ở trong phần mộ! Có thật nhiều đống đất, chôn đều là nữ tử bị hiến tế!

Những cô gái này có điểm giống nhau là sinh ở giờ lành, cũng đều là chính thất các trưởng lão.

Tháo Hải trưởng lão không lừa nàng, Bộ Lạc Thác Bạt quả nhiên là hàng năm lấy người sống hiến tế!

Tống Ẩn Nhi muốn đứng lên, hai đầu gối lại trống rỗng mềm nhũn vô pháp chống đỡ nàng, nàng đành phải dùng hai tay hai đầu gối nghiêng ngả lảo đảo bò lên trước, thẳng đến chạy ra khu mộ mới thôi.

Tuy rằng Thác Bạt Tư Công và người Bộ Lạc Thác Bạt, không đem mạng người làm mạng, nhưng nàng vẫn không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Nàng muốn tìm Thảp Hải trưởng lão thương lượng, ít nhất phải nghĩ ra phương pháp mang theo Âu Dương Hương và Thải Vi thoát đi địa phương không bình thường này.

Dù sao, là nàng tiến cử Âu Dương Hương làm chính thất, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Âu Dương Hương đi chịu chết a!

Ánh nắng chiếu sáng lên cả tòa Thác Bạt phủ, nhưng vẻ ấm áp này lại không soi sáng người bên trong.

Thác Bạt Tư Công sắc mặt xanh mét đứng ở trong phòng dùng lông cừu che lại cửa sổ, tay cầm roi dài, mắt lạnh nhìn mười tên hộ vệ lưng bị roi đánh đến chảy ma.

“Bên trong phủ là chân trời góc biển sao? Ngay cả một người cũng tìm khắp không được sao?” Thác Bạt Tư Công trên cao nhìn xuống nhìn bọn hộ vệ, lạnh lùng nói.

“Chúng ta tìm khắp tất cả phòng lớn nhỏ, trừ bỏ hàng rào gỗ Tế Tự phía đông nam ra, Bộ Lạc quy định nơi đó không cho người bình thường tiến vào.” Hộ vệ nhịn đau, lớn tiếng nói.

Sắc mặt Thác Bạt Tư Công trầm xuống, phát hiện hắn giận công tâm, chứng thật là có điều sơ sẩy, Tống Ẩn Nhi có thể thật sự trốn ở nơi đó.

Mới vừa rồi hắn cũng không có đi vào trong đó tìm người ── bởi vì linh lực người chết nơi đó quá mạnh mẽ, hắn sẽ bị hấp dẫn, làm ra chuyện tình ngay cả hắn cũng không biện pháp khống chế.

“Ngay bây giờ các ngươi đến nơi đó tìm người cho ta.” Thác Bạt Tư Công nói.

“Vâng!”

Bọn hộ vệ lập tức đứng dậy, chỉ chốc lát sau, một gã hộ vệ chạy lại đây phục mệnh.

“Báo cáo thủ lĩnh, chúng ta ở hàng rào gỗ bên cạnh tìm được Tống cô nương.”

Hộ vệ mới nói xong, Tống Ẩn Nhi đã ở dưới vài tên hộ vệ khác bao vây đi tới.

Thác Bạt Tư Công nhìn khuôn mặt đông lạnh thành xanh trắng của nàng, nhìn tầng băng tuyết trên lông mày nàng, biết nàng đông lạnh hỏng rồi, nhưng hắn lo lắng hơn là chuyện khác.

“Ngươi đi vào bên trong rồi?” Hắn nghiêm giọng hỏi.

“Ta không tìm thấy cửa, không có cách nào khác đi vào.” Hàm răng Tống Ẩn Nhi run lên nói.

“Toàn bộ các ngươi lui ra.” Thác Bạt tư công nói.

Sau khi bọn hộ vệ lui ra, Thác Bạt Tư Công ngồi ở tại chỗ, nhìn nàng kinh hoàng cổ run rẩy không thôi. “Ngươi đang sợ cái gì?”

Nàng giương mắt nhìn về phía hắn, trong đầu nghĩ đến cũng là mấy đống đất san sát, tim không khỏi đập nhanh hơn.

“Nói ──” hắn mệnh lệnh.

“Ta sợ nói dối ngươi!” Nàng nắm chặt nắm tay trừng mắt hắn, quyết định hoàn toàn phát huy bộ phận đau lòng này của nàng, làm cho hắn không còn đa tâm. “Ngươi rõ ràng chính là đi tìm Thải Vi, tại sao muốn gạt ta? Ngươi là đại lừa gạt!”

Nàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng một chiếc áo lông đen trong nháy mắt đã phủ lên vai nàng, cả người nàng đồng thời bị bàn tay của hắn lôi kéo ra sau, ôm vào trong lòng dày rộng.

Tống Ẩn Nhi bị xoay người, quay mắt về đôi mắt băng đen của hắn.

“Tránh ra, ta không muốn cùng một chỗ với kẻ lừa đảo!” Nàng đem hai tay che ở trước ngực hắn, liều mạng kháng cự.

“Ta không có lừa ngươi.” Hắn khiến khuôn mặt nàng áp vào trước ngực của hắn, không nói lời gì đem nàng ôm đến bên hố lửa.

Nàng ngửi được hương khí nhàn nhạt bay ra từ trong ngực hắn, hốc mắt lại đỏ lên ── có thể nào trách hắn nhẫn tâm đây? Nếu không phải hắn dùng hết nhân tính cứu sống nàng, nàng còn có cơ hội thuyết phục hắn hủy bỏ hiến tế người sống hay sao…

Thác Bạt Tư Công cầm chặt cằm của nàng, không cho nàng nhắm mắt. “Ta đi tìm Thải Vi, là muốn cảnh cáo nàng không được lắm miệng với ngươi.”

“Nhưng nàng rõ ràng quần áo không chỉnh tề.” Điểm ấy nàng xem thật sự rõ ràng.

“Đó không liên quan tới ta, bất quá, trong khoảng thời gi¬an nếu nàng muốn quần áo chỉnh tề, chỉ phải dựa vào người khác.”

Nàng kéo vạt áo của hắn một cái, sốt ruột hỏi: “Ngươi, ngươi… Ngươi làm gì nàng?”

Hắn cúi đầu nhìn cử động của nàng, khóe môi giương lên cười như không cười.

“Cũng chỉ có ngươi không sợ ta.” Hắn cầm tay nàng đến bên môi hạ xuống nụ hôn.

“Nàng làm sao vậy?” Nàng rút tay về, lại bắt lấy cổ áo của hắn một lần nữa.

“Ta muốn rời đi, nàng dám vịn ta không buông; ta đẩy nàng ra, nàng vẫn không buông tay, tay phải gãy xương.” Thần thái của hắn hờ hững đến tựa là chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, vội vã hỏi: “Nàng không sao chứ?”

“Ta đã kêu đại phu xem nàng. Nhưng thật ra ngươi ──” hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng. “Ngươi tin tưởng ta sao?”

“Nàng gãy xương, ta còn có thể không tin tưởng sao?” Nàng cười khổ nói: lại một lần nữa phát hiện nam nhân này trừ bỏ đối với nàng ra, thật sự là không huyết không nước mắt.

“Ở bên ngoài đợi nửa canh giờ, đông lạnh hỏng rồi sao? Ta bảo đại phu sang đây xem xem…”

“Ta không sao, nhưng mặt và tay đều đau, đau quá, ngươi thay ta bôi thuốc thì tốt rồi…” Tống Ẩn Nhi đem mặt dán vào cổ hắn, nhìn như làm nũng, kì thực là không để cho hắn thấy bất an trong mắt nàng.

“Mặc ít như thế cũng dám ở bên ngoài lâu như vậy.” Hắn lạnh giọng nói. Lấy ra lãnh ngọc cao ở cửa hàng.

Hắn cúi đầu chuyên chú xức thuốc thay nàng, chuyên chú đến ngay cả ánh mắt cũng chưa chớp.

Tống Ẩn Nhi ngóng nhìn hắn, muốn ôm hắn, an ủi hắn, lại tự nói với mình không được mềm lòng đối với hắn.

Hôm nay hắn làm cho người ta gãy xương, như vậy ngày mai thì sao? Có chuyện nàng phải làm!

“Tốt lắm.” Thác Bạt Tư Công ở nàng sinh ra kẽ hở hạ xuống nụ hôn, ôm lấy nàng đến một bên giường dài nằm xuống.

Tống Ẩn Nhi dựa vào trong lòng ngực của hắn, lôi kéo cánh tay hắn vây quanh nàng, rất nhanh nhắm mắt lại.

Thác Bạt Tư Công nhìn bộ dáng nàng xem hắn như người duy nhất để dựa vào, trong mắt kiên cường hiện lên một tia trìu mến. Bàn tay hắn vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng nói: “May mắn ngươi không có việc gì rồi, ta còn tưởng rằng…”

Nếu nàng đã biết chân tướng, hắn nhất định sẽ ──

Mất đi nàng!

Thác Bạt Tư Công mới hạ quyết tâm, cảm giác có một cổ chất lỏng ấm áp từ giữa ngực và bụng xông lên, xông lên cổ họng.

Hắn lấy tay áo che khẩu ấm áp kia, hắn cúi đầu nhìn, lại nhìn đến máu tươi ở trên.

“Ngươi nói ngươi cho là cái gì…”

Tống Ẩn Nhi mở mắt ra, không nghĩ tới lại thấy bên môi hắn nhuộm máu tươi, tay áo cũng bị lây máu loang lổ, nước mắt lập tức liền rớt ra.

“Ngươi hộc máu! Tại sao có thể như vậy? Ta đi kêu đại phu!” Nàng vươn tay dùng tay áo lau vết máu ở khoé môi hắn, xoay người muốn đi gọi người.

“Không cần…” Thác Bạt Tư Công cảm giác được sự quan tâm của nàng, trong lòng mới lướt qua một trận vui mừng, một ngụm máu tươi lại đảo quanh trong cổ họng, lại nôn ra máu lần nữa.

Thác Bạt Tư Công rất nhanh khôi phục trấn định, bởi vì hắn biết đây là ma tính trong cơ thể không cho hắn có quá nhiều nhân tính, nhưng hắn không còn cách nào ngăn cản khóe môi mình giơ lên, nhất là đang nhìn đến khuôn mặt lo lắng của nàng.

“Ngươi nằm xuống, mau nằm xuống!” Tống Ẩn Nhi khóc đem khuôn mặt của hắn ôm vào trước ngực, muốn xoay người chạy ra bên ngoài, lại không đành lòng rời đi hắn, đành phải kêu to với bên ngoài. “Tống Luân… Tống Luân…”

“Tống cô nương, làm sao vậy?” Tống Luân lập tức đứng ở cửa đợi mệnh.

“Không có việc gì, ngươi lui ra.” Thác Bạt Tư Công thấp giọng nói.

“Cái gì không có việc gì, ngươi rõ ràng đều…”

Thác Bạt Tư Công che môi của nàng, không cho nàng nhiều lời.

“Ta không sao, chỉ là kích động.”

“Ta mỗi ngày cũng kích động, sao chưa thấy qua ta nôn ra máu!” Nàng khóc nói, giãy dụa muốn cách hắn chạy đi tìm đại phu.

“Ta cam đoan để cho ta ngủ một giấc liền không có việc gì.” Hắn đem nàng nạp vào trong ngực, từ từ nhắm hai mắt điều chỉnh hơi thở.

“Vì sao ngươi không có việc gì? Ngươi rõ ràng nôn ra máu.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, chính là không tin.

Hắn nhếch dưới môi, không tình nguyện mở mắt ra.

“Ta nay không nên có nhiều hỉ nộ ái ố lắm.”

“Cho nên, ngươi nôn ra máu là bởi vì ta…” Biết hắn nôn ra máu là kết quả thiên nhân gi¬ao chiến trong cơ thể hắn, nàng gấp đến độ nước mắt làm sao cũng không cách nào con dừng lại.

Thác Bạt Tư Công lau đi nước mắt của nàng, bình tĩnh nhìn nàng. “Không được tự trách bản thân mình, cũng không cho ngươi lo lắng chuyện này, ngươi chỉ cần quan tâm ta, chỉ cần ở bên cạnh ta một đời một thế, biết không?”

Nàng méo miệng, nhịn khóc, ước gì có thể thay hắn chịu tất cả khổ này, ước gì có thể chui vào trong thân thể của hắn ôm hắn trong lúc hắn thống khổ giãy dụa.

Nhưng nàng cũng không thể nói gì, chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực của hắn, cầm chặt lấy túi hương ở cổ hắn, rụt lại thân mình cảm giác mình đau lòng sắp chết!

Hắn thật không có đáng sợ như Tháp Hải trưởng lão nói, ít nhất trái tim hắn yêu nàng thuộc về nhân tính, nhưng phần nhân tính này lại làm cho hắn chịu khổ.

“Sao đột nhiên không nói?” Hắn hỏi, bởi vì muốn nghe thanh âm của nàng.

Ta tình nguyện mình có thể thay ngươi chịu khổ! Nàng muốn nói như vậy, lại sợ tác động tâm tình của hắn lần nữa, vì thế, nàng nhẹ nói: “Ta muốn ôm ngươi ôm thật lâu, thật lâu như vậy.” Nói xong, bụng của nàng phát ra tiếng ùng ục lớn.

“Xem ra bụng của ngươi không nghĩ như vậy.” Hắn nghiêng người cầm qua chiếc hộp bạc tám tầng khắc hoa văn bằng vàng, biết bên trong luôn trang bị đầy đủ điểm tâm nàng tự mình làm cho hắn.

Nàng đỏ mặt, mở hộp bạc ra, lấy lên một cái bánh bao trắng đưa tới bên môi hắn. “Nhất thời ngứa tay, nghĩ còn có rất nhiều thứ không có làm cho ngươi ăn qua, cho nên dứt khoát làm tất cả.”

Hắn bởi vì mỹ vị vào miệng mà thần thái nhu hòa, nhưng nàng xem thấy bộ dáng hắn nhấm nuốt, nhịn không được lại đỏ mắt.

Nàng biết hắn có rất nhiều bất đắc dĩ, biết hắn sẽ đi đến nước này, đơn giản cũng là bởi vì cứu người.

Nàng so với những người khác luyến tiếc hắn nhất, nhưng nàng sao có thể trơ mắt nhìn người khác chịu chết?

“Ăn thêm một chút, ta muốn đem ngươi trở thành đại mập mạp.” Nàng lại đút hắn một cái bánh bao trắng.

Hắn vỗ về mặt của nàng, cũng nhặt một món điểm tâm hình hoa sen đưa tới bên môi nàng.

Một đêm kia, bọn họ ăn cơm ăn đủ hai canh giờ. Sau đó, hắn ôm nàng nằm xuống trên giường dài bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ với nàng.

Hắn nghe thấy tiếng cười của mình, nhịn không được liền muốn cười nữa.

Nhưng mỗi khi cười, hắn liền muốn nôn ra máu.

Hắn đành phải trấn định tâm thần, đành phải lẳng lặng ôm nữ tử hắn chung thuỷ yêu, yên lặng dùng mắt của hắn, hai tay của hắn, đôi môi không nói gì nói cho nàng biết quyến luyến của hắn đối với nàng.

Mà nàng ôm thân thể hắn, thế nào cũng không nguyện buông tay.

Dù sao, ngày đại hôn sắp tới, thời khắc hiến tế người sống cũng sắp triển khai, thời gi¬an nàng có thể ở bên cạnh hắn đã không nhiều lắm.

Nàng nhất định phải tìm Tháp Hải trưởng lão, nàng muốn dẫn Âu Dương Hương và Thải Vi trốn thoát.

Sau đó, nàng sẽ trở lại bên người Thác Bạt Tư Công, trở thành nữ nhân duy nhất của hắn, nàng cược hắn sẽ không nhẫn tâm đem nàng đưa lên tế đàn hiến tế người sống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN