Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 5 - Chương 77: Đêm đầu tiên: Áp sát
Chúng tôi nuốt nước bọn, Bàn Tử liền rên lên một tiếng: “Đệch mợ, cô ả đến đây từ bao giờ vậy?”
Tôi vô thức giật lùi mình về hướng ngược lại, nhỏ giọng nói: “Không đúng, anh nghe âm thanh này xem, so với âm thanh chúng ta vừa mới nghe được ấy, mẹ kiếp, lúc nãy chúng ta cứ cảm thấy mình càng ngày càng gần âm thanh này hơn, có lẽ là ảo giác thôi, không phải chúng ta càng ngày càng đến gần âm thanh này đâu, mà là âm thanh này càng ngày càng đến gần chúng ta.”
Lúc này tôi nhận thấy không biết từ bao giờ bắp chân mình cứ run lên bần bật. Nếu là bánh tông, tôi cũng không sợ đến mức thế, nhưng đấy lại là A Ninh, trời ạ, có trời mới biết một người tôi quen mà bây giờ lại biến thành thế này, rốt cuộc cô ta là cái gì? Tôi quả thực không thể đối mặt nổi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Có điều, cái thứ kia tối đen, chúng tôi cũng không nhìn thấy rõ, liệu có phải là A Ninh hay không, không dám khẳng định. Trong lòng thực sự có hơi trốn tránh ý nghĩ này. Bàn Tử hạ mình xuống, muốn dùng đèn pin chiếu sáng bóng người kia, Phan Tử lại đè tay anh ta xuống: “Mẹ kiếp tuyệt đối đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cậu nghe xung quanh mà xem.”
Chúng tôi nín thở lắng nghe một chút, liền phát hiện ở trên các tán cây khắp xung quanh, có loáng thoáng vang lên những tiếng xì xì xào xào rất nhỏ rất nhẹ, khắp bốn phía đâu cũng có.
“Rắn ở trên tán cây này, số lượng cực kỳ nhiều, âm thanh vừa rồi chỉ sợ là do chúng nó phát ra đấy, dụ chúng ta lại gần.”
Chúng tôi toàn thân cứng ngắc, Bàn Tử quay đầu nhìn bốn phía, khắp bốn phương tám hướng đều là âm thanh ấy: “Mẹ kiếp, hình như chúng mình bị bao vây thành miếng sủi cảo rồi?” Nói đoạn giơ con dao lên.
Phan Tử lắc đầu với anh ta, bảo chúng tôi cúi thấp người, ẩn nấp đi. Sau đó, anh lấy từ trong ba lô ra một cái bếp cồn, vội vàng vặn nắp đậy: “Dùng dao thì được cái ích lợi chó gì, giờ mình đúng là cần dùng chiến thuật người lửa của cậu rồi đấy.”
“Không phải anh nói làm thế sẽ chết cháy sao?” Tôi thì thào nói. “Chết cháy thì tôi thà bị rắn cắn chết còn hơn.”
“Đương nhiên không phải đốt quần áo.” Phan Tử nói, bảo chúng tôi ngồi xổm xuống, vội vã lấy vải chống thấm từ trong ba lô ra, phủ lên đầu bọn tôi, tưới hết rượu cồn lên đó.
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của anh, nghĩ thầm đúng là một nước cờ hay, kinh nghiệm quả nhiên không phải để làm cảnh.
Phan Tử nói: “Tay giữ chặt vào, tuyệt đối đừng buông ra, bỏng đến tróc da cũng phải nhịn. Tôi ra hiệu, chúng ta liền xông thẳng về phía trước.”
Âm thanh lác đác khắp bốn phía càng đến gần, chúng tôi lập tức gật đầu. Phan Tử lôi ra một cái bật lửa, lập tức đánh lửa, tức thì vải chống thấm bị đốt cháy phừng phừng, anh chui vào trong, kêu to với bọn tôi: “Chạy!”
Chúng tôi đội trên đầu một tấm vải chống thấm đang bốc cháy phừng phừng, lập tức xông thẳng về một hướng. Tức khắc, ở trên cây khắp bốn phía vang lên tiếng bầy rắn xôn xao, chúng tôi bất chấp hết tất cả rồi, dùng hết sức mà chạy nhanh nhất, chạy ra được hai ba mươi mét, lớp cồn đã cháy xong rồi, đến lượtvải chống thấm bị đốt, Phan Tử kêu to ném xuống, chúng tôi lập tức vứt tấm vải bắt đầu bốc cháy đó đi, bắt đầu cắm đầu chạy.
Đó hoàn toàn là phát điên lên mà cắm đầu cắm cổ chạy, bất chấp hết, không nhìn gì hết, những bụi gai sắc nhọn cào cấu da thịt tôi tôi cũng không thấy đau, cắn răng chạy một mạch ra khoảng chừng hai dặm, chúng tôi mới dừng lại, lập tức ngồi xổm xuống bụi cỏ, thở phì phò nghe tiếng động phía sau. Ngoài dự liệu của tôi đó là, giờ không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào của lũ rắn nữa, ngay cả tiếng bộ đàm quái gở kia cũng không nghe thấy nữa.
Tôi có hơi không tin nổi, mình chạy thoát thế nào vậy, nhưng mà ít nhiều chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng khu rừng rậm lặng tờ như chết chóc cũng không được bình thường cho lắm. Tay tôi bị bỏng rồi, cũng không kịp xem xét thế nào, giờ chỉ xoa xoa một chút, thấy chỉ là bị bỏng một chút, thế mà lúc đó còn tưởng mình coi như hỏng luôn một ngón tay rồi.
“Hình như không đuổi theo nữa, xem ra lũ rắn này cũng sợ tụi mình liều mạng.” Bàn Tử nói: “Có ông anh Đại Phan, biết linh hoạt nhạy bén, một chiêu này ông đây đã ghi nhớ rồi. Tụi mình còn bao nhiêu vải chống thấm nữa nhỉ?”
Phan Tử thở phì phò, chạy đến nỗi mặt đen sì lại, nói: “Vải chống thấm thì còn, nhưng cồn thì chỉ đủ một lượt nữa thôi. Một chiêu này không dùng thường xuyên được đâu. Thôi mau đi, nơi này quá tà môn, cũng đừng quan tâm việc đâu đâu nữa, ông đây không có mạng đâu mà đánh cuộc lần hai nữa đâu, bọn chúng chắc là ở quanh đây thôi, đừng phát ra tiếng động gì nhé.” Nói rồi lại nhìn la bàn.
Tôi biết Phan Tử nói không sai, vì vậy vừa thở gấp vừa cắn răng đứng lên, Phan Tử xác định được phương hướng, lập tức giục chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi nhìn bóng tối phía sau, trong lòng nghĩ đến cái bóng vừa giống người vừa giống rắn nọ, không khỏi sởn cả gai ốc. Chúng tôi không dám dừng lại, đi càng thêm gấp càng thêm cảnh giác, hầu như là hễ có tí biến động nhỏ gió thổi cỏ lay là lại tăng tốc liền, bởi vậy mà thể lực lại càng tiêu hao gấp bội. Lúc trước vừa mới hoạt động thể lực với cường độ cao, đương nhiên còn chưa hoàn toàn hồi phục được trong một thời gian ngắn như thế, cái cảm giác nhẹ nhõm sau khi nghỉ ngơi đã tan vỡ từ lâu, đi mà khổ cực vô cùng. Bàn Tử phì phò thở như cái ống bễ lò rèn, tôi thì gần như là bước đi dựa theo cái tiếng thở này.
Lúc này trong lòng tôi ít nhiều có chút vui mừng, bởi vì đi suốt chặng đường, mỗi lần có động tĩnh gì là y như rằng có chuyện xảy ra, lần này lại có thể đi vòng qua được, rõ ràng là vận may đang có chuyển biến tốt, đây là việc mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng mà đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên lại loáng thoáng nghe thấy trong rừng lại vang lên cái âm thanh cọ xát này, lúc liền lúc đứt, liên tục gián đoạn, cứ như là tiếng xì xào của loài ma quỷ vậy.
Cả đám chúng tôi cứng đờ người, Bàn Tử lập tức bảo cả bọn ngồi xổm xuống ẩn nấp, tôi thật sự là mệt đến mức không xong rồi, gần như là tan vỡ rồi, Bàn Tử thở dốc, điềm nhiên nói: “Cái đệch mợ, Đại Phan dẫn đường thế nào thế? Sao chúng ta lại vòng về rồi?”
Phan Tử nhìn xung quanh, vẻ mặt dần vặn vẹo: “Chúng ta không vòng về.”
Chúng tôi nhìn khắp bốn phía, quả thực không thấy chút dấu hiệu nào là đã từng qua đây. Cánh rừng ở xung quanh đây rất xa lạ. Phan Tử nói: “Mẹ kiếp, chúng nó đuổi theo mình, chúng nó đang vây đánh đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!