Đạo mộ tàng thư - Chương 7: Đụng độ bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Đạo mộ tàng thư


Chương 7: Đụng độ bất ngờ


“Người của chúng ta đã bố trí trên đường số 5. Ta sẽ cho mô tô chặn ô tô lão ta rồi dụ vào ngõ nhỏ bên cạnh đường. Hành sự xong thì quăng lão ta lên đường cao tốc, sẽ có người nhìn thấy và đưa lão ta đi. Lần này chỉ là cảnh cáo nên không được tổn hại đến tính mạng lão ta, nhưng cũng không được nương tay để cho lão biết được trở mặt với chúng ta không chỉ có kết cục thế thôi đâu.”-Tôi lạnh lùng nói với Tiểu Hoàng trong xe.

“Vâng. Tôi đã gọi cho Hải, bảo hắn triệu tập người rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bí mật theo sát xe của hắn.”

Xe tôi bí mật theo sau xe hắn. Do liệu trước được địa điểm nên tôi cũng không cần theo sát. Hắn sẽ không thể phát hiện ra lại bị theo dõi một cách không thể ngờ như thế.

Đi được khoảng một lúc, xe hắn rẻ lên đường cao tốc số 5, đương nhiên là rơi vào thiên la địa võng mà chúng tôi bày ra trước.

Một nhóm 4 chiếc mô tô phân khối lớn chạy song song với xe của hắn, ném mạnh gạch vào cửa kính xe hắn. Kỉnh vỡ toang, mảnh kính vụn rơi đầy xuống mặt đường. Mô tô liên tục áp sát rồi liên tục cắt đầu, buộc hắn phải giảm tốc độ xe xuống mấy lần. Trên mỗi mô tô liên tục có 2 người mặc đồ đen dùng tuýp sắt nện liên tục làm mui xe và vỏ xe biến dạng.

“Thằng nhãi con đó muốn chơi tới cùng với ta rồi. Được, lão tử sẽ cho ngươi toại nguyện. Chuẩn bị hàng, chơi tới bến với chúng nó, cấp bách thì động tới cả hàng nóng luôn.”-Lão Trung mặt hầm hầm trong xe, nói với đám vệ sĩ

Tức thì xe lão rẽ vào một ngõ nhỏ, đúng theo dự định của tôi, lão đã sập bẫy.

Xe lão dừng, đám vệ sĩ bước xuống xe, nhanh chóng mở cốp lấy ra một đống phớ, mã tấu cùng tuýp sắt đủ loại. Chong nháy mắt, vũ trang của đám vệ sĩ đầy đủ.

Tôi cho dừng xe. Mở cửa xe bước xuống cùng vẻ mặt cười cợt, vỗ tay cười:

“Ông chủ Trung thật đúng là kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, đi đâu cũng luôn có hàng phòng thân, thật bội phục, bội phục.”

“Quá khen, nếu như hôm nay thiếu gia thực sự muốn chơi thì ta làm sao có thể làm phật ý thiếu gia được.” Hắn hầm hầm đáp.

Tôi bỗng đổi sắc mặt, nhăn chán quát lớn:

“Lên.”

Đám người của tôi cùng lập tức xông lên, lao vào ẩu đả với mấy tên vệ sĩ của lão. Mấy tên vệ sĩ của lão cơ hồ cũng là người theo lão khá lâu năm, đều là người được lão tuyển chọn từ mấy võ đường, thân thủ cũng không phải dạng vừa. Nhưng người bên tôi đông hơn, lợi thế số đông có thể đè bẹp số vệ sĩ của lão. Trận ẩu đả diễn ra mãnh liệt, tiếng vũ khí va mạnh vào nhau kêu leng keng ầm ĩ, sáng loáng. Máu tươi phọt ra đỏ ửng, bắt đầu thấm trên vai áo của vài tên vệ sĩ. Lão đứng đằng sau theo dõi vụ ẩu đả.

Bỗng nhiên từ đâu có một vật gì đó, tốc độ cực nhanh đập mạnh vào ngực lão, cơ hồ nghe như có tiếng xương cốt gãy mạnh. Lão choáng váng, trời đất mặt mũi bỗng tối sầm lại, miệng tràn lên một cảm giác tanh nồng rồi ho ra một búng máu tươi. Tiểu Hoàng với thân thủ cực nhanh của mình thi triển một cước vào ngực lão. Không kịp cho lão kịp tỉnh lại, Tiểu Hoàng thu về rồi táng thêm vào mặt lão một quyền làm máu mũi lão hộc ra không kịp phản công. Lão ta ngã vật xuống đất, chân tay cơ hồ khua khoắng lung tung. Tiểu Hoàng tiến lên, nhấc chân cơ hồ định tung thêm một cước vào miệng lão.

Bỗng, cước pháp của Tiểu Hoàng bỗng dưng bị chặn lại. Một người bận đồ đen thân thủ cực cao nhanh chóng bắt kịp cước pháp của Tiểu Hoàng, khẽ thu quyền về, chuẩn bị phản công vào sườn Tiểu Hoàng. Cậu ta khẽ nhíu mày, rút vội chân rồi thu thế về phòng thủ. Nhưng quyền thuật của người bí ẩn kia không chỉ đơn giản thế. Hắn ta nhảy lên, đạp mạnh lên vai Tiểu Hoàng làm cậu ta khụy mạnh xuống rồi dùng một chiêu Cầm Nã Thủ khóa khớp cậu ta lại.

Nhận thấy tình hình không ổn, tôi vội vã lao lên trợ giúp cho Tiểu Hoàng. Do trước đây thời học đại học từng được một sư phụ Vịnh Xuân chỉ điểm nên tôi cũng học được kha khá quyền thuật phòng thân, tuy không thể nói là cao thủ nhưng cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt. Tôi nhanh chóng thu thế rồi tung ra liên hoàn chiêu của Vịnh Xuân vào người tên lạ mặt phá đám. Hăn ta nhanh chóng tháo tay Tiểu Hoàng, đạp cậu ta ra một góc rồi tiếp chiêu của tôi. Thật không ngờ hắn lại có thể tiếp liên hoàn chiêu của tôi không một chút sơ hở, suýt chút nữa phản công lại tôi. Thân thủ cả hai bên đều bất phàm, liên tiếp chiêu thức được tung ra nhưng đều bị đối phương chặn đứng.Cả hai bên lập tức đẩy mạnh nhau ra bằng một cước. Tôi thở hổn hển, nén khí rồi bất mãn hỏi một câu:

“Vị huynh đệ đây là cao nhân phương nào, sao hôm nay lại xen vào chuyện của ta ?”

“Thấy chuyện bất bình, đông ăn hiếp yếu thì rút đao tương trợ là chuyện nên làm.” Hắn ta thở hổn hển nhưng sắc mặt không đỏ hồng như tôi.

“Đây là chuyện riêng của ta, nếu huynh không nể mặt thì ta không khách khí đâu.”

“Ha ha, huynh đệ khẩu khí thật lớn. Tốt, không ngờ ghé chân dạo chơi mua chút gốm sứ mà lại gặp được cao thủ xứng tầm, chuyến đi này không uổng phí.” Hắn ta cười lớn.

“Thì ra huynh chính là người mua sạch số hàng đó, thật hiếp người quá đáng, xem ra không cần khách sáo với huynh nữa rồi.”

“Không biết ai mới là hiếp người quá đáng, huynh đệ, đánh rất tốt. Tiếp tục nào.”

Tôi lập tức xông lên, đối chiêu với hắn. Hai bên đều cùng lúc lưỡng bại câu thương, tôi tung người luồn tay định đánh Tiêu Chỉ vào mắt hắn. Hắn cũng dừng tay đẩy mạnh mặt tôi, kính của tôi và hắn cùng lúc văng ra .

Tôi lập tức sững sờ người, ngạc nhiên cùng vui mừng khôn xiết nhưng cũng không kém phần khó xử:

“Là…là…Huynh?”

“Là cậu à ?”

Cả hai người nhất thời ngây ngất nhìn nhau. Tình huống thật dở khóc dở cười

“Đã lâu không gặp, lão Sơn, thân thủ cũng không giảm đấy nhỉ ?”

“Huynh đến đây sao không báo sớm để ta còn cho người sắp xếp hả lão Dương, để ta gặp nhau trong tình cảnh này, thật mất thể diện Lương gia ta quá. “

“Bằng hữu lâu năm không câu nệ tiểu tiết. “

Tôi hét lên :”Tất cả dừng tay lại”

Tức thì bốn phía bỗng dưng bình yên trở lại, hai bên thuộc hạ của tôi và lão Dương đều lui xuống, đám vệ sĩ của tay Trung kia thì nằm vật ra đất, người bê bết máu, cơ hồ bị đánh trọng thương biến dạng.

Lão Trung bật dậy, chạy vội đi như chuột cong đuôi. Lão gằn giọng:

“Lão tử sẽ nhớ ngày này, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Tôi lạnh lùng nói:

“Không cần đuổi theo.”

Đám thuộc hạ của tôi nhanh chóng thu dọn lại hiện trường ẩu đả, lập tức lên xe rồi tẩu thoát.

Tôi nhanh chóng nói:

“Nơi này không tiện nói chuyện, về gia viên của ta rồi nói”

Lão Dương gật đầu, đoàn xe nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Về đến gia viên, chúng tôi bước vào nhanh chóng, bước vào tiền sảnh, chúng tôi vỗ vai nhau như những đứa trẻ.

“Đã lâu không gặp, chí ít cũng phải 3 năm rồi, huynh đệ tốt.”

“Còn nhớ tới ta là ta đã mừng lắm rồi. Đón tiếp bất ngờ lắm, ta rất ấn tượng”-Lão Dương đáp lời

“Huynh mới là đồ đáng chết, đến không báo cho bọn ta một tiếng rồi còn hớt tay trên của ta, huynh biết là ta tổn thất như thế nào không ?”

“Huynh đệ với nhau lâu vậy rồi mà coi ta không bằng một chuyến hàng, thật uổng công ta coi trọng huynh. haizz..” Hắn thở dài.

“Coi như lần này ta bỏ qua, nhưng huynh phải giao lại số hàng đó cho ta , rất quan trọng.”

“Rồi, chỉ là một chuyến hàng thôi mà. Huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, nhẽ ra phải đang hàn huyên mới đúng.”

Tôi tức thì bảo:

“Tuấn, đưa Tiểu Hoàng xuống trị thương, đồng thời bảo Tiểu Hạnh pha trà tiếp khách.”

“Vâng, ông chủ.”

Lão Dương nhăn mặt hỏi tôi:

“Cậu ta là thủ hạ thân thích của cậu à ?”

“Không sai.”

“Vậy thì cho ta xin lỗi cậu ta nhá, ta ra tay hơi nặng.”- Lão Dương lắc đầu

“Nếu mà ta không tới kịp không biết cậu ta còn thê thảm thế nào nữa. Huynh thật làm ta tức chết mà.”

Nước trà đã đun xong, Tiểu Hạnh dâng trà lên, mùi hương thơm thoáng chốc bay khắp phòng

“Vẫn nhớ là ta thích Long Tỉnh, huynh chu đáo quá” Lão Dương nhấp một ngụm trà rồi hít hương thơm

“Sao , lần này đến đây là làm ăn hay chỉ dạo chơi thôi”

“Cả hai đều không phải” Hắn ta cười thần bí.

“Thế thì vì chuyện gì ?”

“Ta muốn hỏi cậu một chuyện “.

“Cứ nói”

Hắn đặt chén trà xuống, ngừng một lúc rồi tiếp tục:

“Gần đây huynh có giấc mơ nào lạ không ?”

Tôi giật mình, chẳng lẽ lão Dương cũng gặp chuyện tương tự

Tôi đáp:

“Có”

“Quả nhiên không sai, hắn ta dụ ta tới đây”

Hắn trầm mặc một hồi rồi lại tiếp tục thưởng trà, tôi hỏi :

“Ai ?”

“Ta cũng không rõ danh tính của hắn. Nếu đúng như lời hắn nói, xem ra ta và huynh sắp phải lên đường rồi”

“Đi đổ đấu “

“Không sai. Việc này không chỉ liên quan tới ta mà tới cả huynh nữa nên ta đến đây để thương lượng với huynh.”

Tôi sững lặng. Lão Dương đã tham gia nhập cuộc, xem ra ngoài tôi ra mục tiêu khác của hắn chính là lão Dương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN