Đào Nguyệt
Quyển 2 - Chương 35
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công tử, nói cho bổn cung biết, thân nhân của ngươi, có người nào tên Phụng Tử Yên?
Thiên Đào thoáng ngây ngốc.
Hoàng hậu nương nương, quen biết Mẫu phi của cậu ư?
_ Phụng Tử Yên là Mẫu phi của ta.
_ A!- Bất ngờ, Hoàng hậu chực òa khóc, dung nhan tuyệt diễm lúc này thắm đẫm lệ trào, khiến cho Thiên Đào lúng túng hoảng hốt.
_ Nương nương! Người sao vậy?
_ Công tử, ngươi là…ngươi là Sở Thiên Đào? Hoàng thân bị mất tích bảy năm về trước?
THiên Đào nhíu mi, khẽ dùng tay áo lụa lau đi những giọt lệ đọng nơi khóe mắt nữ tử.
_ Đúng.
Nữ tử lặng lẽ quan sát thiếu niên, trên môi bất giác nở nụ cười.
_ Bổn cung tuy từ nhỏ đã xuất giá, nhưng vẫn còn nhớ rõ, đứa cháu trai đáng yêu như tiên đồng, vẫn thường gọi nó là Tiểu Đào. Ngươi khi nhỏ cũng thường hay đòi ăn hoa quế cao của bổn cung, vẫn hay gọi bổn cung là Quế hoa cô cô.
Thiên Đào ngây người, sửng sốt nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt. Tuy trong mắt vẫn còn hàm chứa lệ dâng, xong vẫn mang tinh quang của sự hạnh phúc ấm áp.
_ Nương nương, người là?
_ Bổn Cung là cô cô của ngươi, Tiểu Đào.
Thiên Đào thoáng im lặng.
_ Thứ lỗi cho Thiên Đào, chuyện trước kia, ta không nhớ rõ lắm.
Nữ tử thoáng nhíu mi, sau lại khẽ thở dài.
_ Tóc và hình dáng này, Tiểu Đào à, thật ra bảy năm về trước chuyện gì đã xảy ra với ngươi?
_ Thiên Đào thật sự không rõ. Từ sau khi tỉnh dậy bảy năm về trước, tóc cùng hình dáng đã như thế này, không cách nào lý giải.
Thiên Đào lặng lẽ vuốt một lọn tóc nguyệt sắc, tử mâu như ngọc thoáng ảm đạm ngắm nhìn bóng ảnh mình bên trong tách trà mờ nhạt.
_ Trông Tiểu Đào như một thiếu niên mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nhưng nếu Bổn cung nhớ không lầm, ngươi năm nay cũng phải tầm hai mươi ba, là một đại hán tử rồi mới đúng! Nguyệt nhi nhà ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi. Mà nhắc đến, Nguyệt nhi nó phải gọi Tiểu Đào nhà ngươi là Biểu ca mới đúng! Nó mà biết được chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây!.
Thiên Đào ngẩn người. Chuyện này, nó chưa từng ngờ qua. NGuyệt Nguyệt và nó, vậy ra lại là cùng chung huyết thống. Hơn nữa Nguyệt Nguyệt còn phải gọi nó là Biểu ca a! Mắt thiếu niên sáng lên lòe lòe, môi khẽ mỉm cười.
_ Nương nương quá lời, Thiên Đào nào dám nhận.
Hoàng hậu lại thở dài, mắt phượng thoáng nhìn bóng trúc ngoài cửa sổ.
_ Sự đời này cũng thật nhiều điều tình cờ. Có lẽ đây cũng là duyên số, duyên số..
_ Nương nương, người có biết tin tức gì về phụ vương của ta?- Thiên Đào thoáng thở dài- Chuyện bảy năm về trước, Phụ vương thật sự, quá mức đáng thương.
Nữ tử thoáng sửng sốt, xong lại thanh nhã nhấp một ngụm trà.
_ Phụ vương, vậy ra Tiểu Đào vẫn gọi Đại hoàng huynh như thế.
Thiếu niên thoáng mỉm cười, tia đau thương ảm đạm phảng phất nơi đáy mắt xinh đẹp.
_ Trong lòng ta, Phụ vương mãi mãi là phụ vương, Hoàng thúc vẫn mãi là Hoàng thúc, không thể thay đổi.
Nữ tử khẽ thở dài. Chuyện về thân thế của đứa trẻ này, cũng thật là bi thương.
_ Tung tích của Đại hoàng huynh, Bổn cung cũng không rõ. Nhưng Tiểu Đào nhà ngươi nếu muốn biết, có thể tìm Bách quỷ dạ hành để dò la tin tức.
_ Bách quỷ dạ hành?
Thiếu niên hồ nghi, xong lại nhớ đến lúc gặp Hỏa Diệm của Bách quỷ, người kia thế nhưng lại biết thân phận nó, lẽ nào thật sự có liên quan?
_ Ân, Vì Đại hoàng huynh trước đây, chính là tiền nhiệm Quỷ vương của Bách quỷ- Ám đế.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Đào thoáng ngây người. Ám đế? Phụ vương của nó? Như thế nào, chân tướng chuyện này là như thế nào?
_ Phụ vương của ta là tiền nhiệm Quỷ vương của Bách quỷ, Ám đế? Làm sao có thể? Nương nương, làm sao người biết chuyện này?
_ Khó tin sao? Kẻ nào có được Bách quỷ, kẻ đó có được Thiên hạ. Nhưng Phụ vương của ngươi lại từ bỏ Thiên hạ, chọn lấy ái nhân. Bổn cung ban đầu vẫn nghĩ, cuộc chiến tranh dành thiên hạ, Tam hoàng huynh chiến thắng. Cuộc chiến tranh giành ái nhân, là Đại hoàng huynh thắng. Nhưng mãi đến bảy năm về trước, bổn cung chợt nhận ra, mọi chuyện đều ngược lại. Duyên trời đã định, khó lòng làm trái.
_Nương Nương, người càng nói, ta càng loạn. Thật ra giữa mẫu phi, phụ vương cùng hoàng thúc, chuyện gì đã xảy ra?
Hoàng hậu thâm trầm nhìn thiếu niên, giọng nói mềm nhẹ của nữ tử như tiếng đàn du dương nhẹ nhàng.
_ Chuyện về ba người này, vốn ngay từ đầu, đã mang đầy mưu mô quỷ kế. Kể ra, cũng là một câu chuyện dài.
………………………………..
Cuộc chiến quyền lực giữa Tam hoàng tử và Đại hoàng tử đã đến hồi kết thúc. Kẻ được nêu tên trong chiếu chỉ, là Tam hoàng tử Sở Kiệt. Sở Kiệt vô cùng vui mừng, trong lòng điều duy nhất muốn làm lập tức sau khi đăng cơ, là ban chiếu lập Phụng Tử Yên làm Hoàng hậu. Giang sơn mỹ nhân, tất cả đều sẽ thuộc về hắn. Hắn ấp ủ mộng tưởng, sẽ cùng ái nhân đầu bạc răng long, cùng song hành bảo vệ giang sơn của hắn.
Ngay khi hắn đăng cơ, Gia tộc họ Phụng, phạm tội phản quốc. Dù hắn không thể tin được, nhưng tội chứng rành rành, nhân chứng vô số, dù cho hắn là Hoàng đế cũng không thể đổi trắng thay đen, không thể cứu thoát người mình yêu. Sau khi đăng cơ, chiếu chỉ hắn ban cho gia tộc nàng, không phải là chiếu chỉ lập hậu phong tước, lại là chiếu chỉ tru di cửu tộc. Quân vương không thể làm trái với luật pháp kỷ cương. Là kẻ nào nói, làm Hoàng đế điều gì cũng có thể làm? Hắn thân làm hoàng đế, ngay cả ái nhân cũng không thể bảo vệ được. Hắn là ánh sáng, nếu hắn làm sai, đất nước này sẽ ra sao?
_ Hoàng thượng, người có muốn cứu mạng sống của Tử yên?
Hắn nhìn nam nhân trước mắt- hoàng huynh của hắn- Vệ Vương Sở Tuệ.
_ Ha ha ha…- Hắn cười đau thương, trong lòng, chỉ cảm thấy một sự trống rỗng rối bời.
Đúng vậy, những điều hắn không thể làm, nam nhân trước mắt đều có thể làm được. Đổi trắng thay đen, biến giả thành thật. Nam nhân kia, là Ám đế của Bách quỷ. Y là bóng đêm, nuốt chửng ánh sáng. Luật pháp vô năng, quyền lực vô hạn. Vua của Bách quỷ, dù có là người chết cũng có thể bắt trở về.
_ Nàng đã nói với ta, chỉ cần ta cứu được song thân phụ mẫu của nàng, nàng sẽ trở thành Vương phi của ta.
_ Hoàng huynh, vậy ra, mọi chuyện ngay từ đầu, chỉ là ván cờ huynh bày ra?
Nam nhân kia diện vô biểu tình, duy có ánh mắt lóe lên tia tử khí lạnh lẽo.
_ Đối với ta, nàng chính là Thiên hạ.
Cuộc đối thoại giữa hai đấng quân vương kết thúc. Một tháng sau, cả gia tộc họ Phụng bị hành huyết. Lại một năm sau, Vệ vương du ngoạn tìm được một mỹ nữ giống hệt ái nhân, ban tên Phụng Tử Yên, lập làm Vương Phi. Hai năm sau đó, Vương phi hạ sinh thế tử, xinh đẹp tựa tiên đồng, đặt tên Sở Thiên Đào.
……………………………..
Hết chương 35
Ám đế-Sở Tuệ, ông cha nuôi của THiên Đào nè. HÌnh ảnh chỉ mang tính chất minh họa =))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!