Đào Nguyệt - Quyển 2 - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Đào Nguyệt


Quyển 2 - Chương 43


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông cung Minh Nguyệt quốc.

Lãnh Nguyệt thâm trầm phê duyệt hàng chồng tấu chương được chất trên thư trác, Thiên Đào nói không sai, sự vụ lớn nhỏ đang chờ hắn giải quyết quả nhiên không hề ít. Nam nhân đã thay thường phục bằng trang phục cung đình, một thân Cổn bào(*) đen thẳm thêu giao long vàng vờn ngọc, viền áo bằng chỉ bạc thêu phi vân, đai ngọc ngang eo tinh xảo sang quý, đầu đội mũ Cửu Long Đường cân dành riêng cho bậc đế vương. Phong thái uy nghi, khí thế vương giả bức người, y lúc này, đã trở lại là Thái tử Minh Nguyệt quốc- Lãnh Nguyệt, kẻ nổi tiếng lòng dạ thâm sâu khó lường, văn thao võ lược, con Hắc long uy mãnh sẵn sàng phanh thây kẻ thù của nó không chút từ bi.

Kẻ chắc chắn sẽ nắm giữ Ngai vàng.

_ Thái tử Điện hạ, có Đào quân cầu kiến.

Vừa nghe đến tên người kia, trong đáy mắt thăm thẳm của nam nhân lóe lên ánh vàng rực rỡ. Áp bức trong phòng cũng giảm đi hơn nửa, khuôn mặt băng lãnh cũng nở một nụ cười ôn nhu khó thấy.

_ Mau, truyền~

Thân ảnh Bạch y thoáng xuất hiện trước cửa điện, phong thái phiêu dật lại xuất trần như thiên tiên trên trời, nhẹ nhàng từ tốn tiến đến trước thư trác của Thái Tử. Thiên Đào khẽ nghiêng người hành lễ, khuôn mặt diễm lệ thoáng lộ ý cười, mắt hoa đào xinh đẹp lại lấp loáng chút trêu chọc.

_ Thiên Đào bái kiến Thái tử Điện hạ.

Cung nhân xung quanh khẽ hít khí sửng sốt, tuy biết rằng không thể tùy tiện nhìn thẳng vào khách nhân của Thái tử, nhưng dung mạo của người kia, lại khiến cho kẻ khác phải mê luyến ngắm nhìn không thể dứt.

_ Các ngươi lui ra hết đi.

Mãi đến khi cung nhân thị vệ đã lui hết, đóng chặt cửa điện, Thiên Đào mới hớn hở tò mò nhìn khắp một lượt bài trí trong phòng, rồi lại cười đầy ý vị quan sát Lãnh Nguyệt từ trên xuống dưới.

_ Nguyệt Nguyệt, nhìn ngươi như thế này, thật ra dáng Quân vương, khác hẳn bộ dáng nhết nhác lần đầu chúng ta gặp.

Nam nhân vui vẻ tiến đến ôm thiếu niên vào lòng, lại hôn lên đôi môi mềm mại kia một chút, mới từ tốn trả lời.

_ Đây mới là bộ dáng bình thường của bản Thái tử, không rõ Đào quân có ưng ý không?

Thiếu niên cười khúc khích, đẩy nam nhân ra, sải bước đến nhìn hàng núi tấu chương chất trên thư trác của y.

_ Sự vụ quả thật rất nhiều. Ta không phải lại làm phiền Nguyệt chứ?

Lại nhìn nét chữ rồng bay phượng múa phê trên các tấu chương, tuy nét chữ uốn lượng thanh tao mềm mại, xong lại vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát. Nhìn một chút, cậu lại chẳng khách khí đẩy một chồng tấu chương qua hẳn một bên, tạo một chỗ trống thoải mái trên bàn rồi ngồi lên. Nếu là kẻ thường, e rằng đến nghĩ đến còn không dám nghĩ, chứ đừng nói là hành động một cách thoải mái như thế. Thật chỉ có Thiên Đào mới dám ngồi trên thư trác của Thái Tử mà thôi!

_ Chẳng phải Đào nhi cũng nhiều sự vụ lắm sao?- Nam nhân khẽ cười, tiến đến ngồi trên ghế đối diện Thiên Đào- Lãnh Anh hắn như thế nào rồi?

Thiếu niên khẽ thở dài ngao ngán.

_ Hắn ổn rồi, nhưng thi thoảng mới tỉnh một lần. Tỉnh rồi thì cũng không nói tiếng nào, cứ lầm lầm lì lì. Thôi cứ mặc hắn cho Hỏa Diệm chăm sóc, ta hàng ngày tới châm cứu kiểm tra một lần là được.

Nam nhân khẽ đưa một dĩa điểm tâm ngon mắt được làm tinh xảo đến trước mặt Thiên Đào. Thiếu niên vui vẻ nhâm nhi vài miếng, lại vui vẻ uống trà do chính tay Thái tử cao cao tại thương dâng cho. Lại nhìn hàng tá tấu chương kia, nó khẽ thở dài, nhảy khỏi thư trác.

_ Ngươi làm việc tiếp đi, ta muốn đi dạo một vòng Minh Nguyệt hoàng cung. Khi nào rãnh hãy đến tìm ta.

Nam nhân quyến luyến nhìn nhân ảnh kia dần khuất sau cửa điện, chẳng đợi hắn đồng ý hay không đã đi mất dạng. Lãnh Nguyệt khẽ thở dài, lại nâng tấu chương phê duyệt.

_ Ảnh Nhất, theo sát bảo vệ Đào quân.

Giữa căn phòng tĩnh lặng, một cơn gió thoáng thổi qua.

…………………………………………….

Hoàng cung Minh Nguyệt quốc có kiến trúc khá đặc biệt, hoàn toàn không giống với Sở Thiên Hoàng cung. Sàn nhà được khảm từ bạch ngọc, mái ngói lưu ly nhuộm đen tuyền, hoa văn trên cột vô cùng kỳ dị, nhưng lại uyển chuyển tinh tế vô cùng. Có rất nhiều tòa tháp được xây lên giữa các cung điện với nhau, được nối thông bằng các cầu gỗ sơn trắng khảm hoa văn tường vân. Thiếu niên thích thú vừa đi vừa quan sát khắp nơi, lại khẽ trầm trồ sự tráng lệ uy nghi của tòa kiến trúc đồ sộ.

Tuyệt sắc thiếu niên không rõ danh tính, lại vô tư đi khắp hoàng cung Minh Nguyệt, chẳng chút kiêng kỵ mà nhìn đông nhìn tây. Tuy nhiên, phong thái đi đứng của người kia, không khỏi dấu được quý khí vương giả toát ra, tuyệt không giống một kẻ thường dân lạc vào chốn cung đình, mà rõ ràng là một người từ nhỏ đã được nuôi dạy lề lối theo lễ nghi hoàng thất. Đặc biệt hơn, người đang đi sau hộ tống cho thiếu niên, anh tuấn hơn người, khí thế ngút trời, trang phục lại chính là một trong năm thuộc hạ thân tín nhất của Đương kim thái tử. Người có đủ tư cách để các thân tín của Thái tử phải cung kính tháp tùng hầu hạ, tuyệt không phải nhân vật tầm thường, muốn sống tốt thì phải cung kính với người kia như khi gặp Thái tử.

Thiên Đào khẽ chú ý đến một vọng nguyệt lâu đặt giữa hồ sen bát ngát. Tuy đã vào mùa thu, trên hồ sen đã tàn, những cành liễu rũ xanh mướt quanh hồ cũng đủ khiến khung cảnh nơi đây đẹp tựa tiên cảnh. Phía xa lại chính là đại điện tráng lệ, có lẽ là nơi dùng làm để tổ chức yến tiệc cung đình. Thiếu niên lặng lẽ tiến vào lâu, thoải mái an tọa trên ghế đá tinh xảo, tử mâu nhàn nhạt ngắm nhìn khung cảnh kia.

_ Công tử, nơi đây khá lạnh, có cần mang chút trà nóng cùng áo choàng không?

_ Ân.

Một câu trả lời bâng quơ, trong nháy mắt trà bánh cùng áo choàng lông bạch hồ sáng quý đã ngay trước mắt. Thiếu niên thanh nhã nhấp một ít trà nóng, tâm trí dần theo hương trà nhàn nhạt mà rơi vào hồi tưởng.

Ngài đã trúng phải nhiếp hồn thuật của Bách quỷ, tên Bạch Dạ mộng ảo. Ký ức của Ngài sẽ tạm thời mất đi, và sẽ vô thức luôn bị một ám thị bắt giữ tâm trí. Uống dược đan này, nhiếp thuật sẽ được giải, ký ức của Ngài sẽ từ từ trở lại, nhanh hay chậm thì cỏn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác mà thôi.

Nhiếp hồn thuật, lại có người dùng thuật này để khiên nó quên đi những hồi ức cũ, ám thị nó không được phép rời khỏi Bạch hổ sơn. Nghe qua, hành động của người này thật độc ác. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, người kia dường như lại chỉ muốn tốt cho nó. Vì linh tính mách bảo nó rằng, những ký ức mất đi của nó, chắc chắn chẳng hề tốt đẹp. Những bóng ảnh mờ nhạt, như một bóng ma ám ảnh trong tâm trí nó.

Như hoa, như mộng…

            Hồi ức kia khắc sâu vào mảnh trăng khuyết…

            Dần tan biến vào màn mưa mờ khuất…

………………………………………

(*) Cổn Bào: hay còn gọi là Cổn miện, gọi tắt lễ phục dành riêng cho đế vương, vương thân.

Mũ Cửu Long Đường Cân: Mũ thường phục của hoàng đế thái tử, mũ có phần gáy nhô cao, chỏm khum tròn chum về phía trước, choãi hai bên thành hình chữ bát.

5 1

Lãnh Nguyệt thái tử của chúng ta Hỉnh ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Lãnh Nguyệt thái tử của chúng ta~ Hỉnh ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN