Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 100: Vàng anh là ý gì?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Daniel nghe Hứa Thanh Mộc nói rất kích động, lập tức nói: “Bây giờ phải đi vào xem hả? Có phải chú Henry đang làm chuyện xấu không? Tiểu đạo trưởng có đánh ổng xỉu giống tui không”
Có thể nhìn ra hai chú cháu nhà này quan hệ rất kém cỏi, Daniel đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Henry bị Hứa Thanh Mộc bạo chùy giống mình.
Hứa Thanh Mộc liếc gã một cái, nói: “Đừng có mà mong hóng hớt, đã có kết giới thì không được xông bừa vào làm rút dây động rừng. Vẫn nên đi gặp Henry trước thôi, nhìn xem ông ta muốn làm cái gì.”
Sau đó mọi người thương lượng một chút, sắp xếp Daniel đi tìm giám đốc để kiếm hồ sơ giấy của quỷ treo cổ, còn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết thì đi gặp Henry.
Muốn gặp Henry rất đơn giản.
Trước đây Tống thị đã từng muốn quy hoạch các thị trấn nhỏ, vẫn luôn tìm công ty thích hợp để hợp tác, lúc này đánh chủ ý lên Henry nên rất dễ để gặp ông ta.
Tống Quyết gọi điện thoại cho trợ lý để đối phương sắp xếp một chút, tiếp đó là phải chờ.
Hứa Thanh Mộc nhét quỷ treo cổ vào bình nước khoáng để nó tạm thời nghỉ ngơi, sau đó tạm biệt với Daniel, tách ra hành động.
Ngày hôm sau ở khách sạn nghỉ ngơi cả ngày, đến chiều tối thì trợ lý gọi điện thoại tới nói là đã sắp xếp xong, sáng mai có thể đi gặp Henry, thuận tiện đi tham quan nhà máy Titus.
Hứa Thanh Mộc giơ ngón tay cái với Tống Quyết, nói: “Ông chủ Tống giỏi quá, ngày mai thưởng cho ông chủ Tống một thư ký nha.”
Tống Quyết trên dưới nhìn cậu một vòng, “Cậu phải thay đổi hình tượng thôi, đi siêu thị mua tây trang.”
Hứa Thanh Mộc nhìn bộ đồ thể dục tùy tiện trên người, cảm thấy đúng là không thích hợp, vì thế đáp ứng.
Hai người gọi xe taxi, đến siêu thị lớn nhất khu công nghiệp. Tuy chỉ là một cái thành phố nhỏ, nhưng nhà máy rất nhiều, trình độ tiêu tiền không thấp, mall cũng khá xa hoa, có không ít xa bài lấy cung lựa chọn.
Tống Quyết quen cửa quen nẻo dẫn Hứa Thanh Mộc khu thời trang nam, vô cùng nhàn nhã chọn quần áo cho Hứa Thanh Mộc. Hứa Thanh Mộc dùng một chút thủ thuật che mắt ngụy trang khuôn mặt mình, trước mắt mọi người, cậu chỉ là một Tiểu Hứa với khuôn mặt đại trà, nhưng ở trong mắt Tống Quyết, cậu vẫn có bộ dáng đẹp quá mức kia.
Đi dạo được một vòng, Tống Quyết cảm thấy bộ sưu tập thời trang mới này rất đẹp, muốn để cho Hứa Thanh Mộc mặc thử. Chọn nửa ngày, chọn ra được bộ tây trang màu trắng.
Bộ tây trang màu trắng này không có thiết kế phức tạp, nhưng cắt may vừa người, vật liệu xa hoa, thủ công hoàn mỹ, thuần trắng một mảnh, chỉ có túi áo trước ngực là màu bạc.
Bộ quần áo này vừa đẹp vừa quý, rõ ràng không thích hợp để thư ký mặc, nhưng Tống Quyết muốn thấy cậu mặc, Hứa Thanh Mộc không biết, thành thành thật thật cầm vào phòng thử đồ.
Trong chốc lát Hứa Thanh Mộc đã thay xong bộ tây trang đi ra.
Đây là lần đầu tiên Tống Quyết nhìn thấy Hứa Thanh Mộc mặc tây trang, đặc biệt hơn nữa là tây trang trắng.
Áo sơ mi là màu xanh đậm, có hơi khác biệt so với bộ tây trang màu trắng, xanh và trắng kết hợp với mái tóc đen cùng đôi môi đỏ thắm, thật sự là… Đẹp đến mức quá đáng.
Tống Quyết còn tưởng rằng anh nhìn quen mặt Hứa Thanh Mộc rồi sẽ không cảm thấy có cái gì đặc biệt, nhưng hiện tại vẫn là bị kinh diễm đến nói không ra lời.
Bởi vì chưa từng mặc qua quần áo như vậy, Hứa Thanh Mộc có hơi hồi hộp, đôi tay cậu nắm lấy nhau đặt ở trước người, lôi lôi kéo kéo vạt áo, sau đó nói: “Mặc không quen.”
Bộ dáng nhỏ này thực là quá ngoan, như tiểu thiếu gia nhà ai được nuông chiều từ bé, làm người ta nhịn không được nói năng nhỏ nhẹ, dường như nếu nói chuyện lớn tiếng sẽ dọa đến cậu.
Tống Quyết không nói gì hồi lâu, Hứa Thanh Mộc liền bực bội, lông mày nhướng lên, nói: “Ánh mắt của anh là sao? Tính chọc quê tôi hay gì?”
Nhân viên bán hàng “Ây da” một tiếng, nói: “Ngài đây là bị vẻ đẹp dọa đến nỗi không nói ra lời, người thường xấu xí như bọn tôi mặc vào sao mà sống nổi đây?”
Tống Quyết ho khan, sau đó lại xụ mặt nói: “Không phải, tôi cũng chưa nói cái gì, cậu đừng mẫn cảm như vậy. Chỉ là quần áo thế này đi làm thư ký hơi lố, đổi bộ khác đi.”
Tiếp đó anh đưa cho Hứa Thanh Mộc một bộ tây trang đen sơ mi trắng. Bộ này được thiết kế cổ điển nghiêm túc, cũng có hơi lố, thật ra cũng không hợp cho thư ký mặc, nhưng Tống Quyết chính là muốn nhìn.
Hứa Thanh Mộc vẫn không hiều gì, cầm đi vào phòng thay quần áo.
Thừa dịp lúc Hứa Thanh Mộc thay quần áo, Tống Quyết đi dạo một vòng, tiếp tục tìm xem có bộ nào thích hợp hơn hay không. Lúc xoay người vào góc, anh đột nhiên nghe được hai nhân viên bán hàng đang nhiều chuyện.
“Đâu ra ông chủ hiền thư ký dữ vậy, hai người này ngộ ghê.”
“Ủa có ông chủ mua quần áo cho thư ký hả? Không hề à nha.”
“Không phải thư ký đâu, mà là chim vàng anh đó.”
Sau đó hai người liền bắt đầu cười trộm, Tống Quyết nghe được nhíu mày, xoay người từ trong góc đi ra, sắc mặt hai người bán hàng liền lập tức thay đổi, các cô muốn xin lỗi, nhưng nhìn Tống Quyết sắc mặt âm trầm nên bị dọa sợ, lập tức không nói gì nữa.
Tống Quyết nhìn bảng tên trước ngực các cô, sau đó gọi điện thoại báo cho trợ lý của mình, hai phút sau, tổng bộ khu mua sắm và bên nhãn hiệu đều gọi điện thoại tới xin lỗi Tống Quyết, còn hai nhân viên bán hàng thì bị giám đốc khu mua sắm gọi lên văn phòng cảnh cáo.
Giám đốc khu mua sắm vội vàng xin lỗi, tự mình tiếp đãi Tống Quyết.
Tống Quyết chẳng vui vẻ gì, nhưng vừa vặn lúc này, Hứa Thanh Mộc trong phòng thay đồ đi ra, Tống Quyết không muốn ra vẻ khó chịu trước mặt cậu, vì thế giả bộ như không có việc gì đi đến trước mặt Hứa Thanh Mộc, nhìn thấy cậu thì sửng sốt.
Kiểu quần áo này thiết kế càng đứng đắn, cúc áo được khâu rất ngay ngắn, càng làm cho người ta muốn phá hư, thế nào cũng phải hủy diệt cái sự đứng đắn và quy tắc của cậu.
Càng đừng nói lúc này Hứa Thanh Mộc đang hở cổ áo, nhíu mày nói: “Không thoải mái.”
Tống Quyết hít thở không thông.
Hứa Thanh Mộc lại kéo kéo cổ áo hỏi: “Vàng anh là ý gì?”
Tống Quyết chau mày, nói: “Cậu nghe được à?”
Hứa Thanh Mộc có điểm ngốc nói: “Không nghe rõ lắm, chỉ nghe được vàng anh gì đó, nhưng nghe hơi kỳ kỳ.”
Tống Quyết không muốn cho cậu nghe những lời chói tai, vì thế nói dối không chớp mắt, lừa gạt người đến từ thời cổ đại, nói: “Là chỉ thư ký, cấp bậc cao hơn so với trợ lý.”
Hứa Thanh Mộc còn muốn hỏi, Tống Quyết đã nhanh chóng dời đề tài: “Cái này cũng không được, đổi bộ khác.”
Hứa Thanh Mộc tức khắc không kiên nhẫn quát lên: “Toàn là anh chọn không đó! Mắt của anh bị ghèn à!”
Nhưng vẫn thành thật đi vào phòng thay đồ.
Sau khi thử tổng cộng bảy tám bộ, Hứa Thanh Mộc đã chịu không nổi muốn đánh người bên cạnh, Tống Quyết cuối cùng mới nói được.
Lựa chọn cuối cùng chính là một bộ tây trang giá cả và chất liệu tầm trung, rất phù hợp với thân phận thư ký.
Nhưng mà Hứa Thanh Mộc lớn lên đã đẹp sẵn, mặc vào vẫn rất đẹp, rốt cuộc vẫn không che giấu được hào quang.
Lúc tính tiền, Tống Quyết mua hết tất cả những bộ mà Hứa Thanh Mộc đã thử qua, rồi lại chọn thêm vài bộ có phong cách khác nhau, còn lén mua thêm hai bộ cài áo, một cái là khóa, một cái là chìa, vừa lúc cho anh và Hứa Thanh Mộc mỗi người một cái.
Hứa Thanh Mộc từ phòng thay đồ đổi lại quần áo của mình bước ra thì nhìn thấy bên chân Tống Quyết là một đống túi lớn túi nhỏ, vì thế kinh ngạc nói: “Anh mua nhiều như thế làm gì? Chỉ mặc có mấy ngày thôi, cùng lắm là mua hai bộ.”
Tống Quyết không lưu tình chút nào gạt ngang: “Mua trước, về sau có thể có cơ hội mặc nữa.”
Hứa Thanh Mộc biết đây là sở thích của kẻ có tiền, vì thế cũng không thèm xen vào.
Lúc sau Tống Quyết lại đi khu đồ thể thao chọn mua một bộ cung sừng trâu, rồi cả đống mũi tên.
Bọn họ đều cảm thấy lần này nếu làm không tốt sẽ lại đánh nhau, phòng ngừa vạn nhất nên chuẩn bị trước.
Vì bộ cung tiễn này mà đi tong mười mấy vạn.
Chỉ một buổi tối mà Tống Quyết đã bỏ ra hơn trăm vạn , giám đốc của khu mua sắm bị chấn động đến tột đỉnh, mãnh liệt yêu cầu muốn đưa Tống Quyết về khách sạn, tuyệt đối không làm Thần Tài tự mình làm nhiều việc như vậy.
Tống Quyết cũng lười kêu xe taxi, liền đồng ý.
Được nửa đường, giám đốc khu mua sắm rất nhiệt tình nói chuyện với bọn họ, giới thiệu danh lam thắng cảnh của thành phố A.
Khi đi ngang qua một bức điêu khắc lớn hình bánh lái tàu, Hứa Thanh Mộc liếc mắt một cái liền thấy bức tượng này không tầm thường.
Bức tượng này có chút khí hương khói, có thể nhìn ra nó có linh hồn, được con người cúng kiến hằng năm mới có thể hình thành.
Hứa Thanh Mộc liền chỉ vào hỏi: “Đó là cái gì?”
“Cái đó hả, là bia kỷ niệm.” Giám đốc khu mua sắm cố ý giảm tốc độ, nói, “Được thành lập để kỷ niệm các công nhân đã hy sinh vì phản kháng đầu tư nước ngoài, hai vị muốn xuống xe nhìn không? Này cũng coi như là dấu ấn kiến trúc của thành phố công nghiệp chúng tôi.”
Hứa Thanh Mộc gật đầu đồng ý, giám đốc khu mua sắm liền dừng xe ở ven đường, dẫn hai người đi tham quan, sau đó rất nhiệt tình kể lại lịch sử cho bọn họ.
“Bia kỷ niệm này đã được trăm năm lịch sử. Thành phố nhỏ của chúng tôi từ xưa đến nay chính là trung tâm sửa chửa và chế tạo thuyền biển vùng duyên hải, rất nhiều công nhân đều dựa vào sửa chửa và chế tạo thuyền để mưu sinh. Những năm dân quốc, người nước C tới đây thành lập một xưởng đóng tàu được đầu tư từ nước ngoài , dần dần thâu tóm các bến tàu bản địa của chúng ta, công nhân của các xưởng sửa chửa và chế tạo thuyền đều trở thành công nhân lao động giá rẻ cho bọn đầu tư nước ngoài, được xem là nhà máy sớm nhất của thành phố. Sau đó nước C và nước chúng ta bùng nổ chiến tranh, mâu thuẫn dân tộc kịch liệt, nhóm công nhân chịu áp bách và nhà xưởng phát sinh xung đột, phẫn nộ phá huỷ rất nhiều xưởng đóng tàu của các nhà đầu tư nước ngoài. Trận xung đột này dần dần diễn biến thành một trận chiến vũ trang, chết hơn 3000 người, phần lớn đều là công nhân. Sau khi chiến tranh thắng lợi, dân bản xứ liền thành lập bia kỷ niệm này, kỷ niệm sự hăng hái chống quân xâm lược của công nhân, thanh minh mỗi năm đều có rất nhiều người tới đây dâng hương.”
Khó trách bia kỷ niệm này lại có khí hương khói, nó dần dần có hồn, phù hộ khí hậu nơi đây.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nghe xong rất cảm động, liền hành lễ với bức tượng này, niệm vài câu kinh văn.
Những người công nhân dùng máu tươi để đổi lấy hòa bình và tự do, giờ đây quốc gia càng ngày càng cường đại, những công nhân nhà máy hiện tại cũng không dễ bị các nhà đầu tư nước ngoài ức hiếp.
Sau khi lên xe đi về, giám đốc khu mua sắm nói tiếp: “Nhưng mà không khuyến khích mọi người ở chỗ này quá muộn. Bởi vì lúc ấy chết rất nhiều công nhân, thi cốt tổn hại không ai nhận, sau đó biến thành dã quỷ ở đây phiêu đãng, có khi còn khóc tập thể ở chỗ này. Tiếng khóc oan ức của mấy ngàn con quỷ như muốn đòi mạng người, đụng phải sẽ bị bệnh nặng một trận.”
Hứa Thanh Mộc hoàn toàn không cảm nhận được một chút quỷ khí nào ở đây, vì thế nói: “Chuyện ma dọa con nít à? Có người nghe được quỷ khóc chưa?”
Giám đốc khu mua sắm lập tức kích động nói: “Thật đó, rất nhiều dân bản xứ ở đây đã nghe được, tất nhiên tôi cũng nghe rồi! Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ lắm, cỡ khoảng hai mươi năm trước, nghe nói có cao tăng siêu độ mấy vong hồn, kêu bọn họ đi đầu thai.”
Hứa Thanh Mộc nói: “Vậy là được rồi, bọn họ là anh hùng, nên có chỗ tốt để đi.”
Giám đốc khu mua sắm tỏ vẻ tán đồng, nhanh chóng đưa hai người về khách sạn.
Nghỉ ngơi một đêm, Hứa Thanh Mộc thay âu phục mà Tống Quyết mua, cầm cái cặp công văn, ngoan ngoãn đóng vai thư ký đi theo phía sau Tống Quyết.
Sau khi hóa trang xong, đoàn xe tiếp đón Tống Quyết của Titus cũng đến rước bọn họ. Ngồi xe tới nhà máy, còn chưa xuống xe hai người đã thấy Henry Titus từ xa.
Ông ta rất nhiệt tình tự mình nghênh đón ở trước cửa, liếc mắt một cái đã thấy ông ta rất giống với Daniel. Chỉ là Daniel nhìn có hơi ngu, còn ông chú Tây này hai mắt có thần, vừa thấy đã biết vô cùng khôn khéo. Hơn nữa hẳn là gã rất yêu thích văn hóa phương đông, trên tây trang còn thêu họa tiết cổ phong Hoa Quốc.
Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc xuống xe, Henry liền tiến lên tiếp đón, nhiệt tình nói: “Tống tổng tới rồi, thật không nghĩ tới ngài sẽ tự mình đến, thật sự là rồng đến nhà tôm.”
Tiếng phổ thông tiêu chuẩn, vận dụng thành ngữ thuần thục, quả thực có thể làm MC gameshow.
Tống Quyết và Henry bắt tay, nói: “Ngài Henry quá khách khí, nếu muốn hợp tác thì phải tự thân đàm phán mới là lễ phép cơ bản.”
Henry gật đầu hàn huyên vài câu, sau đó vài vị quản lý cấp cao của nhà máy phía sau ông ta cũng thay phiên tiến lên giới thiệu, lần lượt đưa danh thiếp.
Sau đó Henry nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: “Cậu thanh niên này khí vũ bất phàm, xin hỏi cậu là cổ đông của Tống thị sao?”
Hứa Thanh Mộc lễ phép nói: “Ngại quá, quên tự giới thiệu, tôi không phải cổ đông, tôi là vàng anh của Tống tổng.”
Mọi người: …
.
.
Vàng anh từ gốc là tiểu mật (ám chỉ mối quan hệ mập mờ giữa nam và nữ, xong sau này bị lạm dụng, ám chỉ nữ thư ký với nghĩa đen)
mình xin mạn phép thay đổi để gần với văn hóa VN hơn, nếu bạn nào có từ nào hay hơn cho mình xin nhoa
“Vàng ảnh vàng anh, có phải zợ anh chui zào tay áo” 😙
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!