Sau khi những người bị bệnh được đưa vào bệnh viện, ầm ĩ ở bên này cũng kết thúc, Liêu Anh Lan và nhóm công nhân còn đang lo lắng nói gì đó, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đã đi xa.
Mà bên phía bệnh viện, sau khi ngửi phải huân hương, bệnh trạng của đám người thượng thổ hạ tả này đã chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa, bác sĩ lại cho uống thuốc, đến khi trời tối, bọn họ cũng đã khỏi bệnh.
Thân thể tốt lên thì tâm tư cũng lung lay, bác Hai Liêu nằm thật lâu trên giường, sau đó nhắn một tin trên WeChat của gia tộc, gọi một đống người tới phòng bệnh của gã.
Rất nhanh đã có mặt đông đủ, mỗi người đều vô cùng có tinh thần, không giống người bệnh chút nào. Một đám người hưng phấn xoa xoa tay, lại bắt đầu bàn nhau đi tới xưởng quậy như thế nào, làm sao cũng phải ép được Liêu Anh Lan giao bí phương ra.
Sau khi lên kế hoạch xong, nhóm người này cuối cùng cũng trở về phòng bệnh nằm.
Bác Hai Liêu cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Gã mơ mơ hồ hồ bắt đầu nằm mộng, trong mơ, gã thấy một người trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện trước giường bệnh của mình. Hình như là cái người ban ngày đứng cùng với Liêu Anh Lan. Người trẻ tuổi ở trước mặt gã đốt một lá bùa màu vàng, bên trong sương khói lượn lờ, gã đột nhiên thấy được ba mình, cũng chính là ông nội của Liêu Anh Lan, ông chủ của xưởng hương Liêu Ký.
Lão Liêu nắm tay người trẻ tuổi, liên tục nói “Cảm ơn”.
Bác Hai Liêu mơ mơ hồ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngu ngu ngơ ngơ hô một tiếng “Ba”, Lão Liêu chậm rãi quay đầu nhìn gã, sau đó tiến lên tiến hành tác động vật lý vào mặt gã.2
Cái tát này vô cùng mạnh, bác Hai Liêu đau muốn hôn mê, té xuồng từ trên giường bệnh, lỗ tai còn vang lên tiếng ong ong.
Gã còn chưa tỉnh lại, lão Liêu liền tiến lên, giơ quải trượng bắt đầu hành hung.
Bác Hai Liêu ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, hoảng sợ mà nói: “Ba, không phải ba đã… Đã…”
“Đúng vậy! Tao chết rồi! Tao chết rồi!” Lão Liêu tiếp tục đuổi theo, vừa đánh vừa mứng: “Tao chết rồi nên mày bắt nạt Tiểu Lan chứ gì! Ba mẹ Tiểu Lan mất sớm, một mình tao nuôi nó lớn, tay nghề cũng do tao dạy, tao thích đưa xưởng hương cho nó thì tao đưa đấy! Lúc tao đi mày nói với tao thế nào! Giờ mày thấy xưởng hương ăn nên làm ra rồi muốn chấm mút đúng không! Mơ đi con!”1
Bác Hai Liêu ôm đầu, vẻ mặt đưa đám nói: “Không, không phải đâu ba, con cũng hết cách rồi, giờ chỉ có hương của nó là bán được, còn của tụi con thì không… Con cũng là muốn tốt cho Liêu gia thôi, nó là đàn bà con gái, sớm muộn gì…”
“Im mồm!” Lão Liêu lại lấy cây gậy đập vào đầu bác Hai Liêu, mắng to, “Con gái thì sao? Không phải mày cũng do má mày đẻ ra à? Không biết xấu hổ mà còn dám nói, mày đã mấy chục tuổi mà tay nghề còn không bằng con nhỏ, kinh doanh cũng không theo kịp thời đại, mày ế hàng là đáng lắm!”
Bác Hai Liêu không dám biện giải, chỉ có thể mặt xám mày tro tùy ý để lão Liêu đánh chửi. Lão Liêu tức giận đến tàn nhẫn, xuống tay hoàn toàn không chút lưu tình, lão Liêu quả thực cảm giác cả người bị đánh nát thành từng mảnh, đau đến nỗi có la cũng không ra tiếng, lúc này lão Liêu mới dừng lại.
Bác Hai Liêu chẳng dám thở ra câu nào, hoảng sợ cuộn tròn trong góc, lão Liêu trừng mắt nhìn gã vài lần, cảnh cáo: “Không chỉ mỗi mày đâu, anh em của mày chờ đó, tao chết rồi nên rảnh lắm, giáo huấn cả đám tụi mày.”3
Nói xong, lão Liêu xoay người, đi về phía người trẻ tuổi, rồi nắm lấy tay người trẻ tuổi lần nữa, tiếp đó nói: “Cảm ơn Tiểu đạo trưởng, sau này lúc tôi không ở đây, vẫn phải làm phiền thầy chú ý, nếu tụi chó này mà còn quậy nữa thì thầy kêu tôi tới, đứa nào dám bắt nạt Tiểu Lan tôi bắt nó đi luôn.”
Bác Hai Liêu nghe xong cả người run rẩy, đột nhiên mở mắt, gã vẫn còn nằm trên giường bệnh, lão Liêu không có ở đó, mà người trẻ tuổi kia cũng không có.
Nhưng cảm giác vừa rồi… Không giống như là đang nằm mơ, quá chân thật, bác Hai Liêu giơ tay sờ mặt mình, muốn nhìn xem bản thân có đang phát sốt hay không, mới vừa động đậy toàn thân đã đau đớn, trên mặt còn thấy rát.
Bác Hai Liêu tức khắc đổ mồ hôi lạnh một trận.
Đây không phải là nằm mơ!
Một câu “Đứa nào dám bắt nạt Tiểu Lan tôi bắt nó đi luôn” của ông già cứ quanh quẩn bên tai gã, tức khắc cả người gã đều thấy không khoẻ.1
Hơn nữa thân thể lại đau đớn, sắc mặt bác Hai Liêu trắng bệch cả người phát run, run rẩy hồi lâu mới gian nan ấn nút gọi bác sĩ tới.
Bác Hai Liêu chịu đựng cơn đau trên người, ngậm nước mắt nói với bác sĩ chỗ đau trên người, nhưng bác sĩ kiểm tra cả nửa ngày cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề, nhưng đụng tới đâu gã cũng kêu đau, bác sĩ không còn cách nào liền cho gã chụp x-quang rồi làm một loạt các loại kiểm tra, tốn một đống tiền nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường.
Lòng bác Hai Liêu lạnh toát, sợ bản thân có vấn đề gì, bèn lên WeChat hỏi thăm những người khác.
Không hỏi thì thôi, chứ hỏi xong tất cả mọi người sợ tới mức chết khiếp —— thì ra bọn họ cũng mơ y chang nhau, chính tai nghe được lão Liêu uy hiếp, bị ông già cho ăn hành một trận, giờ cả người đều đau.
Có người còn nói trong group: “Ngoài ông già ra, tôi còn thấy được cái người trẻ tuổi ở bên cạnh Tiểu Lan hôm nay… Giờ mới nhớ ra, hình như cậu ta là tiểu đạo sĩ rất nổi tiếng trước đây, mọi người ai cũng nói cậu ta có sức mạnh thần bí.”
“Tôi cũng thấy cậu ta tà môn kiểu gì ấy, chúng ta không nên dây vào cậu ta, cũng không nên dây vào Tiểu Lan…”
“Ép Tiểu Lan giao ra bí phương cũng không phải chủ ý của tôi, mặc kệ mấy người, tôi không cần bí phương nữa, khỏi xưởng hương luôn, tôi còn muốn cái mạng này!”
Năm mười cái miệng trong nhóm chat nói mình sợ này sợ nọ, bác Hai Liêu xem xong cả người phát run, thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Mà tất cả những chuyện này Liêu Anh Lan lại không biết, cô ta còn đang đắm chìm vào niềm vui khi thành công chế được Phản Hồn Hương, mấy ngày liên tiếp đều nghiêm túc nghiên cứu hương.
Buổi sáng hôm đó Liêu Anh Lan mới vừa tới cửa xưởng hương, bác Hai Liêu được con trai đẩy xe lăn tới.
Liêu Anh Lan thấy gã, mày nhăn lại, còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói khàn khàn của bác Hai Liêu vang lên: “Tiểu Lan, bác sai rồi… Chúng ta đã sai rồi… Sau này bác sẽ không giành bí phương với con nữa. Con nói với ông nội một tiếng, đừng để ổng đánh bác nữa…”
Liêu Anh Lan không hiểu gì, bác Hai Liêu thì thiếu chút nữa đã khóc, tiếp tục nói: “Còn có vị kia… Vị Tiểu đạo trưởng kia, xin thầy ấy đừng hành chúng ta nữa, chúng ta đảm bảo sẽ không quấy rầy con nữa. Tiểu Lan, chúng ta thật sự biết sai rồi…”
Mặt Liêu Anh Lan đù ra, không biết dây thần kinh nào của bác Hai này bị đứt, nghe xong nửa ngày mới hiểu được một chút. Đột nhiên cô nhớ tới nụ cười mấy ngày trước của Hứa Thanh Mộc, mạnh dạn nói câu “Bọn họ không dám”, cô mới bừng tỉnh hiểu ra là do Hứa Thanh Mộc ở sau lưng giúp mình. Tuy rằng không biết Hứa Thanh Mộc đã làm cái gì, nhưng cô nhiều ít gì cũng đã từng nghe qua bản lĩnh thần kỳ của Hứa Thanh Mộc.
Liêu Anh Lan suy nghĩ một chút, tằng hắng giọng, vô cùng đứng đắn nói với bác Hai Liêu: “Biết sớm thế có phải là tốt hơn không.”
Vẻ mặt bác Hai Liêu như đưa đám, không dám hé mồm.
Liêu Anh Lan vung tay lên, hào phóng nói: “Được rồi, bác Hai à, bác yên tâm đi, chỉ cần bác không gây chuyện với con thì con sẽ xin Tiểu đạo trưởng và ông nội tha cho bác.”
Bác Hai Liêu nhanh chóng nói lời cảm tạ, tạ đến mức Liêu Anh Lan thấy phiền, xong rồi gã mới để con trai mình đẩy xe đi.
Ngày hôm đó, người Liêu gia từng gây sự đều lục tục đi tới xin lỗi Liêu Anh Lan, ai cũng vô cùng sợ hãi, cũng tỏ vẻ sau này sẽ không làm bậy nữa.
Vấn đề mà Liêu Anh Lan bối rồi hồi lâu đã bị Hứa Thanh Mộc giải quyết một cách đơn giản, Liêu Anh Lan cũng không biết nên cảm ơn Hứa Thanh Mộc như thế nào, cố ý mời Hứa Thanh Mộc ăn một bữa cơm, tỏ vẻ chỉ cần xưởng hương của cô mở ngày nào thì hương của Lăng Vân Quan sẽ được cô bao trọn.
Hứa Thanh Mộc cũng rất vui vì quen được một người ưu tú như thế, vì thế vô cùng vui vẻ đáp ứng cô ăn bữa cơm này, sau đó chuẩn bị rời đi.
Mấy ngày nay Hứa Thanh Mộc đã đi nát cái trấn Hương đô này, giờ cũng đã thấy hơi nhớ Bạch Mỹ Mỹ. Nhưng bởi vì chuyện đầu tư nên Tống Quyết vẫn phải ở lại đây mấy ngày, nên anh chở Hứa Thanh Mộc đến sân bay.
Khi đang chờ máy bay cất cánh, Hứa Thanh Mộc rảnh đến nhàm chán, liền xem mấy cái tư liệu CP mà Liêu Anh Lan đã share.
Trạm CP này rất có tâm, không chỉ thu thập những ảnh chụp chung của bọn họ, cũng thu thập một số hình ảnh và video riêng lẻ của từng người.
Hứa Thanh Mộc lướt nửa ngày, nhìn thấy một đoạn audio phỏng vấn Tống Quyết, bài phỏng vấn này trước khi Tống Quyết dọn đến Lăng Vân Quan. Khi đó anh ấy còn ngồi xe lăn, cho nên không muốn lộ mặt, chỉ có audio,
Hứa Thanh Mộc cảm thấy thú vị, liền bấm mở nghe. Phần lớn nội dung ở phần đầu đều là về sự nghiệp của Tống Quyết, phần sau là nói đến sinh hoạt đời tư của Tống Quyết, trong đó phóng viên đặt ra một câu hỏi, hỏi Tống Quyết có biết đến vị tiểu thần tiên của Lăng Vân Quan không, có muốn đi tới Lăng Vân Quan dâng hương để hỏi thử chân của mình không.
Thời gian đó là lúc Lăng Vân Quan vừa mới nổi danh ở thành phố Chi, danh xưng Tiểu thần tiên này cũng vừa mới truyền ra không lâu.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy hứng thú, không biết Tống Quyết trước khi biết mình thì sẽ đánh giá mình thế nào. Nhưng nghe đến đây, sắc mặt Tống Quyết đã thay đổi, anh cuống quít muốn ngăn cản Hứa Thanh Mộc tiếp tục nghe, lập tức ấn xuống nút tạm dừng, nói: “Đi check-in không?”
Hứa Thanh Mộc liếc anh, nói: “Còn sớm mà, anh hối em làm gì?”
Tống Quyết cười cười với Hứa Thanh Mộc, nhìn rất là ngoan ngoãn.
Nếu là bình thường thì Hứa Thanh Mộc sẽ nhượng bộ ngay, nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ của anh ta liền biết có chuyện gì đó sai sai, đoán được rằng anh ta đã nói lời không hay, vì thế đẩy ra tay anh ra, ấn nút play tiếp tục nghe.
Giọng nói cao lãnh của Tống Quyết mang theo điểm trào phúng từ di động truyền ra: “Tôi luôn phản đối chuyện ký thác niềm hy vọng vào thần linh vô căn cứ, càng phản đối chuyện sùng bái một cá nhân. Tôi đã thấy cái người gọi là tiểu đạo trưởng linh nghiệm đó rồi, hình như vừa mới thành niên thôi. Bơm một thằng nhỏ lên tận mấy xanh thế luôn à? Xem ra sự nghiệp thần côn ở đất nước chúng ta phát triển mạnh mẽ quá đấy.”6
MC còn đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Nhưng mọi người đều nói thầy ấy rất có bản lĩnh mà.”
Tống Quyết “Ồ” một tiếng, rồi lại nhàn nhạt: “Ha ha.”2
Cho dù không có lộ mặt, Hứa Thanh Mộc cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Tống Quyết, lúc trước anh khó ở thế nào Hứa Thanh Mộc cũng không phải là chưa từng thấy qua, chỉ nghe hai chữ đó thôi mà Hứa Thanh Mộc đã cảm giác được sự trào phúng tột độ của Tống Quyết.
Tống Quyết ho khan một tiếng, nói: “Lúc ấy, chúng ta mới vừa gặp nhau ở chỗ hoa đào, đúng là anh có hơi ghét em chút xíu thật.”
Hứa Thanh Mộc liếc anh, Tống Quyết lập tức nhận lỗi, nói: “Anh sai rồi.”
Tống Quyết còn muốn dỗ dành Hứa Thanh Mộc để cậu bớt giận, thì thông báo bắt đầu check-in vang lên. Hứa Thanh Mộc lạnh lùng nhìn Tống Quyết, không thèm nói gì liền trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Thật ra Hứa Thanh Mộc cũng không phải thật sự dỗi, chỉ là lâu lâu làm mình làm mẩy với Tống Quyết cũng khá vui đó chứ. Nhưng Tống Quyết lại sốt sắng, Hứa Thanh Mộc mới vừa xuống máy bay không lâu anh đã tới tấp nhắn tin hỏi han ân cần.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy buồn cười, cố ý cho Tống Quyết ăn bơ, để anh sốt ruột tận sáng ngày hôm sau. Hứa Thanh Mộc ngủ đủ rồi mới rời giường, cảm thấy dỗi đủ rồi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tống Quyết. Nhưng vừa mới cầm lấy di động, liền nhìn thấy Weibo đưa đầy tin tức, Lăng Vân Quan lại lên hot search.
Hứa Thanh Mộc ở ẩn đã lâu không nghĩ ra được nguyên nhân lên hot search lần này, mở Weibo ra thì phát hiện hashtag của hot search là “Cao hương”.
Hứa Thanh Mộc chưa bao giờ khuyến khích tín chúng vung tiền mua hương, lần này lên hot search lại liên quan đến cao hương thì có hơi kỳ quái.
Click mở hot search thì Hứa Thanh Mộc đã hiểu được nguyên do.
Có du khách chụp hình được một người đàn ông khiêng ba cây nhang dài chừng hai mét, đường kính còn lớn hơn cái miệng chén, đi từng bước một lên núi.12
4
Thể lực kinh người khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ít người vây quanh chụp ảnh, tự nhiên lên hot search.
Hứa Thanh Mộc lúc đầu còn đang hết hồn sao lại có người khoẻ như thế được, nhưng nhìn kỹ lại thì còn ai trồng khoai đất này, người này rõ ràng là Tống Quyết.1
Hứa Thanh Mộc cả kinh, lẩm bẩm: “Anh ta tính làm gì vậy?”
Vừa mới dứt lời, bên ngoài đã nháo nhào lên, chúng đệ tử của Lăng Vân Quan đã vui cười gọi Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc đi đến trước điện, từ xa đã thấy Tống Quyết đang bị vây xem.
Hứa Thanh Mộc:…
“Tiểu thần tiên.” Tống Quyết hướng về phía Hứa Thanh Mộc cười, nói, “Hương này còn to hơn cái bát, là cô Liêu dạy cho anh, anh tự mình làm, cũng đủ chứng minh thành ý chứ nhỉ? Có thể cầu chuyện với Tiểu thần tiên được không?”3
Đôi mắt những người xung quanh liền sáng trưng, một đám hưng phấn kêu lên “Quật Mộ là riu”.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ, phất tay nói: “Anh đừng giỡn nữa, nói bình thường xem, cầu cái gì mà cầu!”
Tống Quyết muốn nói “Cầu em đừng giận nữa”, kết quả anh còn chưa nói ra thì bên cạnh đã có người la lớn: “Cầu hôn!”14
Hứa Thanh Mộc:???
Tống Quyết:…
Tống Quyết sửng sốt một chút, mượn hoa viếng Phật, ôm ba cây hương lớn kia rồi quỳ một gối xuống.25
Hứa Thanh Mộc:!!!
Di động của tất cả mọi người đều giơ ra, kích động vô cùng.
Cảnh tượng này trăm năm khó gặp một lần, chưa từng thấy qua ai dâng hương cầu hôn hết á!4
Người xung quanh đều kêu lên “Đồng ý đi”, Hứa Thanh Mộc dở khóc dở cười, tiến lên kéo Tống Quyết dậy, nói: “Được rồi, anh sợ chúng ta lên hot search không đủ nhiều à?”
Tống Quyết nói: “Vậy em không giận nữa hả?”
Hứa Thanh Mộc nói: “Em có giận đâu, chỉ muốn chọc anh chút thôi, ai mà dè được anh chơi lớn như vậy. Được rồi được rồi, mau đứng lên đi. Sao anh lại nghiêm túc thế chứ?”
Vẻ mặt Tống Quyết trịnh trọng, nói: “Chúng ta tới với nhau đã không dễ rồi, trải qua cả hai đời, ước chừng một ngàn năm mới được ở bên nhau, tất nhiên là anh phải nghiêm túc.”
Hứa Thanh Mộc vốn dĩ chỉ là muốn đùa một chút, nghe đến đó liền ngây người, trong lòng hơi tê tái, đột nhiên có cảm giác muốn ôm lấy Tống Quyết.
Vì ngại có người ngoài ở đây, nên cậu cũng không thể làm vậy được, vì thế chỉ nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của Tống Quyết.
Khi da thịt tiếp xúc với nhau, Tống Quyết liền cảm giác được suy nghĩ của Hứa Thanh Mộc: Anh nghiêm túc, Hứa Thanh Mộc cũng nghiêm túc.
Da mặt của Tống Quyết dày hơn so với Hứa Thanh Mộc nhiều, anh mặc kệ nhiều người đang có mặt ở đây, buông mấy cây hương ra rồi đứng lên ôm lấy Hứa Thanh Mộc.
Fan CP xung quanh quả thực hạnh phúc muốn hôn mê, toàn bộ đều che miệng hét trong âm thầm.
Hứa Thanh Mộc hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không đẩy Tống Quyết ra.
Hai người ôm một hồi, ánh mắt trao nhau, đều thấy được ý nghĩ giống nhau ở trong mắt đối phương.
Giữa bọn họ có quan hệ hôn nhân hay không cũng không sao, bọn họ có chung chí hướng, kề vai chiến đấu, là người yêu và chiến hữu của nhau, một ngàn năm tới, là chờ đợi duy nhất cho nhau.
Các fan CP vây xem không thể tưởng tượng sâu như vậy, bọn họ chỉ biết Tống Quyết cầu hôn, Hứa Thanh Mộc cũng đồng ý, còn làm trò con bò trước mặt mọi người. Trình độ kích thích này tuyệt đối là chủ đề CP rực rỡ nhất.
Cho nên sau đó Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết lên hot search ba ngày ba đêm, người khắp thiên hạ đều biết bọn họ sắp kết hôn, đấy là chuyện của sau này rồi.
cầu hôn mịa j, cầu hồn thì có 😼