Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search - Chương 165: PN 6: Kiếp trước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Chương 165: PN 6: Kiếp trước


Vào một ngày hè chạng vạng nọ.

Quán trà ven đường ngoài một thôn trang nhỏ trước giờ chẳng ăn nên làm ra, giờ đây lại ngồi đầy khách, mà những vị khách này nhìn qua đều không phải người thường, ăn bận như những người tu giả.

Mọi người nhìn mặt trời lặn, vừa uống trà vừa tán gẫu.

Có một người đội đấu lạp che mặt đi tới từ trong mưa, hỏi chưởng quầy một chén trà nóng.

Tuy là nói mặt đã bị đấu lạp che khuất, nhưng từ dáng người của người này có thể ln được ngọc thụ lâm phong, thanh âm cũng thập phần dễ nghe, hẳn vẫn còn là thiếu niên.

Nhóm trà khách quay đầu nhìn y vài lần, rồi bàn tán xôm xao.

“Các ngươi có ai gặp qua Hứa Thanh Mộc chưa? Có phải y thật sự lợi hại giống truyền thuyết hay không?”

“Sư huynh của ta nói, thật sự rất là lợi hại, hơn nữa làm người phi thường kiêu ngạo, rất là đáng ghét.”

“Nghe nói tuổi y không lớn, sao mà lợi hại được như vậy?”

“Hình như là y trời sinh có tiên cốt.”

“Nghe nói y còn chiếm cả một đỉnh núi, nói là muốn tự lập môn phái, gọi là gì ta… Núi Lăng Vân…”

“Chắc không phải tu chính đạo đâu, ai mà biết được y tu cái gì.”

“Ta nghe rất nhiều người nói gì mà trời sinh tiên cốt, làm gì có chân chính tiên cốt chứ, gạt người cả thôi. Lần sau ta mà thấy y là đánh cho y lộ ra nguyên hình.”

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn qua bên này, tựa hồ cười khẽ một tiếng.

Những người này cũng không có quản y, rồi nói sang chuyện khác.

“Đúng rồi, con mị yêu này lợi hại lắm à?”

“Rất lợi hại! Trần lão gia chi rất nhiều tiền để thỉnh người tới cứu con của hắn, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa được.”

“Ngươi nói cụ thể ra xem nào?”

Thì ra trong thôn này có một hộ phú thương, họ Trần. Hắn có một người con trai duy nhất, năm nay mới mười tám, không biết tại sao bị con mị yêu quấn lên, hồn phách bị câu đi, hiện giờ chỉ có thân thể còn ở nhà, chứ thần chí này nọ đã si ngốc.

Trần lão gia liền dán bố cáo, hy vọng có người có thể cứu được hồn phách của con hắn, nếu thành công sẽ tạ ơn một số tiền lớn. Nhưng nửa năm qua đi, không ít tu sĩ tới cái thôn nhỏ này, không chỉ không cứu được con của Trần lão gia, mà tất cả các tu sĩ còn bị mị yêu hút khô tinh khí. Hên thì còn giữ được mạng, nhưng bị phế đi, còn xui thì mất luôn xác.

Vì thế liền có người muốn từ bỏ, nói: “Nói như vậy, mị yêu kia có đạo hành ngàn năm trở lên, ta cảm thấy nhất định ta không phải đối thủ, vậy thì… Ta định…..”

“Nhưng lần này chúng ta tới nhiều người lắm, chắc là sẽ không có việc gì đâu?”

“Ai mà biết được? Nửa năm rồi chẳng có ai bắt được con mị yêu kia. Chúng ta đi có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Một đám người bàn tới bàn lui, vị thiếu niên uống trà kia đứng lên, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đừng đi.”

Mọi người quay đầu lại, kinh ngạc nhìn y, tiếp theo lại nghe y nói: “Ta đi là được, các ngươi đừng mạo hiểm.”

Mọi người ngẩn người, có gã nam nhân lớn tuổi cười nhạo nói: “Thằng oắt vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất dày này, ngươi nghĩ ngươi là ai a?”

Thiếu niên ném một nén bạc lên bàn, bước ra khỏi quán trà, thanh âm chậm rãi truyền đến: “Hứa Thanh Mộc.”

*

Ngự kiếm không lâu, Hứa Thanh Mộc đã tới trước một mảnh rừng trúc. Căn cứ theo tin tức mà y biết được thì con mị yêu kia trốn ở trong rừng trúc này.

Hứa Thanh Mộc rút kiếm ra, chậm rãi đi vào rừng trúc, y cũng không sốt ruột đi tìm mị yêu, nó sẽ tự tìm đến y.

Sức mạnh của mị yêu muốn đả thương người thì cũng không đến mức, bản lĩnh lớn nhất của nó là có thể ảo thuật và mê hoặc nhân tâm, một khi có người phá được ảo thuật của nó, nó liền bất lực.

Đi được một chút thì trong rừng trúc đột nhiên nổi lên sương mù dày đặc, trong đám sương mù dần dần xuất hiện một bóng hình.

Hứa Thanh Mộc nhìn một hồi, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng, đó là một thiếu niên chưa nhược quán*, mặc một thân hắc y, trên lưng đeo cung tên.

*nhược quán: trưởng thành

Khi mị yêu mê hoặc người đều sẽ dựa vào sâu trong nội tâm yêu thích của người nọ để huyễn hóa ra bộ dáng, trong lòng Hứa Thanh Mộc cả kinh, thầm nghĩ nói: Sao lại là nam?1

Đang nghĩ ngợi, thiếu niên càng đi tới gần, mặt mày cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Mặt như trăng tròn, mi mục hàm tình, đẹp vô cùng.

Hứa Thanh Mộc liền ngộ ra, lớn lên đẹp như thế, trở thành nội tâm yêu thích của y cũng là chuyện dễ hiểu.1

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hứa Thanh Mộc cũng hiểu được đây chỉ là mị yêu biến ảo. Bởi vậy y giả bộ bị mê hoặc, mang theo ý cười chậm rãi đi về phía mị yêu.

Kia mị yêu nhìn y, trong ánh mắt dường như cũng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng lại giấu đi rất mau, cũng mỉm cười với y.1

Hai người mỉm cười quỷ dị đi gần tới nhau. Hứa Thanh Mộc làm bộ mình bị mị yêu mê hoặc, cười cười đi tới gần nó, thậm chí còn giả bộ muốn hôn mặt nó.

Hứa Thanh Mộc lúc này làm gì mà biết được đây chính là Tống Quyết, người mà sau này sẽ dây dưa cùng y tận hai đợi, phí cả một ngàn năm mới ở bên nhau.

Mà y càng không biết, Tống Quyết giờ phút này đây cũng nhận nhầm y là mị yêu.4

Tống Quyết nhìn Hứa Thanh Mộc đi tới gần mình, trong lòng cũng nói thầm: Mị yêu này sao đẹp vậy? Nếu nó tới gần, sợ là mình không nỡ xuống tay.1

Tống Quyết sợ chính mình thật sự bị vẻ đẹp của mị yêu làm mê tâm trí, vì thế, ngay khi hơi thở của đối phương chạm vào mặt hắn, hắn nhanh chóng rút ra một mũi tên từ trong bao, định trực tiếp cắm vào trái tim của mị yêu.

Cũng chính lúc ấy, đối phương đã hành động, trong tay của y không biết từ khi nào đã có một lá bùa, mà lá bùa trong nháy mắt biến thành một đạo xích sắt, dường như muốn trói hắn lại.

Hai người đồng thời ra tay, trong chớp mắt mũi tên và xích sắt chạm vào nhau, linh lực cường đại bỗng nhiên va chạm với nhau, phát ra tiếng gào chói tai khiến hai người bị tung về phía sau.

Hứa Thanh Mộc dừng ngay ở trong vũng bùn, một thân xiêm y đã dơ bẩn, bạch ngọc trâm yếu ớt trên đầu cũng bị vỡ nát.

Bên tai hai người ầm ầm ầm vang lên một trận, chờ sau khi phản ứng lại, bọn họ đều kinh ngạc nhìn đối phương, đồng thời mở miệng: “Ngươi không phải là mị yêu?”

Hứa Thanh Mộc bò dậy từ trên mặt đất, một bên tùy tay bẻ nhánh cây sửa sang lại búi tóc tán loạn, một bên tức giận nói: “Ngươi không phải mị yêu thì lớn lên như vậy làm gì.”3

Tống Quyết mới bò dậy từ trên mặt đất, còn chưa kịp nói chuyện, bọn họ đã nhìn thấy một làn khói đen bay ra từ trong rừng trúc, nhanh chóng bay về phía xa.

Động tĩnh của bọn họ quá lớn, mị yêu kia nhanh trí biết rằng mình không phải là đối thủ, dứt khoát bỏ của chạy lấy người.

Nhưng Hứa Thanh Mộc sẽ không cho nó thời gian chạy trốn, y trực tiếp bỏ lại Tống Quyết, bẻ nhánh cây ngự kiếm chạy theo.

Con mị yêu này ở trong mắt người khác rất lợi hại, nhưng ở trong mắt Hứa Thanh Mộc lại là một con gà đáng thương, y nhanh chóng bắt kịp mị yêu, lá bùa hóa thành xiềng xích trói lấy chân nó.

Mị yêu cũng không ngồi chờ chết, nó hét một tiếng lập tức bắt đầu né tránh, nhưng ngay lúc đó một mũi tên đột nhiên bắn tới đây, cắm thẳng vào trái tim mị yêu.

Mị yêu còn chưa kịp hét thảm đã trực tiếp mất mạng, tiêu tán thành một làn khói đen.

Hứa Thanh Mộc quay đầu lại nhìn nhìn Tống Quyết còn đứng tại chỗ, hơi hơi nhướng mày.

Người này rất lợi hại, lớn lên cũng đẹp.

Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không định cùng người này thâm giao, đáp xuống đất, nhìn sơ qua đối phương rồi đi sâu vào trong rừng trúc, đi tìm hồn phách của Trần công tử.

Mục đích của người này giống y, đều là tới cứu Trần công tử.

Sau khi mị yêu đã chết, hồn phách của Trần công tử cũng dễ dàng triệu ra, hồn phách kia đã ly thể khá lâu, có hơi ngây ngốc.

Hứa Thanh Mộc cầm hồn phách Trần công tử, nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tống Quyết: “Nếu không thì ngươi đưa về cho Trần lão gia đi, ta không phải vì tiền thưởng.”

Tống Quyết liếc y một cái, nói: “Ta cũng không cần.”

Hứa Thanh Mộc nhìn trang phục của người này vài lần, cảm giác người này hẳn là rất có tiền. Vì thế nghĩ nghĩ, liền dán một lá bùa trên hồn phách Trần công tử, viết địa chỉ Trần phủ lên đó.2

Sau đó, hồn phách của Trần công tử liền đi theo lá bùa kia bay trở về. Chỉ cần hồn phách về tới thân thể, hắn rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn nhau vài lần, cũng không biết nói cái gì. Bèo nước gặp nhau, hành lễ rồi đi thôi.

Nhưng trùng hợp chính là, hành lễ xong rồi họ lạ đi chung cùng một hướng.

Vì thế hai người cứ không nói gì đi cùng nhau một hồi, Hứa Thanh Mộc dần dần phát hiện, phương hướng người này đi giống với mình, hình như là muốn đi tới cùng một địa phương.

Bọn họ đi đã xa, Hứa Thanh Mộc nhịn không được mở miệng nói: “Đừng nói… ngươi cũng muốn tìm đóa tuyết liên kia nha?”

Ba năm trước, Hứa Thanh Mộc phát hiện một đóa tuyết liên còn chưa thành thục ở trong núi. 

Sau khi tuyết liên thành thục có thể khiến tu vi tăng lên, nhưng mấy năm nữa mới có thể thành thục, Hứa Thanh Mộc đến đây là để xem nó thành thục hay chưa. Vừa lúc tới thôn này nghe về chuyện của Trần công tử, liền thuận tay giúp một chút.

Nhìn dáng vẻ, hình như Tống Quyết và y giống nhau.

Tống Quyết dừng một chút, nói: “Ngươi cũng phát hiện đóa tuyết liên kia?”

Đóa tuyết liên lớn lên ở nơi núi sâu chướng khí tràn ngập, quỷ vật hoành hành, Tống Quyết vẫn luôn cho rằng, trừ hắn ra thì không có người khác phát hiện.

Giờ thì hay rồi, hai người cùng nhau giết mị yêu, lại đều phát hiện rantuyết liên, trước mắt xem ra, linh lực của hai người đều rất mạnh, nếu là vì tuyết liên mà đánh nhau hẳn là đều sẽ bị thương.

Hứa Thanh Mộc có điểm bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy cái mặt đẹp của Tống Quyết liền không giận nổi, thở dài một cái, nói: “Nếu không, hai ta chia đôi tuyết liên đi?”1

Tống Quyết không do dự, gật đầu đáp ứng.

Tiếp theo bọn họ không nói gì, xấu hổ trầm mặc sóng vai đi cùng nhau, xuyên qua rừng rậm, rốt cuộc cũng tìm được đóa tuyết liên kia.

So với ba năm trước đây, tuyết liên kia trưởng thành hơn một ít, nhưng muốn hoàn toàn thành thục, ước chừng còn phải chờ năm sáu năm.

Hứa Thanh Mộc cũng lười đi tới đi lui, năm sáu năm đối với người tu hành chỉ là ngồi đả toạ một cái là qua, cho nên cậu cũng lười trở lại. Nên cậu ở đây lắc lư khắp nơi dưới chân núi, tính tìm một cái sơn động ngồi chờ năm sáu năm.

May sao cậu số hên, không lâu sau đã tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ bị người bỏ hoang. Cậu là người tuỳ tiện, nơi nào ở cũng được, lập tức quyết định ở lại chỗ này.

Đứng ở trước nhà gỗ nhỏ, Hứa Thanh Mộc hỏi Tống Quyết: “Ta chờ ở đây, còn ngươi tính thế nào?”

Tống Quyết kỳ thật muốn về nhà, nhưng nhìn mặt Hứa Thanh Mộc, không biết sao hắn lại nói: “Ta cũng chờ.”

Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi mà cũng sợ ta hái tuyết liên xong rồi chạy sao? Yên tâm, ta nói rồi mỗi người một nửa.”

Nói xong, Hứa Thanh Mộc đã đẩy cửa nhà gỗ, nói: “Có hai gian phòng, mỗi người một gian.”

Sau khi vào nhà, Hứa Thanh Mộc tuỳ ý thu dọn phòng một chút, rồi sau đó liền đả toạ nhập định trên giường. Tống Quyết nhìn y một hồi, sau đó vô cùng ghét bỏ nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc quét tước tiểu viện này.

Hứa Thanh Mộc lúc này đã đả tọa nhập định, hơn một tháng sau, chờ khi cậu đã ra khỏi phòng rồi mới phát hiện cả sân đã khác một trời một vực.

Hàng rào xiu vẹo, nóc nhà dột nát đã được sửa, nơi nơi đều sạch sẽ chỉnh tề, còn người thiếu niên hắc y kia thì đang ở phòng bếp làm cơm.

Mà Hứa Thanh Mộ thì vẫn còn đang mặc quần áo dơ một tháng trước, trên đầu vẫn cài nhánh cây, chẳng hề thích hợp với Tống Quyết phong thần tuấn lãng và tiểu viện ngăn nắp.

Hứa Thanh Mộc rất ít khi cảm thấy ngại ngùng, giờ phút này thật sự có hơi xấu hổ.

Tống Quyết chú ý tới vẻ mặt của y, xoay người vào phòng lấy ra một bộ quần áo mới, màu xanh lá, rất hợp với làn da của Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc nói cảm ơn liền cầm quần áo về phòng thay, y chỉ cảm thấy thích hợp, cũng không để ý tới nhánh cây trên đầu mình. Nhưng Tống Quyết thì lại thấy chướng mắt.

Tống Quyết cũng không biết tâm thái của mình xuất phát từ đâu, hắn chỉ là cảm thấy, người đẹp như vậy, cắm căn nhánh cây làm trâm không hề thích hợp.

Vì thế, hai người liền ở căn nhà nhỏ này, không giao tiếp quá nhiều, thậm chí cũng không thèm hỏi tên đối phương, nhưng ở chung với nhau lại rất tốt. Có đôi khi luận bàn với nhau, cũng có đôi khi đả tọa mấy tháng không tiếp xúc gì.

5 năm trải qua trong nháy mắt, Hứa Thanh Mộc đã hoàn toàn quen với việc có Tống Quyết bên người, thậm chí còn rất thích ở chung với Tống Quyết.

Mà Tống Quyết nhận được mấy phong thư từ trong nhà, trong tộc có trưởng giả bệnh tình nguy kịch, muốn mời hắn trở về nhìn xem có cách nào hay nào không.

Tống Quyết chuẩn bị lên đường xong xuôi, trước khi đi, hắn chuẩn bị nói lời cáo biệt với Hứa Thanh Mộc.

Chỉ là hôm nay, không biết Hứa Thanh Mộc đã chạy đi nơi nào.

Tống Quyết đang phát sầu, thì ngoài phòng đột nhiên vang lên thanh âm của Hứa Thanh Mộc.

“Ê, ngươi mau ra đây, ta mang cho ngươi cái này hay lắm nè.”

Vừa nói, Hứa Thanh Mộc đã tới lôi kéo Tống Quyết ra bên ngoài.

5 năm, Hứa Thanh Mộc cũng chưa từng hỏi tên Tống Quyết, vẫn luôn gọi Tống Quyết thiếu u và thiếu y dài, 5 năm như một ngày cài nhánh cây làm trâm.2

Tống Quyết chưa kịp nói gì, đã bị Hứa Thanh Mộc ngự kiếm mang đi, bay đến trước một dòng suối nhỏ.

Hứa Thanh Mộc đặc biệt vui vẻ nói: “Hôm nay ta mới vừa phát hiện ra nơi này, trong nước có linh lực, rất thích hợp để tu luyện, đi, chúng ta thử đi.”

Tống Quyết nói: “Không cần, hôm nay ta…”

Lời còn chưa nói xong, nháy mắt Hứa Thanh Mộc đã lột xiêm y của mình.

Tống Quyết lập tức ngây người, hắn hoảng hốt thấy được tấm lưng tuyết trắng của Hứa Thanh Mộc, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, “Bõm” một tiếng, Hứa Thanh Mộc đã nhảy vào trong nước, Tống Quyết chỉ nhìn được có sơ sơ nhưng cả người đều không tốt.

Hắn không biết cổ nhiệt khí toát ra từ nơi nào mà khiến đầu óc hắn choáng váng, cả người đều ngơ ngác mà nhìn Hứa Thanh Mộc ngâm mình ở trong nước chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Hứa Thanh Mộc còn đang vui vẻ, nâng lên cánh tay tuyết trắng cười nói: “Ê, mau tới đây, trong nước thoải mái lắm.”

Tống Quyết cảm giác được mặt mình nóng lên, Hứa Thanh Mộc cũng nhìn ra, vì thế tới gần bờ, cau mày kỳ quái: hỏi “Hả? Ngươi đang đỏ mặt à?”

Tống Quyết nghe được lời này, mặt càng đỏ hơn,  một câu hắn cũng chẳng nói nên lời, lập tức xoay người bỏ chạy.

Hứa Thanh Mộc dựa vào bờ, mơ hồ nói: “Ò, ngượng thiệt luôn?”

*

Bên kia, Tống Quyết trở về nhà gỗ xong phải qua một thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn không dừng nghĩ tới lưng và cánh tay của Hứa Thanh Mộc.

Hắn hít sâu một hồi, ngồi ở trước bàn, lấy bức thư từ trong ngực ra nhìn.

Mặc kệ thế nào… Bây giờ cần phải về nhà một chuyến.

Tống Quyết hít sâu một hơi, đem cây mộc trâm lấy ra từ trong lòng ngực

Đây là hắn tự tay khắc, 5 năm qua khắc từng chút một chút, hình dạng rất đơn giản, nhưng lại rất tinh xảo.

Hắn vẫn luôn không quen nhìn cái nhánh cây trên đầu Hứa Thanh Mộc, cho nên tự mình khắc cây trâm này, vốn muốn đưa cho Hứa Thanh Mộc, nhưng 5 năm qua dường như vẫn chưa tìm được cơ hội tốt. Vốn dĩ định lúc cáo biệt rồi đưa cho Hứa Thanh Mộc luôn, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không có cách nào đối diện với Hứa Thanh Mộc để nói lời từ biệt.

Thở dài, Tống Quyết chậm rãi đi tới trước phòng Hứa Thanh Mộc, đem mộc trâm đặt lên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi, nghĩ sao đó lại lộn trở lại, viết tờ giấy đặt ở dưới mộc trâm.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

.TOÀN VĂN HOÀN.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN