Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 72: Ai nói tui lo chứ
Tống Quyết không có biểu tình gì tiến tới phía trước vài bước.
Anh ở một gian phòng cách đó không xa xem giấy tờ, nên nãy giờ bọn Hứa Thanh Mộc có nói gì anh đều nghe được, cũng biết Văn Bác Hàm tính ra về sau cô gái này sẽ có tiền đồ vô lượng, sẽ trở thành lập trình viên nổi tiếng và giàu có.
Dựa theo trình độ nhạy bén của Tống Quyết, bây giờ phải ngay lập tức đầu tư cho người này để về sau họ còn kiếm tiền cho mình.
Nhưng khi anh đi tới thì thấy cô gái này vẫn luôn đỏ mặt nhìn Hứa Thanh Mộc, nên chẳng vui vẻ tẹo nào. Hơn nữa Hứa Thanh Mộc còn dùng giọng nói dịu dàng an ủi cô bé, Tống Quyết liền càng không muốn tỏ thái độ.
Anh trầm mặc đi về hía trước vài bước, rồi đứng ở trước mặt Thư Tĩnh Diệc.
Thư Tĩnh Diệc nhìn thấy mặt Tống Quyết, lại đột nhiên hít một hơi cả người cứng đờ, đem khổ đau biến thành hư không.
Văn Bác Hàm: …
Trừ tiền ra, đẹp cũng là một loại siêu năng lực.
Hứa Thanh Mộc tiến lên hai bước, sóng vai cùng Tống Quyết, sau đó nói với Thư Tĩnh Diệc: “Được rồi, nếu Tống quý nhân đã tới, bây giờ chúng ta có thể giới thiệu lẫn nhau một chút.”
Thư Tĩnh Diệc vội vàng đỏ mặt nói: “Em, Em tên là Thư Tĩnh Diệc, là học sinh cấp ba Thành Chi.”
Hứa Thanh Mộc nói: “Tôi là chưởng môn của Lăng Vân Quan Hứa Thanh Mộc. Người này là anh Văn, tên Bác Hàm, trước đây là tú tài, còn bây giờ làm bảo vệ văn minh kiêm hội trưởng hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em ở Lăng Vân Quan.”
Thư Tĩnh Diệc nghe đến đó, không nhịn được “Xì” cười một tiếng.
“Đến lượt vị quý nhân này.” Hứa Thanh Mộc vô cùng tự nhiên lay cánh tay Tống Quyết, nói, “Anhtự giới thiệu đi.”
Tống Quyết buột miệng thốt ra: “Người nhà.”
Hứa Thanh Mộc: ???
Tống Quyết quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, mặt không đổi sắcnói: “Bạch Mỹ Mỹ gọi tôi là papa, sao không thể là người nhà?”
Hứa Thanh Mộc huých tay dỗi anh, bất mãn nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Nhưng cũng không có phủ nhận chuyện “người nhà”.
Trong lòng Tống Quyết lại bắt đầu sương sướng. Hơn nữa cô gái này thấy mặt mình cũng đỏ lên, chắc là thuộc dạng mê trai đẹp, nên anh cũng không ghét nữa, sau đó đưa danh thiếp, nói: “Xin chào, tôi là Tống Quyết. Tôi có thể giúp đỡ chuyện học hành sau này của cô, nếu tương lai có nghiên cứu, cũng có thể suy xét đến việc tài trợ kinh phí nghiên cứu khoa học. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là hy vọng sau khi cô tốt nghiệp có thể ký hợp đồng với công ty tôi ít nhất 10 năm.”
Thư Tĩnh Diệc có điểm ngốc ngốc tiếp nhận danh thiếp, vừa thấy bên trên ghi “Chủ tịch tập đoàn Tống thị”, thiếu chút nữa đã té xỉu tại chỗ.
Đó giờ cô bé tưởng người tai to mặt lớn nhất mà mình có thể gặp đó chính là ba của Trang Thải Thải, ai ngờ đâu bây giờ còn gặp được cả phú hào chỉ xuất hiện trên tin tức.
Cô nàng mờ mịt nhìn Tống Quyết, giống như lọt vào trong sương mù: “Anh… anh… thật đúng là… là… quý nhân…”
Nhóm học sinh tới tham quan Lăng Vân Quan đến giữa trưa thì kết thúc. Chủ nhiệm lớp tập hợp các học sinh lại, ở trước cửa Lăng Vân Quan kiểm kê nhân số, rồi nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Hứa Thanh Mộc đột nhiên xuất hiện ở cửa, khiến mấy cô nhóc thét một trận chói tai, thiếu chút nữa không muốn rời đi.
Nhưng thân ảnh của Hứa Thanh Mộc chỉ nhoáng lên, rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu ra đây là tìm ‘hung thủ’.
Sau khi Husky chỉ cho cậu biết người nào dsam ăn hiếp linh vật của Lăng Vân Quan, cậu ném một lá bùa, sau đó nhẹ nhàng quay vào trong.
Mấy cô bé đó còn là vị thành niên, tuy thích giỡn nhây với nói năng lỗ mãng, nhưng niệm tình tuổi tác còn nhỏ với cũng không có tạo ra hậu quả ác liệt gì, Hứa Thanh Mộc nhiều nhất chỉ giáo huấn mấy cô bé một chút, cũng không thật sự nghiêm khắc khiển trách.
Vì thế, mấy cô gái nhỏ này sau khi thi xong đại học được một tháng, mỗi đêm đều liên tục mơ thấy tóc mình biến thành kiểu tóc Mohicans, xong rồi bị một đám hồ ly vây quanh chụp ảnh trêu ghẹo, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, vô số khuôn mặt hồ ly xuất hiện lặp đi lặp lại, lãng vãng khắp nơi, khiến tinh thần bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Sau khi được trải nghiệm cảm giác quẫn bách của Husky lúc đó, mấy cô bé bắt đầu thấy mấy con vật có lông nhung là cả người cảm thấy khó chịu, cuối cùng cũng hiểu được đạo lý từ bài học của học sinh tiểu học: không được ăn hiếp động vật nhỏ.
Thời gian nửa tháng trôi qua thật nhanh, chiều hôm đó khi kỳ thi đại học kết thúc, Thư Tĩnh Diệc nhắn tin cho Văn Bác Hàm, nói rằng cô bé làm bài rất tốt.
Văn Bác Hàm rất vui vẻ, chậm rãi gõ từng chữ một, cổ vũ Thư Tĩnh Diệc.
Di động này là mua sau khi quen biết Thư Diệc Tĩnh, vì có thể cùng Thư Tĩnh Diệc nói chuyện phiếm, cổ vũ cô bé này, nên mỗi ngày hắn đều nỗ lực học tập gõ chữ.
Hai người hàn huyên vài câu rồi không nói nữa, Thư Tĩnh Diệc xem ra rất bận.
Cô bé là người có lòng tự trọng rất mạnh, nên không muốn lấy không tiền của Tống Quyết, vì thế sau khi thi đại học xong liền đến công ty của Tống Quyết đi làm, làm bảo vệ cũng chịu.
Đương nhiên Tống Quyết sẽ không để cô bé làm bảo vệ, thấy cô bé rất có tài năng với máy tính, Tống Quyết để cô bé làm việc chung với mấy lập trình viên khác, có thể làm được cái gì thì làm.
Trước khi đại học khai giảng ba tháng, chủ nhiệm lớp đem phòng khách trong nhà cho Thư Tĩnh Diệc ở tạm. Bây giờ, Thư Tĩnh Diệc bận bịu dọn hành lý để chuyển nhà cô giáo. Bắt đầu từ ngày mai, cô bé sẽ phải tự nuôi sống bản thân mình.
Tuy rằng cuộc sống về sau có hơi vất vả, nhưng cô bé cảm thấy rất được tự do.
Nửa tháng kế tiếp trôi qua thật mau, hôm công bố kết quả thi đại học, Tống Quyết ở trong phòng đọc văn kiện, Hứa Thanh Mộc nằm trên sô pha của anh chơi với Bạch Mỹ Mỹ, còn Văn Bác Hàm và Husky thì ngồi ngây người ngoài sân.
Tất cả mọi người đều rất lo lắng.
Bảng điểm đã có lâu rồi nhưng Thư Tĩnh Diệc cũng không liên lạc tới, Văn Bác Hàm rất là lo lắng, bắt đầu khống chế không được miệng mình nên liên tục lải nhải, Hứa Thanh Mộc bị hắn phiền chịu không nổi, rống: “Chắc internet bị sập nên không tra điểm được, anh lo làm gì! Chính anh cũng đã đi thi mấy chục lần rồi còn gì!”
Văn Bác Hàm ủy khuất câm miệng.
Tống Quyết liền quay đầu cười với Hứa Thanh Mộc, nói: “Cậu cũng đừng có lo.”
Hứa Thanh Mộc nói: “Ai nói tui lo chứ?”
“Ồ, vậy hả?” Tống Quyết nhướng mày, nói, “Cậu ôm ngược Bạch Mỹ Mỹ rồi kìa.”
Hứa Thanh Mộc cúi đầu thì phát hiện mình đang ôm ngược Bạch Mỹ Mỹ, cầm chân Bạch Mỹ Mỹ xoa xoa nãy giờ như xoa đầu mà bản thân lại không hề phát hiện.
Bạch Mỹ Mỹ ngây ngốc cười khanh khách, cảm thấy nhột quá trời.
Hứa Thanh Mộc hơi xấu hổ, vội vàng đảo ngược Bạch Mỹ Mỹ lại, thả nó ra để nó tự chơi.
Tống Quyết cười nói: “Nếu sau này Bạch Mỹ Mỹ có thể tu ra thân thể, cũng sẽ phải đi học, rồi tham gia thi đại học, đến lúc đó không biết cậu sẽ lo lắng cỡ nào.”
Trong đầu Hứa Thanh Mộc lập tức xuất hiện cảnh tượng như vậy: Cậu và Tống Quyết cùng nhau nuôi Bạch Mỹ Mỹ lớn lên, Bạch Mỹ Mỹ đi học, đọc sách, lúc thi đại học, cậu và Tống Quyết đứng bên ngoài trường thi cầm que kem nôn nóng chờ đợi. Sau đó, Bạch Mỹ Mỹ trưởng thành, gặp được người mình thích, rồi rời cậu đi.
Nhưng mà cậu cũng không trở thành người già neo đơn, ít nhất bên người còn có Tống Quyết…
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Mộc có hơi cảnh giác, đang suy nghĩ vì sao trong cái ảo tưởng này độ tồn tại của Tống Quyết lại lớn như vậy, thì Văn Bác Hàm ở ngoài sân rống to một tiếng, hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“A a a, chờ không nổi nữa, điểm ra cũng được hai tiếng rồi! Bé Thư tra điểm được chưa vậy!!! Chờ không nổi nữa a a a a tui phải gọi cho cổ a a a!”
Gào xong Văn Bác Hàm liền lập tức gọi điện thoại, trong lúc điện thoại đang kết nối, Văn Bác Hàm liên tục lải nhải “Sao không bắt máy tại sao tại sao tại sao”.
Nhưng mãi cho đến khi điện thoại tự động ngắt kết nối, Thư Tĩnh Diệc cũng không nhận điện thoại.
Văn Bác Hàm ngốc vài giây, ngẩng đầu nhìn vào phòng của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt.
Rớt… rớt rồi hả?
Văn Bác Hàm im bặt, thân quỷ tức khắc suy sụp, cái loại uể oải này… so với việc hắn không nói chuyện còn muốn nghiêm trọng hơn.
Dường như cảm giác đau khổ khi bị rớt mười mấy lần thi Hương kia giờ phút nè đè trên người hắn, dù hắn đã chết mấy trăm năm, nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn rõ ràng thấy được trên mặt hắn viết bốn chữ “Hận đời đen bạc”.
Mọi người trầm mặc một trận.
Tiếp đó, điện thoại của Văn Bác Hàm reo lên, đánh vỡ sự im lặng này.
Văn Bác Hàm nhìn thấy cuộc gọi của Thư Tĩnh Diệc, vội vàng tiếp lên, kích động mà hô một tiếng: “Bé Thư!”
Nhưng đầu dây bên kia lại không phải là giọng của Thư Tĩnh Diệc, một giọng nữ nôn nóng vang lên, nói: “Tôi không phải Thư Tĩnh Diệc, tôi là chủ nhiệm lớp của cô bé. Tôi không thấy cô bé nữa! Cậu có biết cô bé đi đâu không?”
Văn Bác Hàm ngây người, lặp lại: “Không thấy?”
Chủ nhiệm lớp vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi mới về nhà thì không thấy cô bé nữa, di động thì để ở trong nhà, tôi thấy gần đây cậu là người cô bé liên lạc nhiều nhất, cho nên gọi điện thoại hỏi cậu, cậu cũng không biết à?”
Văn Bác Hàm sao mà biết được? Năng lực đoán mệnh của hắn cũng có cực hạn, phải cần nhìn thấy người mới tính ra được.
Hồn phách Văn Bác Hàm muốn bay ra khỏi người giấy, khẩn trương nhẹ giọng hỏi: “Là… Là do thi không được ạ?”
Chủ nhiệm lớp trầm mặc một chút, nói: “Sao lại thi không được, quả thực là… Không có khả năng. Điểm của Tĩnh Diệc toàn là 0.”
“Hả? Cô nói cái gì?” Văn Bác Hàm hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
“Đúng vậy, kỳ lạ quá, không biết có phải điểm bị thống kê sai hay không, hay là có nguyên nhân gì khác… nhưng có thể xin phúc khảo.” Chủ nhiệm lớp ở đầu dây bên kia cũng rất lo lắng, “Thi đại học rất là quan trọng đối với Tĩnh Diệc, chắc con bé không chịu nổi đả kích này, nhưng bây giờ quan trọng nhất phải tìm được cô bé.”
Văn Bác Hàm siết chặt hai tay cố gắng bình tĩnh, sau đó nói: “Đúng, trời sắp tối rồi… con gái một mình ở ngoài đường không an toàn. Tôi, tôi sẽ ra ngoài tìm ngay, làm phiền cô giáo rồi.”
Sau đó chủ nhiệm lớp nói với Văn Bác Hàm những nơi mà Thư Tĩnh Diệc hay đi tới, hai người quyết định tách ra hành động, đi tìm những chỗ khác nhau.
Văn Bác Hàm còn đang tu hành, không thể tùy tiện xuống núi, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết phải đi theo hắn.
Lúc ra cửa, Husky đột nhiên lêntiếng, nói: “Tôi… tôi cũng muốn giúp, để tôi hửi đồ vật của bé Thư, có thể tìm được mùi của cô bé.”
Hồ ly thật ra là họ nhà chó, khứu giác cũng rất nhanh nhạy, lại nói Husky tuy là hồ ly, nhưng lợi hại hơn chó nhiều.
Husky ngày thường không muốn thừa nhận mình là chó, giờ thì lại chí công vô tư dựa theo khoa học phân loại mà tự xếp mình vào họ nhà chó.
.
.
híc deadline tới đít òi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!