Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 9: Tiểu thần tiên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mộc ung dung trả lời câu hỏi của gã “Chưởng môn Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc.”
Liễu Dịch vắt hết óc cũng không thể nhớ ra nhân vật số một như vậy, hồi lâu sau, gã vẫn chẳng tin được, nói “Sao có thể… Tao không nhận ra được ở đó có đại mộ… Không thể nào… không có khả năng…”
Hứa Thanh Mộc nhẹ giọng, mang theo chút trìu mến “Cũng chẳng phải học nghệ của ông không tinh. Chỉ là phong thủy sư xây mộ năm đó khá lợi hại, dùng không ít thủ đoạn che dấu ngôi mộ kia. Hơn nữa mấy năm nay địa thế thay đổi rất nhiều, ông không phát hiện ra cũng thường thôi.”
Liễu Dịch mặt mày trắng bệch, nghiêm mặt nhìn cậu, nói “Thế sao mày phát hiện được…”
Hứa Thanh Mộc lười trả lời, chỉ khoanh tay nhìn gã.
Di động Liễu Dịch lại vang lên, người gọi vẫn là Diêu Viễn, Liễu Dịch nghe thấy tiếng chuông như đòi mạng kia, cuối cùng cũng hoàn hồn từ hoảng hốt.
Bây giờ gã phải lập tức quay lại công trường, nghĩ biện pháp trấn an Diêu Viễn, làm thế nào cũng phải bảo vệ được thanh danh của gã và Liễu gia.
Nghĩ đến đây, Liễu Dịch lau mặt một cái, nhặt di động lên xoay người rời đi nhanh chóng.
Hứa Thanh Mộc kêu gã “Để đồ lại.”
Thân thể Liễu Dịch cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc dùng ánh mắt hướng tới tờ khế ước nằm trên mặt đất kia, bây giờ thứ đó đang ẩn ẩn kim quang, chuẩn bị phát huy tác dụng của phản phệ.
Trái tim Liễu Dịch nhất thời quặn đau một trận, nhưng gã còn không kịp kêu ra tiếng, lời nói của Hứa Thanh Mộc càng khiến gã tăng xông.
“Muốn bị hói à?”
Vừa dứt lời, Bạch Mỹ Mỹ đã nhịn không được, nháy mắt vọt về phía đầu của Liễu Dịch như một viên đạn, mạnh tay giật xuống mấy cọng tóc đáng thương kia.
Liễu Dịch hét thảm một tiếng, tay chân cuống quít bảo vệ tóc mình, như phát điên mà chạy lung tung. Nhưng Bạch Mỹ Mỹ khá linh hoạt, một bên né tránh tay của Liễu Dịch, một bên nhanh chóng nhổ cỏ trên đầu Liễu Dịch.
Vốn tóc trên đầu Liễu Dịch đã thưa thớt, nhưng nếu che che giấu giấu sẽ miễn cưỡng không lộ ra da đầu, còn bây giờ, chẳng bao lâu sau Bạch Mỹ Mỹ liền biến gã thành địa trung hải một cách tiêu chuẩn.
Các tiểu đạo sĩ đang trốn ở góc phòng không nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ, nhưng bọn họ lại thấy Liễu Dịch phát điên, còn bị hói đầu, rất là kinh ngạc, thật sự buồn cười.
Hạ Tinh Sở trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới giật mình mở miệng “Trời đất, sao ổng biến thành Kappa rồi?”
Một tiểu đạo sĩ khác hô lên “Là phản phệ! Khế ước bọn họ lập có tác dụng rồi!”
Ôn Luân nghe như thế không kìm lòng nổi sờ đầu của mình, sợ muốn xỉu.
Liễu Dịch quả thực muốn khóc, chịu không nổi la to “Được rồi! Được rồi! Cho mày nè!”
Nói xong gỡ kính bát quái ra, ném xuống đất.
Lúc này, Bạch Mỹ Mỹ cũng vừa lòng quả tóc mới mà nó thiết kế riêng cho Liễu Dịch, vui sướng bay về đậu trên vai Hứa Thanh Mộc.
Cơn đau từ đỉnh đầu và tim ngưng lại trong nháy mắt, Liễu Dịch ngã trên mặt đất, há mồm thở dốc khó khăn.
Hứa Thanh Mộc tiến lên từng bước, mũi chân đạp lên tờ khế ước kia, ngọn lửa nho nhỏ dấy lên, trong nháy mắt tờ khế ước đã hóa thành tro tàn.
Liễu Dịch thở hổn hển thật lâu, ngẩng đầu liếc Hứa Thanh Mộc và Bạch Mỹ Mỹ một cái, gã muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được gì, cuống quít ôm đầu nhanh chóng chuồn đi.
Sau khi gã đã chạy xa, Hạ Tinh Sở là người đầu tiên nhảy ra, kích động nắm lấy vạt áo của Hứa Thanh Mộc, ánh mắt sùng bái nói “Trời ơi, sư huynh, anh lợi hại vậy sao em không biết?”
Một đám đang trốn phía sau cũng nhảy ra, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mộc càng kỳ lạ.
Hứa Thanh Mộc không quan tâm đám người đó, chỉ cười với Hạ Tinh Sở, xoay người nhặt kính bát quái dưới đất lên, đưa cho cô bé, nói “Cho em nè.”
Nháy mắt chung quanh im lặng một trận, mỗi ánh mắt đều trừng lớn nhìn vào chiếc kính bát quái kia.
Bọn họ đều biết Liễu gia, cũng từng nghe nói kính bát quái của Liễu gia có thể soi yêu tà, là một pháp khí rất lợi hại. Tuy không biết thật giả, nhưng nhìn tấm gương với chất liệu gỗ được chế tác xa xỉ, chỉ biết chắc cái đồ chơi này rất đáng giá.
Hứa Thanh Mộc chẳng lấy làm lạ, tùy tay cho không.
Hạ Tinh Sở sửng sốt, hồi lâu sau mới nói “Cho em hả? Cái này quá… không được, cái này quý lắm, em không thể…”
Hứa Thanh Mộc mặc kệ, trực tiếp nhét vào trong này cô bé, nói “Cái này dày quá không kê chân bàn được.”
Mọi người: …
Chảnh vl!
Hạ Tinh Sở do dự một chút, Hứa Thanh Mộc ngáp một cái, vừa đi vừa nói “Nhưng cần cẩn thận, họ Liễu kia coi bộ quý cái đồ chơi này lắm, chắc không buông tha dễ dàng vậy đâu, nếu có vấn đề gì lập tức đến tìm anh.”
Hạ Tinh Sở hô “Sư huynh…”
Hứa Thanh Mộc nhanh chóng nói “Đừng làm phiền nữa, buồn ngủ quá.”
Hạ Tinh Sở đứng im tại chỗ, đám tiểu đạo sĩ cũng không dám đi theo sau, như ong vỡ tổ chạy đến bên người Hạ Tinh Sở, nhốn nháo kêu Hạ Tinh Sở cho bọn họ xem cái gương kia.
Chỉ có Ôn Luân đứng ở trong góc phòng, vẻ mặt vô cùng uất ức.
.
Hứa Thanh Mộc cũng chẳng thể yên tĩnh được một lát, chiều ngày hôm đó, Hạ Tinh Sở tìm Hứa Thanh Mộc, nói là lão thái gia của Liễu gia Liễu Đức Vũ gọi điện đến đây.
Hứa Thanh Mộc không có di động, cũng chẳng biết người của Liễu gia liên hệ biết bao nhiêu người mới tìm được Ôn Luân, liền đẩy điện thoại cho Hạ Tinh Sở.
Hứa Thanh Mộc nhìn điện thoại không muốn nghe, nói với Hạ Tinh Sở “Cái ông Liễu đó về nhà khóc với ba thiệt luôn.”
Hạ Tinh Sở nhăn mũi, nói “Yếu.”
Hứa Thanh Mộc nói “Cha gã cũng chẳng biết điều, muốn xin người ta mà không tới cửa, gọi điện thoại là xong à?”
Hạ Tinh Sở nói “Bảo là lớn tuổi, không tiện đi lại. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là… Liễu gia là một trong những quản sự của hiệp hội, chắc là cảm thấy nếu lão gia tử nhà gã vác mặt tới đây tìm hậu bối rất mất mặt.”
Hứa Thanh Mộc thầm nghĩ, mấy người mới là hậu bối, gọi mấy người một tiếng tôn tử là đã nâng bối phận của bọn họ lên rồi.
Nhưng cậu vẫn nghe điện thoại, lười biếng “Alo”.
Giọng của Liễu Đức Vũ truyền đến từ ống nghe, trầm trầm chậm rãi, rất phù hợp với hình tượng đại sư bí hiểm của Liễu gia.
“Alo, có phải Hứa tiểu đạo trưởng không? Ngại quá, làm phiền rồi.”
Ngữ khí của đối phương coi như là tốt, Hứa Thanh Mộc cũng hòa hoãn trả lời “Ừm, là tôi.”
Liễu Đức Vũ nói tiếp “Tiểu đạo trưởng hẳn là biết mục đích lão gọi điện rồi, nên lão nói thẳng. Chuyện mấy ngày nay lão đã biết rồi, con trai lão đúng là làm việc không được tốt lắm, nhưng mà tiểu đạo trưởng cũng không đúng. Cậu chắc là biết, huyền môn suy yếu, thành lập hiệp hội là vì mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cống hiến để chấn hưng huyền môn. Việc chúng tôi đặt kỳ lân đá ở núi Ngọc Tuyền đã được sự đồng ý của hiệp hội. À, đúng rồi, Lăng Vân Quan các cậu không thể tham gia công tác ở hiệp hội, chắc là không hiểu nhiều phương châm chính sách, khó tránh khỏi xảy ra xung đột. Tất cả đều là hiểu lầm, nói ra là được rồi.”
Hứa Thanh Mộc nghe xong thở dài.
Liễu gia không biết xấu hổ đúng là tổ truyền, cứ lấy hiệp hội ra khè người.
Thế cho nên ngữ khí của Hứa Thanh Mộc không còn tốt nữa “Tôi không biết chuyện bên phía hiệp hội các ông, chỉ biết từ xưa đến nay quy củ lớn nhất của huyền môn là cường giả vi tôn, có thua có chịu. Đã hứa thì phải làm, không làm thì phản phệ.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, có lẽ thấy cái mặt già nua của mình giảng đạo lý với Hứa Thanh Mộc không có tác dụng, giọng nói cũng lạnh hơn “Là con lão không bằng người, coi thường tiểu đạo trưởng. Kiến thức của lão cũng hạn hẹp, chưa từng nghe qua nhân vật như tiểu đạo trưởng đây, nếu có cơ hội, thật sự rất muốn tiểu đạo trưởng thỉnh giáo.”
“Chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng nhắc đến.” Hứa Thanh Mộc khẽ cười, nói “Nhưng cũng huề rồi, tôi cũng không biết ông.”
Liễu Đức Vũ: …
Lại im lặng một lúc, Liễu Đức Vũ nén lại cơn giận, nói “Kính bát quái đối với Liễu gia mà nói, là pháp khí gia truyền rất quan trọng, muốn sử dụng phải đắc đạo cao thâm, người bình thường cầm cũng vô dụng.”
Hứa Thanh Mộc nói “Ai bảo vô dụng, tặng cho sư muội tôi đi úp mì, thơm lắm.”
Liễu Đức Vũ: …
Hạ Tinh Sở: hoảng sợ.jpg
Sau một lúc lâu, Liễu Dịch không nhịn được tức giận, thét vào điện thoại “Sao mày dám lấy nó đi úp mì! Mày dám…”
Lời thô tục phía sau Hứa Thanh Mộc coi như không nghe thấy.
Liễu Đức Vũ ngăn Liễu Dịch đang nổi điên lại, hơi thở gấp gáp, nói “Lão nói câu cuối cùng, cớ gì tiểu đạo trưởng lại không bỏ qua? Kính bát quái đối với Liễu gia rất là quan trọng, hy vọng tiểu đạo trưởng có thể đem nó trả lại cho chúng ta, coi như bán cho lão một cái mặt mũi.”
“Không bán.” Hứa Thanh Mộc lưu loát rõ ràng nói “Ông nói bốn câu rồi.”
Đến đây, Liễu Đức Vũ giả vờ không nổi nữa, bất thình lình lớn tiếng “Thằng nhãi con, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, mày không biết mày đắc tội ai…”
Hứa Thanh Mộc “Bụp” một tiếng cúp điện thoại, ném di động cho Hạ Tinh Sở, nói “Block đi.”
Hạ Tinh Sở trợn mắt há mồm nửa ngày, run rẩy nói “Sư huynh… chảnh… chảnh quá rồi…”
Hứa Thanh Mộc mỉm cười hỏi “Thích không?”
Hạ Tinh Sở hít sâu một hơi, nói “Thích!”
Hứa Thanh Mộc mỉm cười “Vậy là được rồi, cái khác không cần lo.”
Hạ Tinh Sở cười khanh khách, nói “Trước kia sư phụ bảo anh là tiểu thần tiên, em vẫn luôn tin lời sư phụ nói. Sư huynh, về sau đắc đạo, đừng quên em nha.”
Hứa Thanh Mộc sờ đầu cô bé, mau chóng đuổi đứa sư muội ầm ĩ này đi.
Trong phòng cũng chỉ còn lại Hứa Thanh Mộc và Bạch Mỹ Mỹ, Hứa Thanh Mộc lên giường ngồi xuống, Bạch Mỹ Mỹ ngoan ngoãn đứng ở bên giường thủ mộ.
Ở chung đã lâu, bây giờ thấy bé xấu này cũng thấy dễ nhìn, Hứa Thanh Mộc xách Bạch Mỹ Mỹ lên, nói “Nhóc muốn thủ thì thủ cho tốt, nếu người Liễu gia đến gây chuyện, nhớ kêu anh dậy.”
Bạch Mỹ Mỹ khoe cái miệng xấu cười, rất nghe lời mà gật đầu.
Hứa Thanh Mộc sờ đầu nó, thấy hai cái tròng mắt trắng dã của Bạch Mỹ Mỹ đang mở to nhìn cậu, phát ra tiếng kêu rì rầm kỳ quái, giống như rất sốt ruột. Hứa Thanh Mộc hơi nhếch môi, nói “Tới nhanh vậy à.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!