Đảo Thanh Mai - Chương 15: Có khi là tôi nhìn thấy ảo giác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đảo Thanh Mai


Chương 15: Có khi là tôi nhìn thấy ảo giác


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ry

Cách “Chỉ Vũ Tế” vài ngày, chú Trương bảo ông nội báo cho tôi, tôi cần phải để trống khoảng nửa ngày cuối tuần cho việc thử trang phục.

Tuy tôi đã đồng ý sẽ đóng vai Thiên Nữ, nhưng đến cái bước trang điểm này, ít nhiều trong lòng tôi vẫn có sự khó chịu.

Lần cuối cùng trong kí ức phải trang điểm vẫn là từ hồi tiểu học tham gia vào cuộc thi hợp xướng, cô giáo không phân biệt nam nữ, đứa nào cũng đắp phấn bôi son, trên trán còn dán hình bông hoa vàng kim. Sau đó chụp hình tập thể, đứa nào đứa nấy trông như được Phật Tổ nhập hồn, không cần phải photoshop cũng mang lại hiệu quả khai sáng.

Vì chuyện thử trang phục mà tôi phải xin phép Nhạn Không Sơn cho nghỉ. Anh không nói gì, nhưng Văn Ứng lại rất hưng phấn.

“Không ngờ Dư Miên lại thật sự muốn làm Thiên Nữ! Vậy sau này tiệm chúng ta có thể làm cái áp phích quảng cáo có hình cậu, dán bên ngoài cửa tiệm, nói là Thiên Nữ giáng lâm, có thể chụp ảnh miễn phí được không. Chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận.”

Tôi nghe cậu ta nói mà nổi hết cả da gà, vừa nghĩ tới việc mình đã đóng vai nữ thì thôi, áp phích lại bị dán ở chỗ bắt mắt nhất ngoài cổng, mình còn phải làm linh vật chụp ảnh với người ta, xấu hổ tới nỗi ngón chân cũng phải bấu chặt vào đất*, không thể thở nổi.

*Nguyên văn: 脚趾抓地, ngón chân chạm đất. Câu này xuất phát từ Tik Tok, dùng để diễn tả khi ai đó quá xấu hổ, đến nỗi mà ngón tay ngón chân co quắp lại như đang nhặt đất, thường hay dùng ngón chân để biểu đạt. Đây là một cách nói phóng đại mô tả sự xấu hổ và bối rối.

“Từ bỏ đi…”

Văn Ứng hoàn toàn không nghe tôi nói, vẫn còn đang thỏa sức tưởng tượng: “Chưa biết chừng đăng lên mạng cậu lại biến thành hot face đó nha, bây giờ nam giả nữ rất được yêu thích.”

Mặc dù tôi không có ý kiến gì với chuyện nam giả nữ, nhưng tôi tuyệt đối không muốn mình trở thành người giả nữ, càng không muốn bị nhiều người nhìn thấy bộ dạng mình mặc đồ con gái.

Mà Văn Ứng hiểu rõ chuyện nam giả nữ như vậy, có khi nào là có sở thích đặc biệt gì dó không?

Tôn Nhụy còn đang tính hôm “Chỉ Vũ Tế” sẽ mời cậu ta đi dạo phố, không biết liệu nó có trở thành một lần thất tình khác không nữa.

Vừa nghĩ tới việc Tôn Nhụy sẽ lại đến tìm mình khóc lóc, tôi không khỏi rùng mình.

“Không nói chuyện phiếm nữa, mau làm việc đi.” Văn Ứng còn đang nói liên tiếp không ngừng, Nhạn Không Sơn đột nhiên xuất hiện bên cạnh chúng tôi, cầm một quyển sách dày cộp đập vào ngực Văn Ứng, thành công phá vỡ tưởng tượng miên man của cậu ta.

Văn Ứng ho khan vuốt ngực mình, mặt nhăn hết lại: “Cửa hàng trưởng, anh làm gì mà mạnh tay vậy.”

Nhạn Không Sơn đưa lưng về phía cậu ta, xoay người sắp xếp sách trên giá, nghe vậy thì rất thờ ơ nói: “Xin lỗi.”

Ăn cơm tối xong, khoảng tầm bảy giờ, chuông cửa dưới nhà vang lên, có khách đến.

Tôi đoán là thợ trang điểm đến, sợ ông nội không nghe thấy tiếng chuông nên tôi phải vội vàng chạy xuống.

Vừa xuống đến chân cầu thang đã thấy ông nội mở cửa rồi, Tôn Nhụy cười hì hì thò đầu vào chào hỏi với ông, đi theo phía sau còn có một chị gái trẻ tuổi chỉ tầm hai mươi mấy, tóc nhuộm hồng.

“Sao cậu lại tới đây?” Thấy Tôn Nhụy đột nhiên xuất hiện, tôi cực kì kinh ngạc.

“Dẫn đường cho chị họ của tớ, chị ấy là thợ trang điểm cho cậu đấy.” Cậu ấy né ra, giới thiệu với tôi chị gái đứng sau: “Sở Đồng, hai mươi sáu tuổi, hiện giờ đang là thợ trang điểm chuyên nghiệp, chuyên trang điểm cho các minh tinh.”

Sở Đồng trừng Tôn Nhụy một cái: “Giới thiệu thì giới thiệu, làm gì mà phải khai báo tuổi tác?”

Tôi bắt chuyện với chị, đơn giản tự giới thiệu bản thân, rồi dẫn hai người lên lầu.

Sở Đồng và Tôn Nhụy hai người kéo trong tay hai cái rương lớn, trong tay Sở Đồng là cái hộp trang điểm ba tầng loại 21 inch, còn cái thùng trong tay Tôn Nhụy thì lớn hơn, như một cái vali hành lý cao nửa người.

Tôi nghĩ là cái thùng to sẽ nặng hơn nên thay Tôn Nhụy xách lên, không ngờ vào tay lại rất nhẹ, như thể bên trong không có gì vậy.

“Trong này là cái gì thế?” Tôi cẩn thận dựa cái thùng vào tường, hỏi Tôn Nhụy vừa lên đến nơi.

“Áo lông vũ của ngài đó thưa Thiên Nữ Miên Miên.” Tôn Nhụy đặt mông ngồi dưới đắt, bắt đầu lật mấy quyển manga trên gối của tôi.

Đừng có làm mất dấu trang của tôi chứ…

Tôi còn đang định nhắc nhở cậu ấy thì thấy cậu ấy đã bắt đầu giở sang trang đầu tiên, tôi không thể làm gì khác ngoài ngậm miệng lại.

“Nào qua đây, cho em cái dây buộc tóc, buộc cái mớ tóc lộn xộn đó lên đi.” Trên chỗ sàn nhà trống trải, Sở Đồng mở ra cái “Hòm báu vật” của mình, kéo ra từng tầng từng những đồ trang điểm mà tôi không thể nhận ra.

Lúc đầu tôi còn đang suy nghĩ phòng chỉ có một cái đèn liệu có hơi tối quá không, cuối cùng chị vừa mở cái rương ra, hai hàng đèn led kèm theo đó lóe lên, suýt chút nữa làm mù mắt tôi.

Dùng cái dây buộc tóc hình con thỏ trắng muốt, tôi ngồi xếp bằng trước cái hộp trang điểm, đợi chỉ thị tiếp theo của Sở Đồng.

“Để chị nhìn da em xem nào…” Sở Đồng vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, sau khi tỉ mỉ quan sát mặt của tôi, chị sợ hãi than: “Da em đẹp ghê. Trước khi đến chị còn sợ con trai tuổi này sẽ bị mụn trứng cá này kia, ai dè lỗ chân lông cũng không thấy, còn trắng như vậy nữa.”

“Đúng không.” Tôn Nhụy nằm trên chiếu, say sưa đọc truyện tranh, đôi chân cứ lắc qua lắc lại giữ không trung: “Da Dư Miên đẹp cực kì, mắt cũng vừa to vừa đẹp, thế nên khi bé em mới nhầm cậu ấy là con gái.”

Sở Đồng làm ẩm bông trang điểm, lau mặt cho tôi, sau đó lại bắt đầu một đống phấn son rườm rà.

“Chị thử trang điểm cho em theo kiểu nhà Đường nhé. Đây là lần đầu tiên chị nhận trang điểm cho kiểu tế lễ truyền thống lớn như vậy, không biết nên trang điểm kiểu gì, cứ làm thử trước rồi chỉnh lại sau nhé…”

“Làm phiền chị ạ.” Tôi đâu có hiểu mấy thứ này, vội vàng tỏ vẻ chị muốn làm gì thì cứ làm, tôi không có ý kiến.

Ngay từ đầu tôi còn rảnh rỗi đếm xem trên mặt mình đã đắp bao nhiêu thứ, nhưng càng về sau càng chồng nhiều thứ lên, thật sự là nhiều đến nỗi tôi cũng lười đếm tiếp.

Không có chuyện gì để nói, lại còn phải ngồi im một chỗ không được cử động, tôi mau chóng trở nên mệt rã rời, đành phải bắt đầu tìm kiếm chủ đề, câu được câu không nói chuyện với Sở Đồng.

Hóa ra chuyện trang điểm cho các “Thiên Nữ” trước đây đều là chọn đại một người nữ biết tô vẽ son phấn trong thôn, làm sao cho nhìn không xấu là được. Nhưng bởi vì năm nay có nhiều người nước ngoài tới quay phim phóng sự, chủ tịch huyện rất coi trọng chuyện này, chú Trương lại nghe nói Sở Đồng là chuyên viên trang điểm cho truyền hình điện ảnh nên mới đặc biệt mời chị tới.

“Nhất định phải cho mấy thằng già nước ngoài đó biết cái gì là Thiên Nữ hạ phàm!” Đây là nguyên văn lời chú Trương.

Trước mắt không biết là tôi hên hay xui nữa.

Có lẽ… Vẫn là hên đi, lỡ để cho Tôn Nhụy hóa trang cho tôi, chắc sẽ lại hóa ra một cái mặt “Hào quang Đức Phật” nữa mất. Vừa nghĩ đến đây, tôi bỗng có chút cảm tạ sự coi trọng với sự kiện năm nay của chú Trương.

Trang điểm mất hơn một tiếng, đến nỗi tôi bắt đầu gà gật, Tôn Nhụy cũng đã đọc hết hai quyển manga, đang một mình vui vẻ ngồi ăn đống trái cây trên mâm mà ông nội mang lên.

Cuối cùng cũng dùng chổi vẽ xong bờ môi, Sở Đồng thỏa mãn lùi lại, gọi Tôn Nhụy tới.

“Tiểu Nhụy, thấy sao?”

Tôn Nhụy nghe vậy thì ngẩng đầu khỏi trang truyện, trong tay còn đang cầm một miếng táo.

“Em thấy…” Cậu ấy vốn định nhét táo vào miệng, nhưng cả người như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, không biết vì sao tâm trạng lại biến thành màu lam u buồn.

“Cái gì vậy! Tại sao một tên đàn ông hôi hám hóa trang lại đẹp hơn cả bà đây chứ, bà đây không phục! Không phục!” Cậu ấy bi phẫn đập tay xuống đất, lăn lộn khóc lóc om sòm: “Em sẽ không bao giờ thừa nhận là ngay cả một thằng đàn ông em cũng không bằng đâu, chắc chắn là do kĩ thuật trang điểm của chị quá cao siêu!”

Tôi không hiểu chuyện trang điểm lắm, không biết thế nào là xấu hay đẹp, chỉ thấy người trong gương lạ lẫm đến đáng sợ.

Mặt trắng như tờ giấy, má hồng đánh tới đuôi mắt, trên trán còn dán hình hoa, hai gò má chỗ lúm đồng tiền được chấm hai chấm đỏ, miệng cũng nhỏ xíu, trông như một con bướm đỏ thẫm.

Tôi càng nhìn càng cảm thấy kì quái, có chút phiền lòng dời mắt đi.

“Xem ra rất thành công.” Sở Đồng bình tĩnh lấy từ trong cái hòm trang điểm ra một bộ tóc giả siêu dài, đội lên đầu tôi, sau đó giúp tôi chải mượt, lỏng lẻo buộc túm phía sau: “Hôm nay không có thời gian, bây giờ mang tạm cái tóc giả này đi. Đến hôm tế lễ sẽ chuẩn bị cho em một bộ tóc giả màu trắng, còn phải cài rất nhiều trâm lên nữa, chắc chắn sẽ rất nặng, em phải chuẩn bị tâm lý đi.”

Bây giờ đội cái tóc giả này tôi đã cảm thấy da đầu có hơi căng chật rồi, tôi không khỏi tự ngẫm nghĩ, hôm tế lễ chẳng lẽ còn phải khổ hơn nữa sao?

Chú Trương à, chú không cần phải liều mạng như vậy đâu, người nước ngoài người ta muốn hàng nguyên bản, chú như thế này là quá quan liêu*!

*quan liêu ở đây hàm ý bệnh hình thức, không thực tế. Em Miên đang mắng chú Trương là làm màu mè quá trong khi người nước ngoài người ta muốn thấy hàng real chứ không phải đắp cả tấn phấn lên mặt =))

“A a a a tôi chết mất!” Tôn Nhụy vẫn đang tiếp tục lăn lộn: “Dư Miên, sao cậu có thể đáng ghét như vậy! Sau này cậu sẽ không còn là chị em tốt của tớ nữa, trừ khi…” Cậu ấy bỗng nhiên ngồi dậy, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: “Khi tớ kết hôn, cậu làm phù dâu cho tớ thì tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.

“Cậu bị điên à.”

Sở Đồng nghe thế cũng trợn trắng mắt, vỗ mấy cái vào cằm Tôn Nhụy: “Được rồi đừng có phá nữa, mang quần áo ra đây.”

Tôn Nhụy bĩu môi, đứng lên mở cái thùng to ra, cẩn thận lấy từ bên trong ra một cái áo dài màu trắng được bọc trong cái túi chống bụi.

Lúc đầu tôi tưởng “áo lông vũ” là từ dùng để gọi chung các loại quần áo của nhân vật trong thần thoại, không ngờ Tôn Nhụy thật sự lấy từ trong cái hòm ra một bộ “áo lông vũ”.

Bộ quần áo này chia làm ba phần, phần trong cùng là kiểu na ná quần áo con, áo ngắn quần dài. Phần thứ hai là một áo choàng dài được dệt từ sợi tổng hợp cực kì mềm mại cho da, không hề có bất kì hoa văn dư thừa nào, chỉ có phần vạt áo có hai con tiên hạc được thêu từ chỉ bạc.

Lớp ngoài cùng, là phần xa hoa nhất và cũng là điểm nhấn quan trọng. Toàn bộ phần áo ngoài được may từ lụa mỏng, tay áo rủ xuống tới bắp chân, có phần lụa được kéo xuống thật dài, mà từ tay áo tới vạt áo được trang trí bởi những chiếc lông vũ màu trắng, từng tầng từng tầng, trông vừa dày nặng mà lại vô cùng có tiên khí. Có cảm giác khoác nó vào, một giây sau cũng sẽ mọc cánh hóa thành tiên mà bay đi.

“Đây là…” Tôi cẩn thận sờ lên phần lông vũ của bộ áo, cảm xúc thật mềm mại, sờ cực kì thích: “Lông chim thật à?”

Sở Đồng nói: “Nghe nói bộ quần áo này ban đầu là dùng lông hạc để làm, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, bộ phục trang hồi đó đã hư hỏng rất nặng, không thể mặc được, người đời sau đã cố gắng bắt chước phục chế lại rất nhiều lần. Bộ này được phục chế vào hai mươi năm trước, được đổi thành lông ngỗng, em chính là người thứ tư mặc nó vào.”

Đột nhiên chuyện này trở nên thần thánh vô cùng là sao đây? Vì thế mà trong lòng tôi bỗng sinh ra một cảm giác được truyền thừa.

Sau đó, thứ cảm giác tuôn trào từ trong ra ngoài gần như trở thành niềm tự hào dân tộc ấy bỗng chấm dứt ngay khi Tôn Nhụy và Sở Đồng hợp sức thắt chặt eo cho tôi.

“Không được, có cần… Phải chặt như vậy không?” Tôi ráng chịu cảm giác bị thắt tới buồn nôn, cầu xin tha thứ: “Vậy là được rồi mà.”

“Không được!” Tôn Nhụy không đồng ý: “Thiên Nữ gì mà eo còn to hơn cả tớ thế, cậu mau tỉnh lại đi!”

Sở Đồng cắn răng nghiến lợi dùng sức: “Con trai chú Lưu hình như lùn hơn em, chỉ tầm 1m70, bây giờ sửa đồ thì sẽ không kịp nữa, em chịu khó chút đi…”

Cứ nói chịu khó chút là sẽ chịu được sao?

Cũng không biết là ai, đột nhiên từ đằng sau đạp cho tôi một cú, khiến tôi bắn ra bệ cửa sổ. Tôi nắm lấy khung cửa, nằm ở đó, phần tóc giả rủ xuống bờ vai, hơn nửa người đã nhoài ra ngoài.

“Cứu mạng…” Hai bên trái phải cùng lúc siết mạnh, tôi dùng chút hơi thở mong manh còn lại để kêu cứu.

Bỗng một trận gió nhẹ thổi qua, thổi loạn sợi tóc của tôi, cũng thổi tới một mùi khói có chút quen thuộc trong không khí.

Tôi phải tốn chút công sức mới nhận ra mùi hương quen thuộc này đến từ đầu, lập tức bối rối ngẩng đầu lên nhìn về phía căn nhà bên cạnh. Cứ như vậy, đúng lúc đụng phải ánh mắt sững sờ đang nhìn tôi của Nhạn Không Sơn tay còn cầm điếu thuốc.

“Anh…” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt gọi anh.

Mặc dù chớp mắt như thể đã trải qua vạn năm, nhưng thật ra chúng tôi chỉ nhìn nhau có vài giây đồng hồ mà thôi.

Nhưng trong mấy giây này, con số trên đỉnh đầu Nhạn Không Sơn lại trầm bổng chập trùng biến đổi.

Đầu tiên là con số 78 màu trắng, sau đó nhanh chóng tụt xuống 70, màu cũng biến thành màu xám, chắc là do bị tạo hình của tôi dọa sợ. Ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng tôi gọi anh, có lẽ anh đã nhận ra người đó là tôi, chỉ số lập tức thăng lên 80.

“Dư Miên?” Khi nói chuyện, màu sắc trên đỉnh đầu anh từ màu xám đục chậm rãi biến thành một màu sắc sáng sủa, dễ thấy, khiến cho người khác không thể ngó lơ… Một màu vàng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi tôi nhìn lại, con số của anh đã rơi xuống 60, màu sắc cũng trở thành đen xì, càng thêm u ám, là màu của sự sợ hãi.

Thôi xong, có khi là tôi bị đám Tôn Nhụy thắt cho nhìn thấy ảo giác rồi, thế mà lại nhìn thấy Nhạn Không Sơn biến vàng với tôi?

___________

Tôi xin lỗi nhưng mà edit cái đoạn “Hào quang Phật Tổ” cứ làm tôi liên tưởng đến cái meme này =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN