Đảo Thanh Mai - Chương 31: Hái đào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Đảo Thanh Mai


Chương 31: Hái đào


Edit: Ry

Tôi xoa cái đầu nhỏ mềm mềm của Nhạn Vãn Thu, tiện thể nói dối: “Em mới ra viện mà, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Anh mà đến thăm chắc chắn em sẽ nhao nhao đòi chơi game với anh, nếu thế thì thà anh không đến.”

“Nhưng bác sĩ nói là em khỏe hẳn rồi.” Bé con vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên: “Vậy khi nào thì anh lại sang chơi với em? Nếu không thì em qua chơi với anh cũng được.”

Đối mặt với đôi mắt to ngây thơ vô tội như mấy con thú nhỏ của cô bé khiến tôi có chút không đành lòng thẳng thừng từ chối, do dự một chút rồi mới nói: “Vậy qua hai ngày nữa đi, hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi thăm mèo con.”

Nhạn Vãn Thu reo lên, ôm lấy cánh tay của tôi không chịu buông, dính như keo dán muốn đi hái đào với tôi.

Tôi mà mang cô bé đi, Nhạn Không Sơn chắc chắn cũng sẽ đi theo. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đã đi tới trước mặt, ánh mắt của hai chúng tôi giao nhau giữa không trung. Dáng vẻ anh vẫn rất tự nhiên, nét mặt bình thản, như thể giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không có tỏ tình, không có cãi cọ, cũng không có quen biết.

“Vị tiên sinh này, phiền anh kí vào đây.” Lạc Phi Lãng cầm bút kí tên đưa cho Nhạn Không Sơn, trong lời nói ẩn chứa chút giọng điệu kì quái, dường như là hưng phấn, lại như rất niềm nở.

Nhạn Không Sơn nhận lấy bút, ngón tay của hai người không tránh khỏi chạm vào nhau, anh lại không chút để ý, xoay người kí tên của mình, sau đó đưa bút trả cho Lạc Phi Lãng.

“Cảm ơn.”

Nụ cười của Lạc Phi Lãng càng thêm rực rỡ: “Đừng khách sáo.” Anh ta nhìn xuống sổ kí tên: “Anh họ Nhạn à, thật hiếm thấy. Tôi họ Lạc, tên đầy đủ là Lạc Phi Lãng.”

Nhìn chằm chằm vào cái màu vàng thuần chất trên đỉnh đầu Lạc Phi Lãng, tôi có hơi trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù Tôn Nhụy có nói qua anh ta 01 đều được, nhưng tôi không ngờ là anh ta vừa tán tôi lại vừa có thể bắt chuyện với Nhạn Không Sơn.

Hải đến hùng hồn như này cơ á?

“Không biết lát nữa còn có ai đến không, Lạc Phi Lãng, hay là anh đợi ở đây đi, chúng tôi đi vào trước hái đào.” Nói xong tôi cũng không cho Lạc Phi Lãng thời gian phản ứng, cầm lấy một cái rổ nhỏ trên bàn, nắm tay Nhạn Vãn Thu đi vào trong vườn cây.

“Ớ? Vậy tí nữa tôi đến tìm mọi người nha!” Lạc Phi Lãng ở sau lưng hô lên.

Tôi làm như không nghe thấy, tăng tốc bước chân, đầu cũng không quay lại, đi thẳng về phía trước.

Trong vườn đào có không ít phụ huynh dắt theo con cái đã hái được hơn nửa rổ đào, mấy cành hơi thấp một chút, hái dễ đều đã bị vặt trọc, tôi không thể làm gì khác ngoài dẫn Nhạn Vãn Thu vào sâu hơn trong rừng, chọn chỗ có ít người mà hái.

Nhạn Không Sơn thừa thãi đi theo phía sau chúng tôi, một khoảng cách không xa không gần. Từ lúc mới bắt đầu gặp, một câu anh cũng chưa nói với tôi.

“Miên Miên, em muốn quả đào kia, trông đáng yêu ghê.” Nhạn Vãn Thu kéo áo tôi, ra hiệu cho tôi dừng lại.

Tôi thuận theo ánh mắt của em nhìn sang, xác định được quả đào mà cô bé muốn, đặt cái rổ xuống đất xong, tôi bế cô bé, giơ lên trước quả đào kia.

Nhạn Vãn Thu duỗi ra hai tay nắm lấy quả đào to kia, xoay xoay mấy vòng, trái đào nhanh chóng rụng khỏi cành cây.

“Hái được rồi!” Cô bé giơ cao thành quả thắng lợi của mình, cả khuôn mặt tràn ngập cảm giác thành tựu.

“Bỏ vào đây.” Nhạn Không Sơn cầm lấy cái rổ trên đất, đi đến bên cạnh chúng tôi.

Nhạn Vãn Thu “vâng” một tiếng, cẩn thận từng li từng tí, cực kì quý trọng đặt trái đào kia vào trong cái rổ. Nếm được niềm vui hái quả rồi, bé con liên tiếp chỉ huy tôi “sủng hạnh” hết mấy cây đào, gom hết mấy quả đào mà mình nhìn trúng vào trong rổ.

Trong quá trình này, tôi và Nhạn Không Sơn cũng không có quá nhiều giao lưu với nhau, phần lớn đều là Nhạn Vãn Thu nói chuyện với tôi, còn anh chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nghe.

Chúng tôi giống như một đôi vợ chồng sắp ly dị đang cố gắng diễn vở kịch hòa thuận trước mặt con cái vậy. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên ý nghĩ kì quái này.

“Miên Miên, em muốn quả kia!” Nhạn Vãn Thu giơ ngón tay nho nhỏ. Tôi đi qua nhìn, phát hiện cây đào mà cô bé chỉ cao lớn lạ thường, trên cành là từng chùm quả lớn, vẫn còn rất nhiều đào.

Cái này khiến tôi thấy hơi khó khăn, cao quá, tôi bế cô bé lên cũng không hái được.

Tôi quay đầu tìm Nhạn Không Sơn trợ giúp. Không cần phải nói gì, anh cũng đã nhìn ra được sự khó xử của tôi, xách theo chiếc rổ đã đầy một nửa, ngửa đầu nhìn tán cây cao vút, nói với Nhạn Vãn Thu: “Cao quá, con hái không được đâu, đổi cây khác đi.”

Trẻ con rất là kì quái, mặc dù mỗi quả đào đều na ná nhau, nhưng bọn chúng lại có thể phân biệt được quả mình muốn là quả nào.

Rất giống như chuyện tình yêu, ngoại trừ người kia, cho dù có là ai cũng không được.

Nhạn Vãn Thu nghe vậy thì hơi nhụt chí, bĩu môi: “Vậy ạ…”

Tôi không đành lòng để bé con thất vọng, còn đang suy nghĩ nên làm gì để giải quyết vấn đề khó khăn này thì tiếng gọi của Lạc Phi Lãng bỗng truyền đến từ phía sau.

“Dư Miên, Nhạn tiên sinh, tôi đến rồi đây!” Tôi quay đầu lại, đã thấy anh ta vừa vẫy tay vừa vui sướng chạy tới.

Tôi: “…”

Có phải Hải Vương mới được trang bị thêm radar không? Nếu không thì sao cả một cái vườn cây rộng như thế, anh ta lại có thể định vị được chúng tôi chuẩn xác như vậy?

“Oa, mọi người đã hái được nhiều như vậy rồi.” Anh ta chạy cả một đường nhưng mặt không đổi sắc, cũng không thở gấp.

“Cây này cao ghê, mọi người muốn hái quả đào ở trên à?” Lạc Phi Lãng ngẩng đầu nhìn chùm trái cây trên đỉnh đầu một chút, đột nhiên nhảy lên rất cao, cánh tay vươn dài, cực kì đẹp trai lấy xuống một trái đào còn nguyên cành lá.

Anh ta bẻ đi phần cành lá dư thừa, đưa quả đào kia tới trước mặt Nhạn Vãn Thu.

“Em gái nhỏ, tặng cho em này.” Lúc anh ta đứng dậy còn tranh thủ wink một cái với tôi.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại, sợ mình bị dính phải.

Nhạn Vãn Thu cầm lấy quả đào kia, nhưng mặt vẫn không giãn ra. Cô bé lại nhìn về phía cây đào trước mặt, em nói: “Nhưng mà, quả em muốn không phải là quả này.”

Lạc Phi Lãng gãi đầu: “Còn có mục tiêu đặc thù nữa à?”

Sau khi nhận ra quả đào mà Nhạn Vãn Thu muốn, Lạc Phi Lãng cũng rơi vào sự khó xử ngắn ngủi giống như tôi lúc nãy. Nhưng ấn đường của anh ta nhanh chóng giãn ra, hình như là đã có biện pháp, anh ta cất bước đi về phía Nhạn Không Sơn.

“Nhạn tiên sinh.” Anh ta cười hì hì: “Có thể bế tôi lên không?”

Yêu cầu này khiến cho Nhạn Không Sơn sửng sốt: “Bế cậu?”

Anh hơi nhíu mày, giọng nói mang theo chút nghi ngờ vừa trầm thấp vừa gợi cảm.

Hỏng, Hải Vương định tung lưới!

Tôi phản ứng còn nhanh hơn Nhạn Không Sơn, vội vàng ngăn cản: “Đợi đã, để tôi!”

Hai người cùng nhìn về phía tôi.

Tôi thở dài trong lòng, ân cần thăm hỏi Tôn Nhụy vô số lần. Đây rốt cuộc là tìm đối tượng hay là tìm tình địch cho tôi thế? Tôi cực kì mệt, thật sự cực cực kì mệt.

“Bế người lên để hái quả, ý anh là vậy đúng không?” Tôi đặt Nhạn Vãn Thu xuống đất, đi về phía Lạc Phi Lãng: “Để tôi cho, tôi tương đối nhẹ, bế sẽ dễ hơn.”

Khóe môi Lạc Phi Lãng nhếch lên, anh ta đi đến trước mặt tôi, hai tay thoáng cái đã đặt lên hai bên hông tôi. Cả người tôi cứng đờ, chịu đựng không tránh đi.

“Đúng là ôm thích thật đấy.” Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, nói xong còn bắt đầu gãi gãi hai phần thịt bên eo tôi: “Eo nhỏ ghê.”

Tôi cuống quít gượng cười: “Cũng tạm.”

Ánh mắt xuyên qua anh ta, nhìn về phía Nhạn Không Sơn cách đó không xa. Người đàn ông hơi nhíu mày, tất cả mọi ánh nhìn đều rơi xuống người Lạc Phi Lãng, có vẻ như đang suy tư điều gì đó. Dường như là anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, thoáng nhìn sang, chuẩn xác “bắt” được ánh nhìn của tôi.

Tôi như có tật giật mình vội vàng dịch ra, đi đến phía dưới quả đào mà Nhạn Vãn Thu chỉ định, tính toán một chút, tôi và Lạc Phi Lãng kết hợp lại hẳn sẽ với đến. Tôi ngoái đầu vẫy Lạc Phi Lãng sau lưng, muốn gọi anh ta đến.

Chỉ trong chốc lát, sau lưng đã được bao phủ bởi nhiệt độ cơ thể của một người khác, bên hông được hai bàn tay lớn ôm chặt lấy.

Tôi khẽ rùng mình, đồng thời cũng cảm thấy hơi kì lạ.

Ơ? Đôi tay này… Hình như to hơn đôi bàn tay lúc nãy?

Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này, đã nghe thấy tiếng Nhạn Không Sơn nói bên tai: “Vẫn nên để tôi làm cho. Tôi cao.”

Chưa kịp kinh ngạc, cơ thể đã nhẹ bẫng, tôi được anh vững vàng nhấc lên.

Cành lá um tùm lập tức gần ngay trước mắt, thêm vào chiều cao của Nhạn Không Sơn, tôi dễ dàng hái được quả đào kia. Lúc xuống đến mặt đất, không biết là do hồi hộp hay là do run chân quá mà tôi đứng không vững, lảo đảo một cái, cả người ngã vào trong lồng ngực của Nhạn Không Sơn.

Bàn tay nơi eo siết chặt hơn, hơi thở của Nhạn Không Sơn khẽ phả qua vành tai tôi: “Không sao chứ?”

Tôi cầm quả đào kia, ép vào trong ngực: “Không sao…”

“Chính là nó chính là nó!” Nhạn Vãn Thu chạy tới, nhận lấy quả đào kia từ tay tôi, bỏ vào trong rổ.

Cũng may là sau đó cô bé không còn đặt ra vấn đề hóc búa nào nữa, mấy quả đào được chọn đều khá dễ hái. Sau khi hái đầy một rổ, Nhạn Không Sơn bế Nhạn Vãn Thu đi ở phía trước, để tôi và Lạc Phi Lãng xách rổ đào đi theo phía sau.

Tôi cũng không có chuyện gì để nói với Hải Vương, khen ngợi cảnh vườn đào mấy câu, rồi rừng cây nhà Tôn Nhụy thật bát ngát, sau đó thật sự là không còn lời nào để nói.

Nhưng Lạc Phi Lãng lại rất thích nói chuyện, miệng cứ bô bô không ngừng.

Tôi ậm ừ qua loa với anh ta, ánh mắt đều tập trung ở trên người Nhạn Không Sơn phía trước.

“Dư Miên, đó là người cậu thích đúng không?”

Bước chân tôi dừng lại, quay đầu sang nhìn Lạc Phi Lãng.

Anh ta thu hồi ánh mắt trên người Nhạn Không Sơn, đối mặt với tôi, chỉ là vừa nhìn thấy nét mặt của tôi, anh ta đã biết được đáp án.

“Đoán đúng rồi.” Anh ta cười.

Tôi chậc trong đầu, có chút khinh bỉ. Tôi cũng đoán được.

“Anh muốn lên giường với anh ấy, đúng không?” Trên mặt Lạc Phi Lãng là sự kinh ngạc, tôi khuyên anh ta: “Đừng phí sức, anh ấy là trai thẳng, sẽ không ngủ với anh đâu.”

Tôi tiếp tục đi về phía trước, một lát sau anh ta lại bắt kịp, cố gắng biện hộ cho chính mình.

“Cậu đừng hiểu lầm, sao tôi lại muốn ngủ với anh ta chứ? Về tình về lý tôi đều không thể mà, đúng không.” Anh ta nói: “Bây giờ người tôi đang theo đuổi là cậu mà, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được?”

Không, anh không phải đang theo đuổi tôi, anh là đang bắt cá.

“Vậy anh thề đi.” Tôi đứng lại, duỗi ra ngón út tay trái của mình, giơ lên trước mặt anh ta: “Nếu như anh nói dối, thằng em sẽ biến thành như thế này.”

Anh ta hoảng sợ nhìn tôi, không khống chế được lùi ra sau một bước.

Tôi cười lạnh một tiếng, không quan tâm anh ta nữa, quay người bước nhanh đuổi theo Nhạn Không Sơn.

Lúc trước tôi đến chỗ Tôn Nhụy uống rượu, bên cạnh cái “trạm gác” mà tôi leo lên kia, còn có một cái chòi hóng mát đơn sơ, bên trong có bàn có ghế, còn có một cái nhà vệ sinh hết sức sơ sài.

Các vị phụ huynh hái đào xong, dán tên lên cái rổ, rồi để hết ở đó cho Tôn Nhụy và mấy người tình nguyện khác chia nhau đóng gói cân đo, bác Tôn thì đang bổ hai quả dưa hấu cho mọi người ăn giải nhiệt.

Vừa mới hái đào xong nên tay dính đầy lông, tôi đặt rổ đào xuống rồi đi ra phía sau chòi hóng mát rửa tay.

Vòi nước rất thấp, phải ngồi xổm xuống mới dùng được.

Tôi đang xoa tay, Lạc Phi Lãng lại chen tới, người không có việc gì nhưng vẫn hỏi xin tôi xà phòng.

Tôi đưa xà phòng cho anh ta, mắt anh ta thấy bốn phía không có người, lại bắt đầu nói năng ngọt xớt.

“Cậu không muốn cho tôi theo đuổi cũng được, chúng ta có thể chỉ lên giường, không nói chuyện tình cảm. Tôn Nhụy đã nói với cậu là kĩ thuật của tôi rất tốt chưa?”

Tôi rửa trôi xà phòng, không lên tiếng.

Lạc Phi Lãng càng dịch gần vào tôi, không hề nhụt chí: “Hoặc là cậu có thể thử hôn với tôi xem sao. Kỹ thuật hôn của tôi cũng rất tốt.”

Lòng tôi vẫn như mặt nước phẳng lặng, dùng bàn tay ướt sũng ngăn lại cơ thể đang gần quá mức của anh ta: “Không cần, tôi không có hứng.”

“Cậu không thử một chút thì sao mà biết?” Anh ta lại dí sát gần, hình như cảm thấy trêu tôi rất vui.

Tôi thì lại không cho rằng anh ta sẽ thật sự dám cưỡng hôn tôi ở chỗ này, nhưng vẫn cảm thấy hơi phiền phức.

“Anh đừng…”

Mới nói được một nửa, tấm ván gỗ mỏng dính ngăn trước nhà vệ sinh bỗng nhiên bị người đẩy ra, đôi chân dài của Nhạn Không Sơn đi đến trước mặt tôi và Lạc Phi Lãng, anh đứng ở trên cao nhìn xuống chúng tôi.

“Rửa xong chưa? Xong rồi thì tránh ra.”

Lạc Phi Lãng khẽ ho một tiếng, nhanh chóng rửa sạch tay rồi đi mất.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn Nhạn Không Sơn đang ngồi xổm ở chỗ lúc nãy Lạc Phi Lãng ngồi, xoa tay cọ rửa, cực kì khó hiểu với cái đỉnh đầu đỏ rực của anh.

Tại sao có đi vệ sinh thôi mà anh cũng bực bội vậy? Hết giấy à?

____________________________

Đi vệ sinh mà hết giấy là một chuyện rất đáng để hậm hực đó các thím (✿ꈍ。 ꈍ✿)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN