Đảo Thanh Mai - Chương 44: Đạo tặc tài chính Nhạn Vãn Thu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Đảo Thanh Mai


Chương 44: Đạo tặc tài chính Nhạn Vãn Thu


Edit: Ry

Sáng nay khi rời giường, thái độ của Nhạn Không Sơn vẫn như thường, không có trách móc tôi, cũng không trốn tránh tôi. Mặc dù tôi biết đàn ông một khi tên đã trên dây là rất khó để dừng lại, nhưng biểu hiện của anh vẫn cho tôi niềm tin lớn lao.

Nguyên ngày sau đó, tôi luôn chú ý từng hành động của anh, tận dụng hết mọi khả năng để tranh thủ thời gian được ở một mình với anh. Rõ ràng cũng không được tính là ăn mặn, nhiều lắm thì gọi là no con mắt, nhưng tôi lại say mê theo đuổi, chỉ hận từng giây từng phút không thể dính ở trên người anh.

Sắp đến bốn giờ, trời vẫn còn sáng, trong tiệm chỉ còn ba người là tôi, Nhạn Không Sơn và Tiêu Thiên. Tiêu Thiên đứng ở quầy thu ngân, cầm trong tay một cuốn sách cũ, đang đọc rất chăm chú.

Nhạn Không Sơn tháo tạp dề đi vào trong phòng nghỉ, tôi lặng lẽ theo sau, thấy anh đi vào trong nhà vệ sinh, cũng nhanh chóng chạy lên dùng sức đẩy cửa trước khi anh đóng nó lại, như một con lươn luồn vào trong, rồi đứng tựa ở cửa.

Nhạn Không Sơn kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu tại sao tôi lại muốn chen vào nhà vệ sinh với anh.

Tôi thò tay khóa cửa, giang hai tay ôm lấy eo anh, cả người đều dính lên người anh.

“Em muốn ôm anh.” Nơi đầu mũi tràn ngập mùi hương của anh, là mùi thuốc lá trộn lẫn với hương bột giặt, cực kì khiến cho người khác an tâm.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Vậy thì ít nhất bạn nhỏ cũng phải để cho tôi đi vệ sinh xong đã chứ.”

Tôi không muốn buông tay, hơi lùi lại một chút, nhường ra vị trí bồn cầu, hất cằm: “Anh đi đi.”

Nhạn Không Sơn nhướng mày, không nhúc nhích.

“Tôi không có sở thích này.”

Tôi giằng co với anh, trong chốc lát không ai chịu nhường ai.

Thật ra tôi không tin anh có thể thắng được tôi, dù sao thì anh gấp chứ tôi vội, nhưng tôi lại sợ anh thẹn quá hóa giận, cho rằng tôi không hiểu chuyện, đòi trừ điểm nữa. Cuối cùng cân nhắc qua lại, tôi vẫn quyết định nhượng bộ.

“Cũng đâu phải là chưa từng thấy…” Tôi lầm bầm, không đi ra ngay, mà tranh thủ lúc anh không để ý kéo tung vạt áo sơ mi của anh lên, bất chấp tất cả bóp cơ bụng của anh một cái rồi xoay người chạy.

Bởi vì tối nay Nhạn Vãn Thu sẽ về, nên sau khi đóng cửa, Nhạn Không Sơn đặc biệt đi mua thật nhiều đồ ăn mà cô bé thích. Vừa về đến nhà đã chui vào trong phòng bếp, hình như định dùng bữa tiệc này để lấy lại trái tim bé con.

Tôi không có việc gì làm, bèn chạy về nhà xem xét. Thi công đã gần xong rồi, thêm hai ngày nữa là có thể vào ở.

Thật ra tôi cũng không hiểu mấy, bác Trịnh nói cái gì cũng chỉ ậm ừ, đi một vòng quanh rồi quay về.

Mới vừa bước tới cửa sân thì ven đường có một chiếc xe thương mại đỗ lại, Đinh Bạch Chu đi xuống từ ghế lái, vòng sang bên còn lại mở cửa, bế Nhạn Vãn Thu từ trên xe xuống. Cửa ghế phụ cũng mở ra, dì Hứa bước xuống.

“Thu Thu!” Tôi từ xa đã hô lên với bé con.

Nhạn Vãn Thu nghe tiếng nhìn sang, thấy là tôi, vui vẻ chạy đến trước mặt, ngửa đầu nhìn tôi.

“Miên Miên, em về rồi nè! Anh có nhớ em không?” Bé con mặc một chiếc váy chấm hoa, khi cười gò má hiện lên hai lúm đồng tiền, trông vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Tôi bế cô bé lên, nói: “Một chút thôi, A Sơn mới là nhớ em.”

Đinh Bạch Chu thấy tôi thì hơi xấu hổ, có thể là do nhớ tới lần trước đã khiến tôi bị thương, cái đầu xanh lè cứ không ngừng gật gật với tôi.

“Cậu ở trong xe chờ tôi một lát, tôi đưa Thu Thu vào rồi sẽ ra.” Dì Hứa dặn dò Đinh Bạch Chu rồi cùng tôi vào trong sân.

Nhưng cuối cùng bà vẫn không vào nhà, chỉ đưa chúng tôi đến cửa rồi thôi.

“Hai đứa mau vào đi, dì không vào đâu, lúc này chắc A Sơn vẫn còn đang giận dì lắm.”

Tôi cảm thấy mình nên thay Nhạn Không Sơn nói mấy câu.

“Không đâu ạ.”

Dì Hứa vốn đang quay người định đi, nghe thế thì dừng bước, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.

Tôi mấp máy môi, cuối cùng nói: “A Sơn không có giận dì đâu ạ.”

Bà hiểu ra, ánh mắt lóe lên ý cười dịu dàng.

“Có phải cháu thấy rất lạ, không hiểu vì sao mà tôi lại giúp Đinh Bạch Chu?” Bà thu lại bước chân, dứt khoát đứng lại.

Đúng là tôi rất tò mò, bà là dì của Nhạn Không Sơn, cũng là dì của Nhạn Tân Vũ, không hận Đinh Bạch Chu đã là tốt lắm rồi, sao còn muốn nói giúp cho một tên khốn nạn như thế? Cứ coi như là vì suy nghĩ cho đứa trẻ đi, nhưng rõ ràng Đinh Bạch Chu không dám nhận con gái về, thúc giục bọn họ gặp mặt như vậy là có ý gì?

“Thằng đó vứt bỏ Tân Vũ để kết hôn với người khác, chưa ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người cha. Tôi có hai đứa cháu, một đứa phải sinh con gái cho thằng đó, một đứa phải thay gã nuôi con gái, khổ sở như thế, nếu như gã ta cả đời sống vô tư không biết mình còn một đứa con gái thì lại quá dễ dàng rồi.” Cái nhìn dịu dàng của dì Hứa thoáng trở nên lạnh lẽo, bà nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe thương mại màu đen đang đậu ngoài đường: “Thế nên, dù A Sơn có trách tôi, thì tôi cũng muốn nói cho tên đó biết sự thật.”

Cho Đinh Bạch Chu biết mình còn có một đứa con gái là để gã ta phải áy náy, phải dằn vặt trong lòng không được sống thoải mái? Bà cảm thấy, đã làm cha thì nhất định phải gánh vác trách nghiệm của một người cha?

Thật lòng mà nói tôi không hiểu lắm cách làm của bà, nhưng thấy chỉ số tâm trạng của bà biến thành màu đỏ, tôi cũng hiểu được những gì bà nói là thật — Bà không phải thật lòng muốn giúp đỡ Đinh Bạch Chu.

“Gã ta sẽ còn trở lại sao?” Tôi cũng nhìn về phía chiếc xe thương mại.

“Không, ít nhất mấy năm tới sẽ không. Gã ta không còn họ hàng gia đình gì ở trong nước nữa, cứ về nước suốt sẽ khiến cho vợ của gã nghi ngờ.”

Vậy cũng tốt, nếu thế thì Nhạn Không Sơn cũng sẽ không cần phải suốt ngày sốt sắng lo sợ Nhạn Vãn Thu sẽ theo ba mình đi mất.

“Dì về đây, hai đứa mau vào đi.” Dì Hứa bước xuống bậc thang, vẫy tay với tôi và Nhạn Vãn Thu.

Tôi cũng không biết vì sao tự dưng bà lại nói về một chủ đề sâu xa như vậy với tôi. Tôi chỉ là một thằng bé con, còn mới chỉ gặp bà có một lần.

Là bởi vì trông tôi hiền lành à?

Nhạn Không Sơn thấy Nhạn Vãn Thu theo tôi về nhà, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, trực tiếp bế Nhạn Vãn Thu lên, hỏi bé con hai ngày qua thế nào.

“Vui lắm ạ.” Nhạn Vãn thu cười khanh khách, vừa nói vừa ôm cổ Nhạn Không Sơn: “Nhưng không thích bằng ở nhà. Con thích A Sơn làm ba con cơ.”

Nhạn Không Sơn nghe vậy thì cười, khóe mắt đuôi mày đều giãn ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười rạng rỡ như vậy trong suốt hai ngày qua, vẻ lo lắng tan biến trong nháy mắt, dường như người đàn ông hôm trước ôm tôi nói mình buồn chỉ là một ảo giác.

Nhạn Không Sơn mới nấu đồ ăn được một nửa nên mau chóng quay lại phòng bếp. Hai ngày rồi Nhạn Vãn Thu không chơi game, ngứa tay không chịu nổi, trực tiếp ngồi xuống trước màn hình ti vi, gọi tôi đến đua xe hai ván với cô bé.

“Đống đồ chơi kia của em đâu?” Ngày đó rõ ràng Đinh Bạch Chu mua cho cô bé rất nhiều đồ chơi, hôm nay lại không thấy cái nào.

“Em để hết ở nhà bà rồi.” Nhạn Vãn Thu đưa cho tôi một cái tay cầm, trên mặt không chút luyến tiếc: “Em bảo là đằng nào cũng sẽ lại đến nhà bà, nên để lại đó khi nào có dịp qua rồi chơi tiếp.”

“Em nhận ông ta không?” Tôi khoanh chân ngồi xuống.

“Ý anh là gọi ông ta là ba ba hả? Không, sao em có thể gọi ông ta là ba ba chứ.” Giọng điệu của Nhạn Vãn Thu hiện ra chút chán ghét: “Em nói với ông ta là em sống rất tốt, không muốn đi với ông ta, bảo ông ta cứ như lúc trước là được. Ông ta nói không phải ông ta muốn làm phiền cuộc sống của em, thấy em sống tốt như vậy là an tâm rồi, ông ta sẽ tôn trọng ước muốn của em. Em biết thừa, không phải là ông ta tôn trọng em, mà là ông ta sợ vợ mình.”

Tôi thấy hơi buồn cười.

Trước đó tôi còn lo lắng Nhạn Vãn Thu sẽ bị đống đồ chơi của Đinh Bạch Chu mua chuộc, giờ xem ra là tôi lo thừa rồi. Tuy rằng Nhạn Vãn Thu không có cảm giác kèm, nhưng khả năng nhìn thấu lòng người của bé con không hề thua kém so với tôi.

“Em hỏi ông ta là tại sao bây giờ mới xuất hiện. Ông ta bảo là do trước đó không biết là có em. Em lại hỏi tại sao không biết, ông ta nói là vì chia tay với mẹ em. Em hỏi tiếp tại sao lại chia tay, ông ta không nói được nữa.”

“Bởi vì ông ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác.” Tôi nói.

“Em biết, em cố tình hỏi đấy.” Nhạn Vãn Thu nói: “Sau đó ông ta ra vẻ đau khổ, nói là mặc dù không thể tự mình nuôi dưỡng em nhưng vẫn muốn hàng tháng gửi tiền cho em. Em thấy ông ta nói thế nên bảo ông ta gửi tiền vào tài khoản của bà dì, để cho sau này bà dì tìm cơ hội đưa cho A Sơn, coi như là lì xì hoặc là tiền tiêu vặt cho em.”

Tôi sững sờ quay sang nhìn bé gái bên cạnh, cơ thể em hết nghiêng sang trái rồi lại ngả sang phải theo hướng ngoặt của đường đua.

“Ngay từ đầu em đã có dự định như thế rồi á?”

Mặc dù, nhưng mà như này là… Rửa tiền mà?!

Mà cô bé làm thế lại cực kì hợp lý, vừa giải quyết đống tình cha bao la không có chỗ xả của Đinh Bạch Chu, vừa khiến cho gã ta phải chịu trách nghiệm nuôi dưỡng, lại vừa để cho Nhạn Không Sơn nhận tiền cũng sẽ không thấy ghét bỏ buồn nôn.

Đinh Bạch Chu trông không được thông minh cho lắm, chị gái của Nhạn Không Sơn IQ cao cỡ nào mới sinh ra được đứa con gái đỉnh cao như vậy chứ?

Làm sao bây giờ, bỗng nhiên thấy lo rằng tương lai bé con sẽ thật sự đi làm đạo tặc tài chính…

“Bà dì cũng gợi ý cho em nữa.”

Xe của Nhạn Vãn Thu thuận lợi về nhất, bé con reo lên, đứng lên bắt đầu ngoáy mông.

Ảo tưởng đạo tặc tài chính cứ thế bị cái mông uốn éo của con bé xoay cho rơi mất.

“Sao lúc nào anh cũng thua vậy, kém quá.” Bé con nhảy múa xong lại ngồi xuống: “Bọn mình chơi thêm một ván nữa đi, anh phải chơi cho tử tế đấy nhé.”

Ăn xong cơm tối, tôi lại chơi đua xe với Nhạn Vãn Thu thêm mấy tiếng. Đến lúc lên lầu đi ngủ, mắt cũng hoa cả lên, đứng trên mặt đất mà cứ ngỡ là đang ở đường đua khúc khuỷu.

“Mọi người ngủ ngon ạ.” Nhạn Vãn Thu đắp chiếc chăn nhỏ màu hồng, lời còn chưa dứt, con mắt đã mệt mỏi khép lại, nói ngủ là ngủ, bản lĩnh quả thật cao siêu.

Tôi và Nhạn Không Sơn, một trước một sau nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

“Em nói đúng.”

Tôi nghe vậy thì bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn sau lưng.

Nhạn Không Sơn khẽ khàng khép cửa lại, ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, nói lại một lần nữa: “Đề nghị lúc trước của em rất đúng, con bé có thể giải quyết được, đáng lẽ tôi nên tin tưởng con bé nhiều hơn.”

Tôi suy nghĩ một chút đã hiểu ra, anh đang nói tới đề nghị của tôi hồi ở bệnh viện.

Thật ra bây giờ tôi cũng thấy cái đề nghị kia chẳng có gì hay ho, đã bỏ qua rất nhiều vấn đề thì thôi, tôi thậm chí còn lợi dụng nó để nói về chuyện của mình.

Nhưng anh đồng ý với quan điểm của tôi, tôi vẫn rất vui, như thế tức là anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

“Anh cũng có thể tin tưởng em thêm một chút.” Tôi đưa tay xoa mặt anh, hơi kiễng chân hôn lên môi anh một cái: “Muốn tắm chung không?”

Yết hầu của Nhạn Không Sơn thoáng nhấp nhô, anh há miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, dường như chính anh cũng không biết nên từ chối hay thuận theo.

Tôi mỉm cười nắm lấy tay anh, đi ở phía trước, từng bước dắt anh vào phòng tắm.

Tôi biết lúc này mình có nói gì cũng vô dụng. Một bạn nhỏ mười tám tuổi nói muốn ở bên anh cả đời, bất kì “người lớn thành thục” nào cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.

Nhưng không sao, tôi có thể dùng hành động để chứng minh cho anh xem. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, một ngày nào đó anh sẽ tin rằng, dù tôi có đi xa đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN