Đảo Thanh Mai
Chương 5: Gặp được người không gặp được tâm
Edit: Ry
Beta: MissTony
*Nguyên văn: 交人不交心, giao người không giao tâm. Câu này ý chỉ một người lạnh nhạt, khép kín lòng mình, làm bạn chứ sẽ không mở lòng.
Không thể không công nhận, nhà họ Nhạn thoải mái dễ chịu hơn nhà ông nội nhiều. Có máy lạnh, có game, còn có vô số các loại sách mới lạ.
Lúc vào nhà, tôi để ý thấy dưới mái hiên vẫn trống không, không thấy tăm hơi chiếc chuông gió. Chẳng biết có phải là cô gái mặc váy trắng ngày hôm qua gỡ xuống mà chưa kịp treo lên hay không.
Về nhà mình thì Nhạn Vãn Thu trở nên tự do hơn nhiều, con bé quen tay cầm hai cốc sữa chua trong tủ lạnh, tôi một cốc nó một cốc, sau đó đặt mông ngồi xuống trước tivi, cởi cái chân giả ra.
Theo phép lịch sự, tôi không nhìn hành động con bé, cũng không hỏi vì sao con bé phải dùng chân giả.
Là ai thì cũng thế thôi, nếu có một người vừa mới quen không lâu đột nhiên hỏi chuyện năm mười tuổi tôi bị ngã vỡ đầu như thế nào, cho dù là giờ tôi đã khỏi hẳn, tôi cũng sẽ cảm thấy không vui.
Huống hồ tôi còn có suy nghĩ không đứng đắn với ba con bé, như thế nào đi chăng nữa cũng nên giữ gìn mối quan hệ này. Biết đâu được đấy, nhỉ?
Mario là một trò giết thời gian cực tốt, chúng tôi phối hợp với nhau, đánh đâu thắng đấy, cứ thế vượt qua ba bốn màn, một buổi chiều thấm thoát trôi qua.
“A a a, không thắng được, em không né được.” Nhạn Vãn Thu tức giận, vành mắt đỏ hết lên.
Chơi được hơn một nửa, chuẩn bị vào màn mới thì Nhạn Vãn Thu lại liên tiếp thao tác sai, khiến cho hai người bọn tôi kẹt lại ở chỗ của Boss.
Tôi vừa định nói nghỉ thôi mai lại chơi tiếp, chứ tôi cũng bải hoải hết cả người rồi, thì ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa lách cách, một giây sau, Nhạn Không Sơn đẩy cửa vào, anh nhìn thấy tôi thì ngẩn người.
Con chim sẻ trong lòng tôi lại bắt đầu nhảy nhót, tôi cố gắng đè nó xuống đất, nói cho nó biết: “Bình tĩnh coi! Nếu không anh ấy sẽ coi tao là biến thái mất, đang là hàng xóm với nhau, như vậy là không được.”
“Đang chơi game à?” Nhạn Không Sơn tiện tay để chìa khóa ở lối vào, đi vào trong nhà.
Tôi nắm chặt lấy tay cầm, không dám nhìn anh, lí nhí: “Làm phiền rồi ạ.”
Nhạn Vãn Thu cầu cứu anh: “A Sơn, con chơi không qua, mau chơi giúp con đi!”
“Sao con lại muốn chơi game thế?” Mặc dù miệng nói vậy nhưng anh vẫn nhận lấy tay cầm từ cô bé.
Nhạn Vãn Thu tựa vào người anh, cực kì hùng hồn: “Bởi vì con là trẻ em mà, trẻ em như con dễ ham mê chơi game lắm á.”
Nhạn Không Sơn nhếch môi, điều khiển nhân vật đến tập hợp với tôi: “Còn đang không biết sao hôm nay con không chịu vào thành phố chơi, hóa ra là muốn ở lại lừa anh trai chơi game với con”
Tôi vô thức muốn sửa lại xưng hô của anh, lại không biết ngoài “anh trai” ra thì Nhạn Vãn Thu còn có thể gọi tôi bằng gì.
Chú?
Hình như không hợp cho lắm.
“Ai bảo A Sơn không chịu chơi với con.” Nhạn Vãn Thu thẳng thắn thừa nhận âm mưu của mình: “Hai người chơi mới vui chứ.”
Rõ ràng máy lạnh trong nhà bọn họ chạy rất tốt, tốt hơn cái quạt cà tàng trong phòng tôi rất nhiều, nhưng một ván đánh boss như vậy lại khiến lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác ở bên cạnh người trong lòng, cứ nhấp nha nhấp nhổm chẳng yên thân, chơi game cũng muốn tạo tư thế đẹp trai nhất, chỉ lo đối phương có ấn tượng xấu… Thật sự quá kích thích.
Cả ván tôi không nói gì, Nhạn Vãn Thu ở bên cạnh thì không ngừng líu ríu, thỉnh thoảng Nhạn Không Sơn sẽ đáp lại con bé đôi câu, nhưng phần lớn thời gian anh cũng im lặng.
Lòng bàn tay không ngừng túa mồ hôi, phím ấn cũng trở nên trơn hơn. Cuối cùng đến lúc Boss ngã xuống, tôi thả tay cầm ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, thở một hơi thật dài.
Trong tiếng hoan hô của Nhạn Vãn Thu, Nhạn Không Sơn đã đặt tay cầm xuống.
“Cuối cùng cũng được đi vệ sinh, con nhịn mãi từ nãy giờ.” Nhạn Vãn Thu đeo chân giả, mau chóng xông vào nhà vệ sinh.
Trong chốc lát, phòng khách chỉ còn lại tôi với Nhạn Không Sơn. Mặc dù im lặng ngồi đợi cũng được nhưng để lâu sẽ khó tránh khỏi lúng túng, tôi bắt đầu nghĩ nát óc tìm chủ đề.
“Nghe nói hôm nay anh vào thành phố gom sách ạ?”
Dường như Nhạn Không Sơn đang thất thần, nghe được câu hỏi của tôi thì mất đại khái khoảng hai giây mới phản ứng lại.
“Hả? À, trong thành phố có tòa văn miếu, bán rất nhiều sách cũ nên anh hay đến đó gom sách.”
Tôi cậy cậy móng tay, lại bắt đầu cảm thấy nóng: “Vậy cũng tốt nhỉ.”
Từ lúc vào cửa độ hăng hái của anh đã không cao, sau khi chơi game được một lát thì mới tăng lên chút chút. Bây giờ nhắc đến chuyện vào thành phố, điểm tâm trạng trên đầu anh lại có xu thế hạ xuống, tôi đoán là hôm nay anh gặp phải chuyện không vui bên ngoài.
“Có vẻ như em rất sợ nóng.” Ánh mắt Nhạn Không Sơn rơi xuống trán tôi, gần như cùng lúc đó, một giọt mồ hôi to tướng theo sợi tóc lăn xuống.
Tôi lau mồ hôi, ngượng ngùng cười với anh: “Chắc là dạo gần đây bị nóng trong người ạ.”
Không, cái này không gọi là nóng trong người. Đây là sức trẻ dồi dào* của người thiếu niên.
*Nguyên văn: 血气方刚, huyết khí phương cương. Nôm na là máu nóng, dồi dào sức lực của tuổi trẻ. Câu này cũng dùng để chỉ mấy ông chú tinh lực cao.
Không cần soi gương cũng biết, chắc chắn đỉnh đầu tôi đang tỏa ra ánh vàng chói mắt.
Nhạn Không Sơn đứng dậy, lấy chai coca từ trong tủ lạnh ra cho tôi.
“Em cảm ơn.” Tôi nhận lấy, muốn vặn nắp ra, nhưng bởi vì lòng bàn tay toàn là mồ hôi ướt đẫm nên không mở được.
Đang do dự không biết có nên thử bọc tay vào áo rồi mở không, một bàn tay lớn từ bên cạnh đưa sang, im lặng lấy chai coca từ trong tay tôi, dễ dàng vặn nắp rồi trả lại cho tôi.
Tôi kinh ngạc nắm chặt lấy chai coca, hoàn toàn bị sức hút nam tính mà Nhạn Không Sơn luôn đúng lúc thể hiện làm đầu óc mụ mị hết cả lên. Anh ấy tuyệt vời thế còn gì?
Lại cám ơn anh thêm lần nữa, tôi ngửa đầu uống một ngụm lớn coca.
Chỉ trong một ngụm này, đầu óc tôi lại nhanh chóng vận hành, tìm kiếm chủ đề mới.
“Nhà anh có nhiều sách ghê…” Liếc sang “núi sách” to đùng ở bên cạnh, tôi nhanh trí nói: “Em xem được không?”
Nhạn Không Sơn nhìn quanh căn phòng bừa bộn, thoải mái nói: “Muốn xem thì anh có thể cho em mượn.”
“Thật sao ạ?” Tôi vui mừng, đâm ra tham lam hơn: “Em có thể… đến nhà anh đọc được không? Nhà em không có điều hòa, nóng lắm.”
Có đôi khi tình yêu chính là một canh bạc, dựa theo mục tiêu đã chọn, tiến hay lùi đều có kết quả khác nhau.
Chính tôi cũng không biết sự chủ động của tôi sẽ có ích gì cho sự phát triển sau này của tôi với Nhạn Không Sơn hay không, nhưng lúc này, chí ít thì hiện giờ tôi cũng có thêm cơ hội được ở bên cạnh anh ấy.
Dường như Nhạn Không Sơn không ngờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, anh khá bất ngờ, nên không trả lời ngay.
Tôi rũ mắt xuống: “Không được thì thôi ạ…”
“Chỉ có buổi tối anh mới ở nhà, sau tám giờ được không?”
Mấy tay cờ bạc ấy mà, gà thì gà hẳn, chứ cao thủ thì kiểu gì cũng phải bạo gan.
Tôi mừng rỡ, trong lòng vui tới nỗi có thể múa ương ca* bất cứ lúc nào, vậy mà tôi cứ phải khống chế cảm xúc, không được để lộ là mình quá hớn hở
*một điệu múa dân gian của Trung Quốc
“Đương nhiên là được ạ!” Tôi ngẩng đầu lên, xúc động qua đi, tôi lại có chút ngập ngừng: “Vậy, có làm phiền anh quá không?”
“Hửm?” Từ khoang mũi người đàn ông vang lên một tiếng trầm thấp.
“Thì là…” Tôi khẽ ho một tiếng, líu ríu rỉ ra hai chữ: “Chuông gió.”
Nói xong tôi lập tức hối hận, tôi không nên đề cập đến chuyện này. Loại chuyện này rất nhạy cảm, tôi còn không được tính là người quen của anh, tự nhiên nhắc đến chuyện này thực sự có hơi mất lịch sự.
Quả nhiên, con số trên đỉnh đầu Nhạn Không Sơn lập tức tụt xuống, màu sắc cũng chậm rãi chuyển từ trắng thành đỏ, điều này chứng tỏ anh đã bị xúc phạm, rất không vui.
Khóe môi anh hiện lên nét cười như có như không: “Yên tâm, gần đây tôi không có tâm trạng nên tạm thời sẽ không treo lên.” Anh hơi ngừng lại: “Em cũng biết không ít nhỉ.”
Ngón chân tôi càng lúc càng co quắp lại, co đến nỗi sắp chuột rút luôn rồi. Thôi xong, dẫm phải mìn rồi, lại còn dẫm rất mạnh nữa chứ.
Tại sao cuộc đời lại không có chức năng tua lại chứ?
Nếu thế thì tôi đã có thể bổ nhào vào người đàn ông trước mắt này, chén sạch sẽ anh ta rồi bấm nút tua lại, vậy là đủ đạt được thành tựu cao nhất của đời người là “Winner winner chicken dinner!” rồi
*Nguyên văn: 大吉大利, 今晚吃鸡. Nghĩa là chúc mừng, tối nay đi ăn gà thôi hoặc bạn là người chiến thắng, bạn được ăn thịt gà. Câu này là một thành ngữ mạng bên Trung, xuất phát từ phim và game bắn súng (PUBG), khi bạn đạt hạng nhất trong game thì hệ thống sẽ hiện ra câu này.
Ánh mắt liếc sang cánh tay cơ bắp căng tràn của Nhạn Không Sơn.
Ầy, được rồi, hình thể này của anh ấy có phải là trò đùa đâu? Cá là tôi mới chỉ rờ một cái lên mông anh ấy thôi thì chắc chắn một giây sau anh ấy đã có thể đánh tôi bay về trước lúc tua rồi.
(Đoạn này raw ghi là “điểm lưu trữ” hiểu nôm na là bị đánh về điểm hồi sinh, đánh về lúc trước kia tua đó.)
Cái người này trông có vẻ rất dễ gần, lúc nào cũng tràn trề hormone quyến rũ. Nhưng thực sự thì anh ấy lại là người rất rõ ràng, gặp được người không gặp được tâm, rất khó ở chung.
Khách sáo lễ độ là mặt nạ cần thiết trong xã hội, khuôn mặt tươi cười chào đón cũng không có nghĩa là họ thật lòng thích bạn. Tôi vốn đã hiểu rõ những vỏ bọc đó, nhưng trái tim vẫn bị vỏ bọc của Nhạn Không Sơn quấy rối không yên, không cẩn thận trúng phải chiêu của anh.
Tôi cảm thấy cực kì khó xử, đúng lúc thấy Nhạn Vãn Thu bước từ nhà vệ sinh ra, bèn vội vàng đứng lên chào tạm biệt hai người.
“Chắc ông nội cũng sắp về rồi, em xin phép về trước ạ.”
Nhạn Vãn Thu nghe vậy có hơi mất mát: “Ơ? Anh phải về rồi ạ?”
Tôi cầm chai coca trong tay, mỉm cười nói: “Anh phải về ăn cơm chứ.”
Ăn cơm là chuyện lớn, bé con đành phải thỏa hiệp, giao hẹn với tôi lần sau lại tái chiến.
Nhạn Không Sơn đưa tôi đến cửa, vẫn không nói gì. Tôi cúi đầu, chim sẻ trong lòng đã vùi đầu vào cánh, khóc bù lu bù loa.
Theo đuổi người khác thật khó. Mình có nên tìm Tôn Nhụy học hỏi kinh nghiệm không? Mặc dù cậu ấy chia tay nhanh nhưng tìm người mới cũng nhanh thực sự.
“Em chào anh.”
Tôi khẽ nói lời chào tạm biệt với Nhạn Không Sơn, ủ rũ cúi đầu xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Nhạn Không Sơn.
“Tối gặp lại.”
Tôi sững sờ, dừng bước chân, lộp bộp hoàn hồn.
Tối gặp?
Anh ấy cho mình đến đây tối nay ư?!
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy con số trên đỉnh đầu Nhạn Không Sơn đã không còn là màu đỏ, thay vào đó là màu trắng cực kì sạch sẽ.
Anh ấy chỉ tức giận một chút đã tha thứ cho mình rồi?
Người này… Hóa ra người này cũng không khó ở chung đến vậy.
Tôi quay người lại vẫy tay với anh, chim sẻ nhỏ trong lòng đã hồi sinh.
“Vâng, hẹn tối gặp anh!”
Về đến nhà, ông nội đã ở nhà rồi, ông biết tôi chơi game ở nhà bên cả chiều nên chẳng nói gì, nhưng nhìn thấy chai coca trong tay tôi lại lò dò lại gần.
“Miên Miên, con trai uống cái này không tốt đâu.”
Tôi cực kì khó hiểu. Không tốt chỗ nào? Bởi vì sẽ béo lên à?
Thấy ánh mắt né tránh của ông nội, tôi đột nhiên nhớ ra đã từng nghe đồn ngoài phố là coca uống nhiều quá sẽ không tốt cho chuyện đó đó của đàn ông, quả thực là lời nói vô căn cứ.
“Ông à, không có chuyện gì đâu…”
Ông lại tiếp tục nói: “Ông lớn tuổi rồi nên khác, không quan tâm mấy chuyện này. Cái này để ông nội thay con uống được không? Con không nên uống đâu.”
Tôi: “…”
Ông nội, sao ông có thể biến lí do mình thèm ăn uống thành một chuyện tinh vi như vậy?
Tôi dở khóc dở cười đưa chai coca cho ông: “Ông uống ít thôi, cẩn thận tí nữa không ăn được cơm đâu.”
Ông chẳng thèm nghe tôi, vừa cầm chai coca đã mau mải vặn nắp tu một hơi dài, xong còn sảng khoái nheo hết mắt lại.
“Món ngon đệ nhất thiên hạ!”
Ông à, một chai coca mà thôi, không cần phải khoa trương như vậy.
Tôi gần như là ăn sạch cả bữa tối, sau đó thì tắm rửa sạch sẽ, súc miệng thơm tho. Tất cả đều perfect rồi mới dám gõ cửa nhà Nhạn Không Sơn.
Trải qua mấy tiếng, chỉ số tâm trạng trên đầu anh đã khôi phục khá tốt, ổn định ở con số 76, xem như là một con số không tốt cũng không xấu, một con số an toàn.
Đầu tiên tôi chơi game một lúc với Nhạn Vãn Thu, trong lúc đó Nhạn Không Sơn ngồi ở phía sau nghịch điện thoại. Chờ đến giờ đi ngủ của Nhạn Vãn Thu, Nhạn Không Sơn bế ngoắt con bé về phòng ngủ mặc cho nó liên mồm xin xỏ được chơi tiếp.
Tôi lục lọi đống sách bên cạnh ghế sô pha, tìm mấy quyển mà mình hứng thú, moi ra được một quyển “Những bí ẩn chưa có lời giải trên Thế giới” Rồi ngồi xuống ghế sô pha mềm mại dành cho ba người, say sưa đọc ngon lành.
Nhạn Không Sơn dỗ con gái ngủ xong thì mau chóng trở lại phòng khách.
Tôi tưởng là anh sẽ xem tivi hoặc đi làm việc của mình, nhưng anh lại tiện tay chọn một quyển sách, ngồi vào cái ghế sô pha đơn cách đó không xa, bắt đầu đọc.
Tôi liếc sang, đó là một cuốn tiểu thuyết văn học nước ngoài bản bìa cứng.
Ánh đèn vừa vặn, nhiệt độ cũng thích hợp, đây là môi trường lí tưởng để đọc sách vào ban đêm, nhưng tôi lại không có tâm tư chú ý tới nội dung trong sách.
Những bí ẩn trên Thế giới chả quyến rũ bằng người đàn ông trước mắt này, Bermuda thần bí ở trước mặt anh cũng thua kém một chút.
Tôi vẫn luôn lén lút nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi lại vô thức nuốt ực một ngụm nước miếng.
Rõ ràng buối tối tôi đã ăn cơm rất no, nhưng lúc này lại cảm thấy đói bụng.
Tôi liếm môi, lựa chọn một chủ đề tương đối an toàn: “Ờm… Anh, nhân viên ở cửa hàng anh thích con gái như thế nào?”
Tôi đến đây vốn không phải để đọc sách, cũng không thể im thít nhìn lén anh cả đêm được.
Nhạn Không Sơn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, không hiểu hỏi lại tôi: “Nhân viên?”
Tôi bổ sung: “Em hỏi hộ nhỏ bạn thân ý.”
Thấy tôi nhắc đến bạn thân, dường như anh nhớ ra người nói chuyện với tôi lần trước ở trong tiệm: “À, Văn Ưng ấy hả. Cậu ta thích con gái như thế nào à… Tôi cũng không biết, để mai tôi hỏi giúp em.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh lại cúi xuống đọc sách.
Tôi nhìn chằm chằm vào con số 76 vẫn kiên định không thay đổi trên đầu anh, cảm thấy mình cần phải thêm cách.
“Anh, cửa tiệm của anh có thiếu người không? Em có thể đến tiệm anh hỗ trợ không?” Tôi thấp thỏm đắp lên đề nghị của mình một miếng vá hoàn mỹ: “Anh cho em đọc sách miễn phí mà, em làm công miễn phí cho anh. Dù sao thì ở nhà em cũng không có việc gì để làm, ông nội lúc nào cũng chê em lười không chịu ra khỏi cửa. Coi như là một công đôi việc.”
Động tác lật trang của Nhạn Không Sơn dừng lại, lúc này anh ngẩng hẳn lên, có hơi nhíu mày: “…Em muốn đến tiệm tôi giúp đỡ?”
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, giúp đỡ là giả, cưa anh là thật.
“Có được không ạ?” Tôi cố gắng để cho mình trông vừa vô tội vừa đáng thương, bình thường tôi dùng vẻ mặt này để làm nũng, ông nội luôn phải chịu thua.
Nhạn Không Sơn nhìn tôi nửa ngày, có vẻ như là thấy bộ dạng của tôi rất có thành ý, chỉ số tâm trạng trên đỉnh đầu tăng thêm hai điểm, miệng lại nói: “Tiệm mở cửa lúc 8 giờ mỗi ngày, em kiên trì được không?”
Tôi dùng sức gật đầu: “Được ạ.”
“Sắp xếp kệ hàng, tiếp đãi khách hàng, em biết làm những việc này không?”
“Em có thể học!”
“Chấp nhận cả làm không lương, mệt không được xin nghỉ chứ?”
“Chấp nhận!”
Nhạn Không Sơn gật đầu: “Vậy ngày mai em đến hỗ trợ đi.”
Tôi vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Không ngờ là mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!