Đảo Thanh Mai - Chương 55: Phiên ngoại 2: Năm thứ ba (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Đảo Thanh Mai


Chương 55: Phiên ngoại 2: Năm thứ ba (2)


Edit: Ry

Lễ tế Chỉ Vũ được tổ chức ba năm một lần lại diễn ra, lần này tôi không phải làm Thiên Nữ, Nhạn Không Sơn cũng không cần làm Thần Tướng, cuối cùng cũng có thể vui vẻ xem người ta diễu hành, tham dự vào lễ tế cổ xưa này.

Nhưng mà ông nội nói mình đã xem diễu hành mấy chục năm rồi, bởi vì lần trước Thiên Nữ là tôi nên mới tham gia náo nhiệt, năm nay ông sẽ ở nhà cày phim, chúng tôi cứ đi đi. Nhạn Vãn Thu thì chê là đông người quá, phải đứng rất lâu, sợ mệt nên không muốn đi. Cứ như vậy, biến thành cuộc hẹn hò của tôi và Nhạn Không Sơn.

Hai bên đường của phố Nam Phổ nhung nhúc là người, kiệu thần khổng lồ chậm rãi tiến lên dọc theo con đường đã được dọn sẵn, người khiêng kiệu hô to khẩu hiệu, vang tận mây xanh, Thiên Nữ che quạt ngồi ngay ngắn ở chính giữa, Thần Tướng nâng dù bảo vệ ở bên cạnh.

Để trở thành Thiên Nữ Chỉ Vũ, trước giờ đều phải là đồng nam không quá mười tám tuổi. Lễ tế Chỉ Vũ ba năm tổ chức một lần, Thiên Nữ cứ hai lứa phải chọn ra một người. Tôi lúc ấy chỉ là cấp cứu khẩn cấp, tất cả các bước đều được đơn giản hóa, nhưng nếu dựa theo truyền thống thì nghe nói trình tự chọn ra Thiên Nữ vừa phức tạp lại vừa linh thiêng, mỗi một lần tuyển chọn đều phải cạnh tranh rất gay gắt.

Tất cả những người tham gia tuyển chọn Thiên Nữ đều là tự nguyện, họ cũng hiểu rõ chức trách của “Thiên Nữ Chỉ Vũ” và ý nghĩa sâu xa đằng sau “lễ tế Chỉ Vũ”. Mà một khi đã trở thành “Thiên Nữ”, ngoài việc trở thành đối tượng được muôn người chú ý trong lễ tế thì ngày thường cũng chẳng có lợi ích gì.

Bởi vì lần trước, con trai chú Lưu xảy ra chuyện nên trở thành “mất tư cách làm Thiên Nữ”, về sau mọi người đặt ra quy định mới, mỗi một lần lựa chọn “Thiên Nữ” ngoài chọn người chính còn phải chọn thêm một “dự bị”, để tránh việc lại hoảng loạn nước tới chân mới nhảy như lần trước.

Đám người chen lấn quá kinh khủng, nhất là khi kiệu thần đi qua, mấy người đứng ở trước tôi đều nhao nhao giơ tay lên chụp ảnh, đẩy tôi phải liên tục lùi lại, lảo đảo đụng vào vòng ôm rắn chắc của người phía sau.

Nhạn Không Sơn dùng một tay giữ lại eo tôi: “Không sao chứ?”

Tôi nhìn một hàng điện thoại di động chen lấn nhau ở trước mắt, hơi hiểu được vì sao ông nội với Nhạn Vãn Thu không chịu tới, thở dài nói: “Thôi, bọn mình đi đi, em xem đủ rồi.”

Nhạn Không Sơn không nói gì, nắm lấy tay tôi, quay người chen ra khỏi đoàn người.

Đi sớm cũng có lợi ích của đi sớm, tất cả mọi người còn đang bận xem diễu hành, nên khu bán đồ quà vặt không có quá nhiều người.

Tuy nói ngày thường trên đường cũng bán không ít quà vặt ngon lành, nhưng khi đến ngày lễ, không biết là nhà ai bắt đầu, tất cả các quán đều sẽ có một cái “phiên bản giới hạn”, nào là kem Vũ Y Tuyết Hoa, nước hoa quả Thiên Nữ, đầu que mực viên còn cắm một cái dù đỏ mini rất xinh xắn, đặc biệt đánh vào tâm lý hiếu kỳ của du khách, có thể nói là cực kì có đầu óc làm ăn.

Đi ngang qua một quán kẹo đường tạo hình, tôi thấy trước gian hàng có cắm một que kẹo hình Thần Tướng, không khỏi quan sát thêm một chút.

Không cần phải nói cũng biết đây là phiên bản đặc biệt cho ngày lễ, đúng là rất thú vị.

Nhạn Không Sơn ở bên cạnh bỗng đi sang quán kẹo tạo hình đó, tôi biết anh định làm gì, đang muốn ngăn cản, anh đã lấy cái que kẹo hình Thần Tướng đưa cho tôi, hỏi ông chủ hết bao nhiêu tiền.

Đưa tiền xong, tôi cầm que kẹo kia tiếp tục cùng anh đi về phía trước.

“Sao anh lại biết là em muốn nó? Ngộ nhỡ em chỉ là thấy nó kì quái nên nhìn thì tính sao giờ?” Tôi xoay que kẹo, nhẹ nhàng cắn một cái, làm mất một miếng dù của Thần Tướng.

Vị ngọt lịm không một chút tạp chất lan ra trong miệng, chỉ trong chớp mắt, răng môi như bị cái vị ngọt nồng nàn này dính chặt.

“Em muốn cái gì đều thể hiện hết lên mặt.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Rất dễ hiểu.”

Tôi gãi mặt, nửa tin nửa ngờ, cảm thấy anh hơi phóng đại. Mặc dù tôi không phải là người tâm tư kín đáo, nhưng không đến nỗi cái gì cũng viết hết lên mặt, ngoài anh ra chưa ai nói tôi như vậy.

“Em không tin?” Nhạn Không Sơn nhíu mày.

“Vậy em thử nghĩ về cái gì đó, anh đoán được thì coi như anh lợi hại.”

“Phải là thứ ở trong tầm mắt.”

Tôi gật đầu một cái: “Được.”

Vừa dứt lời đã bắt đầu nhìn bốn phía, tìm kiếm mục tiêu.

Trước mắt có hàng nước trái cây, có người bán bóng bay, có bán cả kẹo đường, tôi chọn một thứ trong đó, rồi điềm nhiên như không thu tầm mắt lại, ra hiệu cho Nhạn Không Sơn bắt đầu đoán.

Anh bắt chước tôi nhìn quanh một vòng, mỗi cái đều do dự một lát, mỗi cái đều lắc đầu phủ định: “Không phải cái này, cũng không phải cái này…”

Khi anh lắc đầu với kẹo đường, tôi suýt nữa không kiềm chế được vẻ mặt đắc ý của mình.

Nhìn đi, anh sai rồi!

“Anh biết rồi.”

Tôi vừa định mở miệng, Nhạn Không Sơn lại như đột nhiên ngộ ra, tóm lấy tay tôi kéo vào trong một ngõ tối gần đấy.

Bên tai là tiếng quạt điều hòa chạy vù vù, trong ngõ nhỏ vừa yên lại vừa tối. Lưng dựa lên mặt tường, Nhạn Không Sơn cúi xuống nhìn tôi.

“Bạn nhỏ, nhìn vào mắt anh đi.”

Làm gì vậy? Bây giờ muốn dùng mỹ nhân kế để khiến tôi lơ là à? Mà bây giờ tôi đã sắp hai mươi hai rồi, có thể đừng gọi tôi là bạn nhỏ nữa được không?

Đầu nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn vào hai mắt Nhạn Không Sơn.

“Thích anh không?” Anh hỏi.

Tôi hơi giật mình, không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

“Ừm.”

“Muốn anh không?”

“…”

Từ từ.

Tôi lập tức hiểu được trò mèo của anh, không thể tin được trợn mắt lên: “Anh chơi xấu, như thế không tính!”

Anh đột nhiên sấn lại gần, khi đôi môi sắp hôn tôi thì dừng lại, cảm giác đụng chạm như có như không, cực kì mập mờ.

“Vậy… Không muốn à?”

Là do tôi còn trẻ nên mới ngốc nghếch mắc mưu của anh.

Tôi cắn môi, cố gắng duy trì lý trí lung lay sắp đổ của mình, cố gắng nhắc lại lần nữa: “Anh như thế là chơi xấu…”

Chữ cuối cùng gần như không thể nghe được. Nhạn Không Sơn áp sát quá gần, gần đến nỗi chỉ cần tôi tự nguyện, hơi nhích về phía trước là có thể lấy được một nụ hôn.

“Binh bất yếm trá*.” Anh bật cười, hơi lùi lại, hào phóng thừa nhận: “Em không nói là không được chơi xấu. Cho nên, bây giờ có phải em đang muốn anh không?”

*đánh trận không ngại lừa địch

Chắc chắn là giờ đầu chỉ có anh rồi, biết rõ còn cố hỏi làm gì?

Tôi mím môi, không đáp lại, tầm mắt dời xuống, rơi lên môi anh, chần chừ tiến lên, muốn hôn anh thêm nữa.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp trình độ hư hỏng của Nhạn Không Sơn.

Khi hai bờ môi sắp chạm vào anh, anh bỗng lùi ra sau, đứng thẳng dậy, không cho tôi tới gần.

“Bạn nhỏ, phải nói thật, không nói không cho hôn.”

Ba năm qua tôi đều cố gắng chạy nhảy vận động, chủ yếu là vì muốn cao hơn nữa. Nhưng có thể là do gen di truyền hạn chế sự phát triển của tôi, dù có luyện tập cỡ nào cũng không đến được 1m80, thấp hơn Nhạn Không Sơn nhiều. Điều này dẫn đến việc nếu như anh không cúi xuống, tôi kê thứ gì dưới chân rồi kiễng lên mới hôn được anh.

Nói cách khác, nếu như anh không muốn để tôi hôn anh, vậy thì tôi thật sự rất khó để hôn được.

Tôi đưa tay ôm cổ anh, không quá cam tâm khẽ “ừm” một tiếng, coi như nhận thua.

“Thấy chưa, anh đã nói em muốn cái gì đều hiện lên mặt mà, thật dễ đoán.” Anh nói xong thì cúi xuống khen thưởng tôi, hôn lên đuôi mắt tôi một cái.

Tôi nhắm một mắt lại, càng ôm chặt cổ anh, muốn anh cúi xuống nữa.

Anh không trêu tôi nữa, cúi xuống theo cái tay tôi đang ấn cổ anh, dịu dàng hôn từ đuôi mắt xuống đến môi tôi.

Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, que kẹo trên tay hơi chảy vì bị thổi gió nóng từ quạt điều hòa, khiến cả tay tôi cứ dinh dính.

Nhạn Không Sơn bảo tôi vứt đi, tôi lại không nỡ, cố gắng ăn cả một đường, lúc về đến chỗ đậu xe mới ăn xong.

Bên cạnh bãi đỗ xe vừa hay có một siêu thị nhỏ, Nhạn Không Sơn đi vào mua chai nước cho tôi rửa tay. Sau khi rửa sạch cảm giác dinh dính trên tay, tôi lại điên cuồng tu hết nửa bình nước mới làm nhạt đi cổ họng ngọt khé.

Về đến nhà đã là chín giờ tối, ông nội và Nhạn Vãn Thu một già một trẻ đang ngồi trước ti vi, vừa gặm dưa hấu vừa xem phim, thỉnh thoảng còn mắng mấy câu để phát tiết sự bất mãn với kịch bản não tàn.

“Sao đột nhiên lại xem phim thần tượng vậy?” Rõ ràng ông nội thích xem phim chiến tranh gián điệp, Nhạn Vãn Thu lại là một đứa bé mê anime chính hiệu, hai người này ngay cả những minh tinh nổi nhất hiện giờ cũng không biết được mấy người, vậy mà lúc này lại cùng ngồi xem phim thần tượng, thật sự rất kì quái.

Nhạn Vãn Thu vừa nhè hạt dưa hấu ra vừa nói: “Bởi vì em với ông không ai thuyết phục được ai, nên thống nhất ngồi xem phim thần tượng không ai thích. Người này nhìn đã biết là không phải người tốt, sao nữ chính lại dễ dàng tin tưởng như vậy chứ?”

Ông nội “chậc” hai tiếng: “Còn quá trẻ.”

Tôi và Nhạn Không Sơn nhìn nhau, mỗi người cầm một miếng dưa hấu, ngồi xuống gia nhập hai ông cháu.

“Nam chính còn không đẹp trai bằng A Sơn, là con thì còn lâu con mới thích anh ta!”

“Cũng không có đẹp trai bằng Miên Miên!”

“Ông à, người bình thường lên ống kính đều sẽ bị xấu đi, nếu con đi đóng phim truyền hình thì chắc chắn sẽ không đẹp như diễn viên chuyên nghiệp được…”

“Không phải, Miên Miên là đẹp trai nhất!” Nhạn Vãn Thu ném vỏ dưa đi: “Ông trứng luộc nước trà ơi, chúng ta xem cái kia được không? Cái có Miên Miên với A Sơn ấy!”

“Được được, vừa hay hôm nay là lễ tế Chỉ vũ, rất hợp để xem cái kia.”

Tôi rùng mình từ tận đáy lòng: “Thôi đừng…”

Nhìn sang Nhạn Không Sơn, anh đang yên lặng gặm dưa, không buồn khuyên can, rõ ràng sống chết mặc bay. Tôi nghiến răng, muốn cướp lấy điều khiển ti vi, nhưng lại chậm một bước, bị Nhạn Vãn Thu giành mất.

“Có phải là lần đâu tiên nhìn thấy nữa đâu, sao Miên Miên còn xấu hổ như vậy chứ.” Nhạn Vãn Thu thuần thục thao tác, tìm ra một tệp phim tài liệu về du lịch, chọn tập ba xong trực tiếp tua đến giữa tập.

Tôi bất lực nhìn theo, đành phải sụp vai ngồi xuống tiếp tục ăn dưa.

“Xem bao lần rồi hai người không thấy chán à?”

“Không chán.” Ông nội và Nhạn Vãn Thu lập tức trăm miệng một lời.

Video tải xong, một giọng nam trầm ấm dẫn chương trình vang lên.

“Cứ ba năm đảo Thanh Mai sẽ tổ chức lễ tế đặc biệt này một lần. Du khách thập phương đến đây thường nhầm lễ tế này là một hôn lễ lớn, nhưng thật ra người con gái mặc áo trắng ngồi trên kiệu thần được hai mươi bốn người đàn ông cường tráng khiêng trên vai kia, là một thiếu niên mười tám tuổi…”

Cảnh diễu hành long trọng chuyển sang cảnh trước khi buổi lễ bắt đầu, lúc mọi người vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị.

Trên màn hình, tôi không nhúc nhích ngồi yên trên ghế, Sở Đồng bận bịu trước sau giúp tôi trang điểm, Tôn Nhụy bẻ miếng sô cô la đút vào trong miệng tôi.

Người dẫn giải thích là vì tôi cả ngày chưa ăn gì, mà trang phục hóa trang lại quá cầu kì nên không thể di chuyển nhiều, đành phải dùng cách này để bổ sung năng lượng, còn tận tình nói thêm sô cô la này là Thần Tướng đặc biệt mua cho tôi.

Tôi cũng không biết cái này có phải là cắn rứt lương tâm không, nhưng mỗi lần mọi người đòi xem đoạn phóng sự này là tôi đều có cảm giác xấu hổ như bị tử hình công khai vậy.

Ánh mắt tôi khi ấy thật quá rõ ràng, lúc nhìn chằm chằm Nhạn Không Sơn gần như không che giấu được tình yêu trong đáy mắt.

Nhạn Không Sơn nói đúng, tôi nghĩ cái gì cũng đều hiện lên mặt…

“Thần Tướng và Thiên Nữ của năm nay là một đôi cộng sự mới, trước đó bọn họ mới chỉ tập luyện qua một lần.”

Trong màn ảnh, Nhạn Không Sơn đeo mặt nạ quỷ thần, bế ngang tôi lên, vững vàng đi lên kiệu thần, lời dẫn vẫn còn tiếp tục.

“Nhưng nhìn động tác của bọn họ có thể thấy cực kì chuyên nghiệp và quen thuộc. Thần Tướng và Thiên Nữ xuất hiện khiến cho đám đông bắt đầu xôn xao, ngoại hình xuất sắc của đôi cộng sự mới này thành công có được sự tán thành của tất cả mọi người…”

Phần cuối của lễ tế là cuộc diễu hành đã thành công kết thúc, ồn ào náo động qua đi, tiếng nhạc chậm rãi biến mất, hình ảnh phai dần, ống kính lại trở về quãng thời gian trước khi diễu hành. Bị “ép” ở trên ghế trang điểm, ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt căng thẳng và thấp thỏm không thể tả, nhưng tràn ngập sự quyến luyến và ỷ lại, ống kính đi theo tầm mắt tôi rơi xuống người Nhạn Không Sơn đang đứng ở nơi đó.

Dừng lại trong giây lát, ống kính lại chuyển cảnh, lần này là Nhạn Không Sơn đang đứng ngoài cửa nhìn tôi ở bên trong. Khi đó tôi đang mải đùa với Tôn Nhụy nên không nhận ra Nhạn Không Sơn đang nhìn. Một tay anh cầm điếu thuốc, hơi nhíu mày nhìn tôi, thước phim mơ hồ khiến cho anh tràn ngập sự “lo lắng” với cuộc diễu hành sắp tới. Nhưng tôi biết, thật ra là anh đang buồn phiền không biết vì sao mình lại có dục vọng với “bạn nhỏ”.

Đến tận đây, đoạn phóng sự mới kết thúc, nửa tiếng gian nan cuối cùng cũng trôi qua.

Gần mười giờ rồi, Nhạn Không Sơn đứng dậy gọi Nhạn Vãn Thu về đi ngủ. Sau khi hai người ra về, tôi thu dọn gần nửa quả dưa hấu còn thừa, định cất nó vào trong tủ lạnh.

“Miên Miên, con nhớ đi ngủ sớm một chút, ông nội đi lên trước nha.”

“Vâng ạ.” Mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong chật kín, tôi phải cố gắng sắp xếp lại đồ ăn để tạo chỗ bỏ dưa hấu vào.

Đuôi mắt liếc thấy ông nội không biết vì sao vẫn còn chưa đi lên, đang định hỏi thì nghe thấy ông thở dài, khẽ lầm bầm: “Nếu con là con gái thì tốt rồi, ông nội có thể thấy con lấy chồng.” Nói xong không đợi tôi phản ứng, ông chắp tay sau lưng đi lên lầu, bỏ lại tôi ôm dưa hấu cứng đờ trước tủ lạnh.

Vậy là có ý gì?

Đây là ông nội xem xong phóng sự nên cảm thán, hay là… Ông biết gì rồi?!

_________________________

Mình mài đít làm, có khi thức trắng cả đêm, khổ cực tốn công vl, tụi nó cứ thế bê đi như không. Repost thì thôi còn tự ý cắt xén rồi chỉnh sửa văn án thành cái củ *** gì ý:) Ơ hay chẳng lẽ tôi lại đéo edit nữa??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN