Đào Thoát - Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Đào Thoát


Chương 86


EDITOR : OANH LOVE

Jin mặc một bộ áo màu xám , đứng giữa giáo đường trước thập giá cầu nguyện . Đôi mắt thanh linh nhắm chặt , bóng dáng của Jin tựa như bầu trời đêm yêm ả lung linh như những vì sao .

Lam Tĩnh Nghi đi đến , đứng phía sau lưng Jin , Jin cũng không xoay người lại , anh nhẹ nhàng nói “ Em đã đến rồi !”

“ Ân , tôi đã đến !”

Lúc này , Jin mới xoay người lại , ánh mắt đạm mạc nhẹ nhàng phát họa khuôn mặt của Lam Tĩnh Nghi .

“ Như thế nào , em đến một mình sao ?”

“ Bọn họ đều ở bên ngoài , tôi muốn bon họ ở bên ngoài chờ , vì hôm nay tôi có lời muốn nói cùng anh !”

“ Ân!” Đầu lông mày Jin cau lại , anh cười khẽ “ Muốn cùng tôi nói cái gì ?”

“ Đây là lần cuối cùng tôi đến gặp anh !” Lam Tĩnh Nghi nhàn nhạt nói .

Nụ cười bên môi Jin chợt biến mất , ánh mắt chợt trở nên tiều tụy .

“ Anh là vì muốn gặp tôi nên mới đưa dược cho bọn họ , mà bọn họ vì muốn có được tôi mới đối với dược sinh ra ỷ lại….Đến cuối cùng là anh có mục đích gì ? Nếu như là vì tôi , như vậy tôi cho anh biết , tôi sẽ không bao giờ yêu anh !”

Jin cười rộ lên “ Em xác định sẽ không tiếp tục đến gặp tôi ? Xác định chính em không cần loại dược này , em có đủ tinh lực thừa nhận ba nam nhân kia cùng một lúc ? Chắc em biết rõ hơn ai hết , tinh lực dồi dào của ba người kia hơn ai hết , nếu như không có loại dược này bảo vệ , chỉ sợ em sớm đã bị bọn họ…..”

“ Cái này không cần anh quan tâm !” Lam Tĩnh Nghi lạnh lùng nói .

“ Hảo , em có thể không đến đây . Nhưng em có thể bảo đảm bọn họ không cần sao ?”

“ Anh không tin có thể cùng tôi chờ xem sẽ biết !” Lam Tĩnh Nghi đột nhiên hướng Jin mềm mại đáng yêu cười “ Nếu như bản thân tôi không thể thỏa mãn được bọn họ thì cần gì phải dùng dược của anh nữa !”

Jin một chút tức giận cũng không có “ Em có thể thỏa mãn bọn họ sao ?” Lời nói bình thản lại tràn ngập khiêu khích .

“ Đương nhiên !” Lam Tĩnh Nghi nói “ Anh chưa từng thử qua làm sao biết tôi không thể thỏa mãn !”

Jin nhìn Lam Tĩnh Nghi “ Em càng ngày càng trở nên xấu xa…Em hiện tại đang trêu chọc tôi sao ?”

“ Tôi không cần khiêu khích anh , bởi vì , bên người tôi có ba nam nhân so với anh càng cường đại hơn !” Lam Tĩnh Nghi cố ý khiêu khích Jin “ Từ nay về sau , cảm phiền anh không cần phải lại quấy rầy cuộc sống của chúng tôi !” Nói xong , cô xoay người hướng ra cửa bước đi .

“ Em cho rằng em không đến , tôi lại không thể nhìn thấy em sao ?” Jin không nhanh không chậm tiếng nói vang bên tai Lam Tĩnh Nghi “ Em không phát hiện xung quanh em đều tồn tại ánh mắt của tôi sao ? Có lẽ em sẽ không tin , nhưng tâm linh giữa tôi và ba người bọn họ đều tương thông , khi bọn họ ân ái , khi bọn họ tiến vào người của em , khi thân thể của em trở nên biến hóa , tiếng rên rỉ của em , âm đ*o của em co rút lại , còn có từng đợt khoái cảm tiết ra , từng chút từng chút một tôi đều có thể cảm nhận được , lúc bọn họ muốn em , giống như tôi đang để nam căn trong thân thể của em vậy , bọn họ phun ra tinh dịch cũng đồng dạng tôi như thế …..Mặc kện em ở địa phương nào , chỉ cần bọn họ còn tồn tại bên người em , tôi đều có thể cảm thụ được , bọn học chính là tôi , tôi chính là bọn họ ….!”

Lam Tĩnh Nghi càng chạy càng nhanh , đem lời nói của Jin bỏ ngoài tai .

Đang lao ra khỏi giáo đường , cô phát hiện toàn thân mình không ngừng run rẫy . Jin giống như âm hồn bất tận , một ma quỷ khiến người ta khiếp sợ .

“ Bảo bối !” Ba thiếu niên vừa nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi đi tới , cô lại tiếp tục xông qua người bọn họ . Lam Tĩnh Nghi không muốn gặp lại ba người bọn họ , cô không muốn lại đến gặp Jin .

Lam Tứ nhanh chóng ôm chầm lấy thân thể đang chạy thật nhanh của Lam Tĩnh Nghi lại , cậu cảm giác được thân thể cô đang run sợ , nước mắt liên tục chảy ra , Lam Tĩnh Nghi không cách nào kiềm chế được , khóc lên .

“ Làm sao vây ? Em bị làm sao ?” Ba người đều bị hù sợ .

“ Jin đã nói cái gì với em rồi ?” Nạp Lan Địch hỏi .

“ Anh đi hỏi anh ta một chút !” Nạp Lan Luật giận đùng đùng muốn đi tìm Jin .

“ Không cần đâu Luật !” Lam Tĩnh Nghi hô “ Em muốn về nhà , mau dẫn em về nhà….”

Xe hơi lặp tức phóng nhanh trên đường lớn , sắc mặt Lam Tĩnh Nghi tái nhợt lẳng lặng nằm trong lòng Nạp Lan Địch cùng Lam Tứ , lông mi thật dài phủ ở mí mắt , cô giống như môt tiểu cô nương cô độc bất lực .

“ Từ nay về sau chúng ta không đi giáo đường nữa…” Nạp Lan Luật trầm giọng nói “ Tôi tình nguyện áp chế dục vọng của mình , cũng không muốn làm cho Tĩnh Nghi phải tiếp tục một lần nữa đặt chân đến giáo đường!”

“ Tôi cũng nghĩ vậy , dù không đụng chạm được vào Tĩnh Nghi , chỉ cần Tĩnh Nghi có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi là tốt lắm rồi !” Lam Tứ nói .

Nạp Lan Địch không nói chuyện , hai tay ôm Lam Tĩnh Nghi càng chặt hơn .

Lam Tĩnh Nghi sinh bệnh , suốt một tháng liền bệnh tình mới tốt lên được một chút . Cô trở nên trầm mặc , mẫn cảm , ba người cũng bởi vì cô sinh bệnh một mực đều đối với cô dốc lòng chăm sóc , hơn nữa một mực không chạm qua cô , thẳng đến Lam Tĩnh Nghi chậm rãi chuyển biến tốt , nhưng Lam Tĩnh Nghi dường như đối với sự tiếp súc của bọn họ hết sức mâu thuẩn , bởi vì cô suy yếu , bởi vì sợ thương tổn cô , ba người nghẹn thành nội thương .

Chảy máu mũi , sau khi đọc bộ truyện này !

Cám ơn các cậu đã ủng hộ mình nhé !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN