Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống - Chương 10: Cương thi bỏ chạy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống


Chương 10: Cương thi bỏ chạy


Team: Vạn Yên Chi Sào.

Lúc này ngoài phòng đột nhiên một loạt đèn đuốc sáng choang, hóa ra là Cửu Thúc mang theo người của cảnh cục đến rồi. Đại đội nhân mã cầm cây đuốc xông vào, A Uy đứng mũi chịu sào, nghe thấy tiếng kêu rên liên hồi của cương thi, không khỏi thất sắc kêu lên một tiếng sợ hãi, lại lấy tốc độ nhanh hơn lùi ra.

Lúc này cương thi đã chịu đòn nghiêm trọng, lập tức cũng không chịu nổi súng của cảnh sát bỏ chạy về hướng cửa lớn. Cửu Thúc có thể nào để hắn toại nguyện, cùng Thu Sinh kéo dài đường ống mực về hướng trên người cương thi bắn ra, “đùng”, trên người cương thi bốc lên một tia lửa, bị máu gà ống mực lực lượng khử tà bắn đi mấy mét.

Bỗng nhiên cương thi hết cách, không còn đường có thể chạy, hướng về trên lầu bên nhảy xuống. Bạch Vũ tâm trạng cả kinh, chính là hướng mà Văn Tài cùng Nhậm Doanh Doanh đi. Quả nhiên, lúc này tiếng kêu cứu của Văn Tài vang lên:

“Sư phụ, sư thúc cứu mạng.”

Bạch Vũ vừa chạy về nơi đó vừa cao giọng hô:

“Nín thở nhanh, cương thi chỉ có thể dùng khứu giác đến cảm ứng chuyện của ngoại giới.”

Bạch Vũ vừa dứt lời Văn Tài kêu thảm thiết lại vang lên:

“Ta không có cách nào nín được, cương thi đang bóp ta đây.”

Lúc này Bạch Vũ đến nơi phát ra âm thanh, là một gian phòng khách, một cước đạp cửa quả nhiên thấy hai cái móng vuốt cương thi đang gắt gao cầm lấy hai tay của Văn Tài, đầu cũng đang muốn hướng về cổ của hắn. Mà Nhậm Doanh Doanh trong tay chính cầm một cái chân bàn đập đập lên trên người của cương thi, chỉ là điểm khí lực của nàng có vẻ như không mảy may tác dụng, cương thi không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không có chút trở ngại nào đối với việc làm của hắn.

Xem ra Văn Tài này bị cương thi đâm bị thương là số mệnh an bài, nhưng hiện tại không chần chừ nữa, nếu như không cứu hắn gấp có khả năng không chỉ là bị đâm bị thương, còn có thể bị biến thành cái xác khô. Liền hơi nhún chân giẫm một cái, trong khoảnh khắc đi tới phía sau cương thi, kiếm gỗ đào trong tay hướng lên trên một khảm, “đùng”, ở phía sau cương thi đánh ra một đốm lửa. Cương thi bị đau, đưa Văn Tài tay trên dùng sức đập về phía Bạch Vũ. Hai người lăn vù vù. Lần này không chỉ ngăn cản Bạch Vũ, còn ngăn trở hai người Cửu Thúc ở ngoài cửa.

Cương thi có thể cũng biết nếu như còn không đi thì sẽ bỏ mạng ở đây, cũng không thể tìm đường, trực tiếp dùng sức nhảy đánh va nát cửa sổ rơi xuống, mắt thấy là không đuổi kịp. Bạch Vũ cảm giác thấy hơi phiền muộn, nội dung cốt truyện thật sự không thể thay đổi sao? Nhưng sau đó liền buông những thứ này xuống, nâng Văn Tài bị thương dậy, đi xuống lầu.

Để trần cánh tay ấn ngực một chữ gian, A Uy đầu tiên tiến lên đón, hắn ân cần hỏi han:

“Như thế nào, Cửu Thúc, Bạch đạo trưởng, cương thi kia chết rồi à?”

Chờ nhìn thấy mấy người Bạch Vũ lắc đầu, hơi cảm có chút thất vọng, nhưng sau đó vừa sốt sắng lên, nhìn chung quanh nói:

“Vậy bây giờ hắn ở chỗ nào?”

Bạch Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

“Không cần lo lắng, hắn bị trọng thương chạy thoát rồi.”

A Uy thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy Văn Tài suy yếu, thì vội vàng hỏi:

“Văn Tài hắn làm sao vậy.”

Cửu Thúc nhìn văn tài rồi hồi đáp:

“Hắn bị cương thi bắt trúng.”

Thu Sinh lúc này hỏi:

“Cái tên Văn Tài kia có thể biến thành cương thi hay không đó.”

Cửu Thúc trầm ngâm một chút, nói:

“Có thể lắm.”

A Uy vừa nghe xong, lập tức lần thứ hai sốt sắng lên, rút súng lục ra chỉ vào Văn Tài rồi nói:

“Vậy bây giờ ta sẽ giết hắn, nhỡ sau này hắn lại đi hại người.”

Bạch Vũ vội vàng bảo vệ Văn Tài, ngăn cản nói:

“Trước tiên đừng động thủ, chỉ là có thể, phát hiện sớm còn có được cứu trợ.”

A Uy dừng động tác lại, hỏi:

“Thật sự ư? Làm sao cứu?”

Bạch Vũ nói:

“Dùng gạo nếp, gạo nếp không chỉ có thể dùng cho người trúng thi độc, còn dự phòng tác dụng cương thi.”

Bạch Vũ cảm giác ngữ khí của chính mình thật giống là đang chào hàng thương phẩm, chiêu quảng cáo?

“Gạo nếp?”

Một nhóm cảnh sát nhìn nhau vài lần đều rục rà rục rịch một trận, A Uy cũng như thế, từng chút từng chút không nhẫn nại được, không chờ thu khẩu lệnh đội, đột nhiên lập tức giải tán, trở lại chuẩn bị gạo nếp.

Mấy người nhìn biểu hiện của bọn cảnh sát, không khỏi có chút buồn cười, lúc này Cửu Thúc quay về Nhậm Doanh Doanh nói:

“Doanh Doanh, ngày hôm nay chuyển tới nghĩa trang đi.”

Vốn là đã bị thương uể oải, Văn Tài đột nhiên trở nên hoạt bát, hoan hô một tiếng:

“Tốt.”

Xem Bạch Vũ Cửu Thúc một trận lắc đầu, tiểu tử này không cứu nổi rồi.

Mấy người sau đó trở lại nghĩa trang, Thu Sinh nói để hắn đi bắt mấy con rắn về làm xà dược, Nhậm Doanh Doanh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc Văn Tài, nhưng Bạch Vũ lại như vô sự ở một bên uống rượu một mình. Văn Tài lúc này cảm giác tâm trạng vô cùng thỏa mãn, thâm tình nhìn Nhậm Doanh Doanh nói:

“Ngươi không cần lo lắng, ta chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”

Nhậm Doanh Doanh liếc mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười mỉm, nói:

“Ta căn bản cũng không có lo lắng gì.”

Văn Tài kỳ quái đắc đạo:

“Ngươi không sợ ta biến thành cương thi à.”

Nhậm Doanh Doanh há miệng, mới vừa muốn nói chuyện, lúc này giọng Cửu Thúc hừ lạnh tự phía sau nàng truyền đến:

“Không sợ mới là lạ.”

Cửu Thúc cầm xà dược đi tới trước mặt Văn Tài, dùng sức nặn nặn vết thương của Văn Tài, hỏi:

“Vết thương của ngươi có đau hay không.”

Văn Tài không biết ý tứ của Cửu Thúc, thành thật trả lời:

“Không đau.”

Cửu Thúc nhíu mày nói:

“Thịt có cứng như thế nào cũng đều sẽ đau đấy?”

Văn Tài cho rằng là Cửu Thúc kể chuyện cười cho hắn, nói:

“Sư phụ lại làm con sợ rồi.”

“Doạ ngươi à.”

Cửu Thúc dùng lưỡi dao rạch một lớp da trên vết thương của Văn Tài, nói:

“Ngươi xem một chút cảm giác cũng không có.”

Văn Tài tâm trạng cả kinh, sắc mặt có chút sốt sắng nhìn Cửu Thúc hỏi:

“Tại sao lại như vậy chứ.”

Cửu Thúc vừa nhìn Văn Tài đem xà dược, vừa lắc đầu nói:

“Hai ngày nữa Thi độc ở trên thân thể ngươi tản ra, đến lúc đó coi như bị băm ra, thì cũng không có cảm giác đâu.”

Văn Tài nghe xong lời ấy lập tức sốt sắng lên, nói:

“Vậy phải làm thế nào.”

Cửu Thúc từ từ nói rồi một chữ “động.” Nhưng Văn nhưng nghe không hiểu là có ý gì, hỏi:

“Cái gì?”

“Múa máy tay chân, cả người đều muốn động, nhất định không thể dừng lại.”

“Ngừng lại sẽ như thế nào?”

“Ngừng huyết sẽ không lưu thông toàn chặn ở một khối.”

“Chặn lại lại sẽ như thế nào?”

“Chặn lại sẽ biến cứng.”

“Cứng rồi lại sẽ như thế nào?”

“Cứng chính là cương, cương chính là cứng đi.”

“Cứng lại sẽ như thế nào.” – Văn Tài lúc này đều sắp khóc lên.

“Cứng sẽ biến cương thi, đến lúc đó ta cũng không biết làm sao.” – Nói Cửu Thúc thở dài một hơi, biểu đạt ra ưu sầu trong lòng hắn.

Bạch Vũ lúc này đi tới trước người Văn Tài, quay về hai người nói:

“Kỳ thực ngươi cũng không nên lo lắng, một lúc nữa để Thu Sinh đi mua chút gạo nếp về, đem gạo nếp chế thành gạo nếp thủy, Văn Tài ngươi sẽ được thanh trừ thi độc.”

Cửu Thúc tán thành, quay về Văn Tài nói:

“Không sai, dùng gạo nếp bong bóng xác thực có thể được, nhưng ngươi cũng phải lần lượt làm theo.”

Văn Tài không khỏi theo thói quen hỏi một câu:

“Vậy bây giờ con nên làm gì.”

“Đùng!”

Cửu Thúc không biết từ đâu mò ra một cây gậy, một côn gõ lên trên đùi Văn Tài:

“Còn ngồi làm gì, còn không mau cử động đi.”

Văn Tài vội vàng nhảy lên, nhảy lên một loại vũ đạo rất sáng tạo. Sau đó Cửu Thúc hướng về Thu Sinh phân phó nói:

“Ngươi đi từ bên trong tung gạo nếp kia ở trên giường.”

Lại quay đầu quay về phía Nhậm Doanh Doanh nói:

“Ngươi đi nấu cháo gạo nếp cho Văn Tài uống, tuyệt đối không nên để cho khói vào bên trong nếu không có uống cũng vô dụng.”

Hai người đáp một tiếng đi vào.

Chỉ chốc lát Thu Sinh từ giữa đi ra, hướng về Cửu Thúc nói:

“Sư phụ, chỉ có chút gạo nếp này.”

Chỉ có một chút, sao có thể dùng cho hai việc cùng một lúc.

Cửu Thúc suy nghĩ, nói với Nhậm Doanh Doanh:

“Doanh Doanh, đợi lát nữa mua về lại nấu cháo đi, tung hết ở trên giường.”

Sau rồi hướng Văn Tài đang nhảy nói:

“Nhanh cời giày ra nhảy lên giường.”

Văn Tài lúc này đúng là tật xấu vẫn là không sửa được, hỏi:

“Sư phụ, con nghe qua, nhảy giường có ý gì?”

Bạch Vũ vừa nghe không khỏi bật cười, hắn vỗ bả vai Văn Tài nói:

“Ngươi vẫn là bớt hỏi lại một tí đi, nếu như Thi độc đi tới lòng bàn chân thì rất khó cứu.”

Văn Tài trên mặt cả kinh, vội vàng quăng chiếc giày bay đi, nhảy lên giường.

Sau đó lại hướng về Thu Sinh nói:

“Thu Sinh, ngươi đi mua chút gạo nếp về.”

Thu Sinh đáp một tiếng, sau đó lại tò mò hỏi:

“Gạo thường có được hay không ạ?”

Cửu Thúc một mặt dửng dưng, nhún vai một cái nói:

“Tốt, nếu như ngươi muốn hắn chết thì mua gạo thường cho hắn đi.”

Thu Sinh liếc nhìn Văn Tài đang khiêu vũ cười hắc hắc nói:

“Tốt.”

Tâm trạng của Văn Tài quýnh lên, nhảy đến trên người Thu Sinh:

“Tên khốn kiếp ngươi.”

Hai người đùa giỡn.

“Đùng.”

Cửu Thúc quất một côn để Văn Tài thành thật đi.

Sau khi kêu Thu Sinh đi mua gạo, Cửu Thúc kêu hai người Bạch Vũ ở trong phòng các tìm một ngồi chỗ xuống, Cửu Thúc nói rằng:

“Hai ngày nay cương thi bị trọng thương sẽ không trở ra, nhưng lần sau đi ra thì muốn diệt hắn chỉ sợ phải nghĩ kỹ đối sách thôi.”

Bạch Vũ gật gật đầu, trầm ngâm một chút nói:

“Ta ở nơi sư huynh cho ta Mao sơn bí thuật ở trong đó nhìn thấy một cái miêu tả đối với cương thi, trên đó nói: sau khi cương thi này hồi phục lại hoàn toàn, ngũ giác giác hắn sẽ dần dần khôi phục, trí lực cũng sẽ dần dần tăng cường, nói cách khác lần sau chúng ta coi như không thở dốc hắn cũng có thể nhìn thấy chúng ta. Vì lẽ đó thứ lần sau chúng ta phải đối mặt chính là một cái có thể thấy được nghe được, cũng có người thường suy nghĩ năng lực quái vật. Vì lẽ đó nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ, sau đó ta đi mua vài con gà sống đến nuôi, chuẩn bị lấy dùng bất cứ lúc nào.”

Cửu Thúc nói:

“Như vậy cũng tốt.”

Bạch Vũ lập tức cũng không trì hoãn, nói:

“Vậy ta đi trước.”

Chờ ra nghĩa trang khóe miệng Bạch Vũ bỗng nhiên hiện lên một nụ cười mỉm quỷ dị, hắn mở lòng bàn tay ra chỉ thấy bên trong có một sợi tóc đang nằm yên, tối hôm nay hắn trước tiên chuẩn bị đi giải quyết con quỷ kia, mà cọng tóc này chính là của Thu Sinh.

Hắn muốn lợi dụng cọng tóc này triển khai “Người gỗ thuật” cố định hành động Thu Sinh lại, để hắn tỉnh như bên trong trảo quỷ của Cửu Thúc, như thế là trúng ma nữ mê rắp tâm tới quấy rối rồi. Người gỗ thuật là một môn khống chế người tác dụng lấy pháp thuật ám hại để khống chế người. Lấy mục tiêu trên thân thể người một chút lông tóc hoặc là máu, triển khai người gỗ thuật đem hành động của hắn năng lực cùng thảo nhân làm trước đó là như nhau, đến lúc đó Bạch Vũ chỉ cần để một tảng đá lên trên thân thể thảo nhân, hiệu quả có thể tưởng tượng được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN