Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống - Chương 19: Lại khai đàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống


Chương 19: Lại khai đàn


Team: Vạn Yên Chi Sào.

Hàng Đầu thuật là một loại pháp thuật lưu truyền rộng khắp Nam Dương, phương thức thi thuật có chút giống với Mao sơn thuật, nói thí dụ như bọn họ lúc thi thuật thì sẽ chuẩn bị một vài thứ, nhưng cũng không phải là quá nhiều. Một là tóc, hai là huyết dịch hoặc dịch, ba chính là thảo nhân hoặc búp bê vải. Những thứ đồ này bên trong Mao sơn đạo thuật thường cũng có lúc sẽ dùng đến, khác biệt duy nhất chính là Hàng Đầu thuật muốn so với Mao sơn đạo thuật thì còn có thêm một luồng tà kính.

Nghe đồn Hàng Đầu Nam Dương lưu truyền rất rộng, nơi đó dân bản địa đối với Hàng Đầu sư môn đều có sự kính nể trong lòng, Hàng Đầu cũng không phải chỉ có thể dùng để hại người, cũng có thể trợ giúp người. Ở nơi nào cảnh sát trên vốn chỉ là để trang trí, trong nhà mặc kệ là xảy ra chuyện bất hạnh gì, kể cả là làm mất đi một cái con vật nhỏ bọn họ cũng sẽ tìm Hàng Đầu sư hỗ trợ, Hàng Đầu sư thường cũng sẽ không từ chối, vì lẽ đó người ở đó căn bản là sẽ không cần đến cảnh sát.

Ở trong sách Mao sơn ký thuật cũng ghi chép một ít phép thuật gần như Hàng Đầu này, nhưng những thứ này Mao sơn môn nhân quả thật rất ít có người tu luyện, đa số đều cho rằng đây là bàng môn tà đạo, bất lợi cho tu hành luyện chỉ sẽ ảnh hưởng tu vi tâm tính, vì lẽ đó đa số nhắc nhở đệ tử chỉ dùng để tham khảo.

Ở tình huống trước mắt của Lưu Oánh, Bạch Vũ còn nhìn không ra loại chú thuật kia, nhưng thấy nàng hôn mê bất tỉnh không một chút ý thức, chỉ sợ không phải chú thuật tốt gì. Lúc này Lý tẩu cũng từ chối câu hỏi của mấy vị giáo viên, chạy tới trước giường bệnh, nhìn con gái trên giường mắt không khỏi đỏ hoe, mang theo nghẹn ngào nhìn Lưu Oánh trên giường duỗi ra tay, run rẩy đến vuốt khuôn mặt của nàng nói:

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Oánh Oánh, ta không thể mất con.”

Lúc này cửa phòng lại một lần nữa mở ra, là bác sĩ vào, khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi mang một cái kính lão, cầm trong tay một tờ xét nghiệm. Hắn đi vào trong phòng liền nói với mọi người:

“Thân nhân có tới chưa?”

Bác sĩ hô hai lần Lý tẩu mới phản ứng lại, vội vàng bình tĩnh lại, lau nước mắt một cái xoay người lại nói:

“Ta chính là mẫu thân của nó.”

Bác sĩ lớn tuổi nhìn bà một cái nói:

“Mau đưa nó đi đi.”

Lý tẩu mặt hiện ra sắc mặt vui mừng nói:

“Oánh Oánh không sao rồi à?”

Bác sĩ lớn tuổi có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Ngươi hiểu lầm rồi, bệnh viện nhỏ này của chúng ta chưa chữa khỏi bệnh tình của nữ nhi ngươi được, chỉ có thể tra ra tính mạng của nó càng ngày càng yếu, chỉ sợ là chống đỡ không tới ngày mai, ngươi vẫn là mau mau đưa đến bệnh viện H thử xem vận may một chút đi.”

Lời của vị bác sĩ lớn tuổi kia phảng phất ở trong tai Lý tẩu giống như là một tiếng sấm vang lên, chấn động đến mức trong lòng bà run lên, cảm giác đầu óc một trận mê muội, kém chút nữa ngất đi.

Bạch Vũ bên cạnh bà vội vàng đỡ lấy, bà ấy mới không co quắp ngã trên mặt đất, chỉ là trong miệng từng trận lặp lại:

“Sẽ không… sẽ không, sao lại có thể…”

Bác sĩ lớn tuổi thở dài một hơi lắc lắc đầu, ra khỏi phòng bệnh.

Bạch Vũ nhìn bộ dáng này của bà đúng là vô cùng không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Lý tẩu một người tốt như thế phải chịu đựng loại đả kích này, ở một bên an ủi:

“Lý tẩu, không cần lo lắng, không phải là nói tra không ra nguyên nhân sao? Nói không chừng tối hôm nay Oánh Oánh sẽ tỉnh lại, hiện tại chúng ta đem Oánh Oánh về nhà đi.”

Bạch Vũ lúc này ý nghĩ trong lòng chính là sau khi trở về mau mau xác nhận Lưu Oánh này bị loại chú thuật gì, hắn quyết định ngày hôm nay lần thứ hai khai đàn làm phép phá chú thuật của đối phương.

Lý tẩu tự biết Bạch Vũ là muốn tốt, nhưng bà vẫn muốn đưa Lưu Oánh đến bệnh viện thành phố, không muốn từ bỏ. Bà liền đứng dậy quay về Bạch Vũ lắc đầu nói:

“Ta vẫn là muốn đi thử một chút, không tới thời khắc cuối cùng ta không thể từ bỏ.”

Bạch Vũ cũng hiểu rõ tâm tình của bà, còn muốn khuyên nữa, nhưng lúc này vị hiệu trưởng bụng bự béo phệ kia một bên, mở miệng nói:

“Không sai. Chúng ta không thể từ bỏ, mấy vị lão sư đi về trước đi, để Lưu Oánh ngồi xe của ta đi bệnh viện, khi đến nghe nói nhà của Lưu Oánh tương đối khó khăn, ta đồng ý lấy danh nghĩa trường học, nộp viện phí cho nó.”

Xem ra người hiệu trưởng này đúng là còn rất biết làm người, nhưng chủ yếu nhất chút tiền này đối với hắn mà nói xác thực không phải vấn đề lớn, bởi vì hắn là trường học tư nhân, làm như vậy không chỉ cho trường học để lại cái danh tốt, cũng kiếm lời cho danh dự chính hắn.

Bạch Vũ đúng là tâm trạng bất đắc dĩ, nếu như khuyên tiếp nữa chính mình nhất định sẽ khiến người ta hiểu lầm là nhân phẩm có vấn đề, cố ý tìm cớ, thành loại người bỏ đá xuống giếng kia.

Bạch Vũ không nói thêm nữa, vén chăn lên cẩn thận từng li từng tí một ôm Lưu Oánh lên, theo hiệu trưởng trung học đi ra bên ngoài bệnh viện, các thầy giáo lưu lại, ngồi lên xe của hắn. Đi vào bên trong xe, Bạch Vũ như là nhớ ra cái gì đó hướng về Lý tẩu hỏi:

“Lý tẩu, quãng thời gian này có người hỏi qua ngày sinh tháng đẻ của tiểu Oánh không?”

Lý tẩu có chút sai biệt nhìn Bạch Vũ, nói:

“Ngày sinh tháng đẻ? Ai sẽ hỏi cái này?”

Hiệu trưởng lái xe phía trước, không khỏi bật cười lên, sau đó cũng chú ý tới vậy thì không đúng lí lẽ lắm, mau dừng tiếng cười, nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi chẳng lẽ còn cho rằng Lưu Oánh trúng tà thuật trong truyền thuyết rồi chứ. Tiểu huynh đệ, bây giờ là năm nào rồi, xem tuổi tác ngươi không lớn, không ngờ còn rất mê tín, đúng rồi, ta tên Bàng Bình.” – Cuối cùng cũng tự giới thiệu tên tuổi.

Lý tẩu phảng phất sáng mắt lên, giống như là nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng vậy, mặc kệ khuyên bảo của hiệu trưởng mập, nắm lấy hai tay Bạch Vũ cấp thiết nói:

“Tiểu Bạch, vậy ngươi có biện pháp nào cứu Oánh Oánh hay không.”

Bạch Vũ nhìn thấy bà ấy kích động, vội vàng an ủi:

“Bà không nên gấp, trước tiên nói một chút, có tiết lộ ngày sinh tháng đẻ của tiểu Oánh ra ngoài hay không?”

Lý tẩu nghe xong lại một lần nữa đỏ cả mắt, lắc đầu nói:

“Ta không biết, ta cũng không biết, ta…” – Đột nhiên muốn là nhớ ra cái gì đó, ngữ khí vừa đứt, sau đó lại cấp thiết nói: “Ta nhớ, một ngày nọ của tuần trước, một thầy tướng số đi tới nhà ta gõ cửa, hắn nhìn thấy ta sau đó là nói một tràng thuật ngữ ta nghe không hiểu, cái gì thử, sửu ngưu… Cái gì a hỏa a thổ. Ta nghe không hiểu một câu, thế nhưng đuổi thì không dám không đi, không có cách nào chỉ có nghĩ nghe cho xong lời của hắn, sau đó đem cho hắn ít tiền rồi đuổi hắn. Thế nhưng sau đó hắn còn nói nhà Oánh Oánh ta sẽ đối mặt đại nạn, nhất định phải nghĩ biện pháp hóa giải, ta thấy hắn là nói thật, liền bán tín bán nghi hỏi hắn phải hóa giải làm sao, hắn nói nhất định phải có ngày sinh tháng đẻ của Oánh Oánh.”

Lúc này càng cảm thấy tình hình càng kỳ quái, cũng càng hoài nghi, bà ấy nói tiếp:

“Lúc đó ta cũng không có quá để ý, liền đem ngày sinh tháng đẻ cho hắn, ai biết hắn lại nói là ngày mai hắn trở lại nói kết quả cho ta, ngày hôm nay hắn phải đi về hóa giải đại nạn kia. Thế nhưng sau đến một tuần lễ cũng không đến.”

Lúc này hiệu trưởng mập nghe có chút mơ hồ, không nhịn được chen miệng nói:

“Ngươi là hoài nghi thầy tướng số lần trước hạ chú con gái ngươi à?”

Lý tẩu gật gật đầu, cắn cắn môi dưới nhưng không nói ra lời, lúc này bà không khỏi có chút tự trách, nếu như đúng là thầy tướng số lần trước, Oánh Oánh hiện tại bị như vậy đều là do một tay ta mà thành.

Một tuần rồi. Bạch Vũ hiện tại quả thật có chút đau đầu vỗ vỗ trán, hắn phát hiện hoàn cảnh thế này cũng thật là phức tạp, mới vừa trở về liền gặp phải hai chuyện phiền toái như vậy, đầu tiên là đắc tội xã hội đen, bây giờ lại gặp phải Hàng Đầu sư Nam Dương hạ chú người. Hơn nữa làm hắn đau đầu nhất chính là hai chuyện này còn đều rất vướng tay chân. Lý Hiểu Phong bên kia có thể còn bị những tên côn đồ kia giam giữ, mà bên này Lưu Oánh có thể đã lập tức đến kỳ hạn bảy ngày.

Hàng Đầu thuật có hai loại tốc độ, nhanh chính là lập cái là thấy hiệu quả, chậm bình thường chính là bảy ngày bảy đêm. Nếu như đúng là như Lý tẩu nói, thầy tướng số chính là một loại chậm, vậy hôm nay vừa vặn đến thời khắc sống còn.

Hai người khác nhìn thấy Bạch Vũ im lặng không lên tiếng, đều cho rằng là Bạch Vũ cũng không có cách nào, không khỏi một trận thất vọng. Lý tẩu là vì là con gái không được cứu cảm thấy thất vọng, Bàng hiệu trưởng là bởi vì không thấy được đại đấu Hàng Đầu sư như dự đoán nên thất vọng.

Nhưng lúc này Bạch Vũ đột nhiên lên tiếng nói:

“Hay là tiểu Oánh còn có thể cứu.”

Hai người đều là thân thể chấn động, Bàng hiệu trưởng càng là suýt chút nữa đụng phải xe phía trước. Hai người đều là kinh ngạc lại không thể tin tưởng nói:

“Cái gì?”

Bạch Vũ sắc mặt nghiêm túc nói:

“Buổi tối thì có thể biết kết quả.”

Sau đó dựa vào sau nhắm mắt dưỡng thần, Bàng hiệu trưởng cùng Lý tẩu đều không còn gì để nói, cần phải thần bí như vậy sao? Lúc này Bàng hiệu trưởng nghĩ đến một vấn đề, hướng về phía sau hai người hỏi:

“Vậy bây giờ còn đi bệnh viện hay không?”

Mấu chốt nhất chính là Bạch Vũ hắn có thể tin cậy được hay không?

Lý tẩu hiện tại vô cùng do dự, bà nhất thời không quyết định được, đến cùng Bạch Vũ có thể tin tưởng hay không? Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ, muốn hỏi một chút, nhưng Bạch Vũ trước sau nhắm mắt lại, như thật sự ngủ. Đột nhiên Bạch Vũ theo bản năng, trong miệng giống như trong mộng nỉ non vậy, nhanh chóng nhắc tới một đoạn không cho phép người nghe, một tấm bùa từ trong ngực của hắn chui ra. Chỉ thấy tấm bùa kia đứng lơ lửng trên không, không bị bất kỳ lực trôi nổi ở không trung, sau đó vây quanh Lý tẩu quay lảo đảo một vòng, có giếng trong lồng ngực khoan Bạch Vũ.

“Chuyện này…”

Lý tẩu tâm trạng là nổi lên sóng to gió lớn, chuyện gì thế này, vậy hẳn là không phải ma thuật gì chứ? Quá một hồi lâu bà ta phản ứng lại, lập tức kiên định nói Bàng hiệu trưởng quay về:

Bàng hiệu trưởng, đưa chúng ta trở về đi.”

Bàng hiệu trưởng vừa nãy suýt chút nữa tông xe, vì lẽ đó lái xe cẩn thận hơn, không chú ý tới tình huống phía sau, bây giờ Lý tẩu nhanh chóng đổi giọng không khỏi có chút sai biệt, xác định nói:

“Thật sự phải đi về sao?”

Lý tẩu lần thứ hai kiên định nói:

“Không sai.” – Lại thật giống so với vừa nãy càng thêm khẳng định.

Bàng hiệu trưởng không khỏi hiếu kỳ, đến cùng là nguyên nhân gì để Lý tẩu trở nên kiên định như thế? Từ kính chiếu hậu nhìn một chút Bạch Vũ vẫn cứ không có động tác gì, trong lòng âm thầm nói: “Lẽ nào hắn vừa nãy lại làm chuyện gì hay sao?”. Từ kính chiếu hậu hắn nhìn thật sâu một chút, liền quay đầu xe, để Lý tẩu chỉ đường, liền hướng về nhà Lý tẩu mà đi.

Nhưng trong lúc đó, Bàng hiệu trưởng đều liên tục nhất tâm nhị dụng(1), liên tục phỏng đoán thân phận thật của Bạch Vũ, hắn chẳng lẽ cũng là Hàng Đầu sư trong truyền thuyết sao? Là loại cao nhân ẩn dật hậu thế đó sao?

(1) Cùng lúc làm hai việc, một người phân ra làm hai việc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN