Đạo
Quyển 1 - Chương 1: Phụ thân chịu nhục, con phải báo thù
Phía chân trời bao phủ bởi những mảng tối đen, không trung đen ngòm tạo cho người ta một sự áp lực khó tả. Thời gian dần qua, rồi những đám mây cũng bắt đầu sáng hồng lên, giống như những ngọn lửa đang bắt đầu rực cháy, ánh rạng đông cũng bắt đầu xé rách màn đêm hôn ám tà ác, chiếu rọi hồng lên khắp sơn dã.
Giữa những dãy núi liên hoàn, có một thôn nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ có chừng ba bốn mươi hộ thôn dân. Trong khi đó trên đỉnh núi cũng chỉ có lác đác vài cây cối cằn cỗi, sinh trưởng nhọc nhằn. Trong nháy mắt khi ánh rạng đông chiếu rọi, trong phòng thiếu niên cũng đồng thời mở mắt. Sau một lúc mơ màng ngắn ngủi là vẻ mặt hết sức trầm ổn, hơn xa đám bạn cùng lứa.
Vội vàng rời giường, rửa qua mặt mũi Tiêu Thần liền vội vàng ra ngoài. Hôm nay là tháng giêng, ngày vào thành lãnh hạt giống cho cả năm, thế nên hắn cần nhanh chóng một chút, mang theo một chút lương khô rồi lập tức xuất phát để nhanh chóng về nhà trước trời tối. Nhưng mà sau khi ra khỏi cửa, cảnh trước mặt làm cho hắn sửng sốt, lập tức cười nói:
– Phụ thân, mẫu thân dậy sớm vậy? Hai người yên tâm, con nhớ hôm nay là ngày lãnh hạt giống, sẽ không chậm trễ.
Phụ thân hắn, Tiêu Vân Sơn nghe vậy cũng bất ngờ, lúc này hắn mới phát hiện hôm nay phụ thân hắn ăn mặc rất trang trọng, mọi khi cũng chỉ có vào ngày cúng tế tông tộc mới ăn mặc như thế. Tuy rằng không hiểu sao lại như vậy, nhưng hắn cũng hơi đồng ý, chạy về phòng kéo cái ra một cái thùng cũ nhát chỗ thấp nhất, lấy ra một áo dài thêu màu xanh thay vào. Bữa điểm tâm cứ qua trong sự trầm mặc của mọi người. Trong mắt mẫu thân hắn ẩn chứa vài phần lo lắng, mấy lần định mở miệng nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân hắn ngăn cản.
– Đi thôi.
Ra khỏi sân nhà, nhìn thấy có cỗ xe ngựa màu xanh, lần thứ hai Tiêu Thần cảm thấy hôm nay có chút gì đó kỳ quặc.
– Tiêu tiên sinh, mời mau lên xe, chúng ta lập tức xuất phát.
Lão Ngô nhà ở thôn tây, dựa vào cái xe này mà chèo chống kiếm cơm cho già trẻ lớn bé trong nhà. Cả ngày bạc mặt ngoài đường, tuy rằng năm nay mới hơn bốn mươi, nhưng nhìn qua đã giống như một tiểu lão đầu. Mẫu thân hắn gật đầu, không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Tiêu Thần liền chui vào màn xe đầu tiên.
– Ồ, không phải đã qua giờ lãnh hạt giống hay sao? Phụ thân con Tiêu gia mướn xe lão Ngô đi làm gì vậy? – Ai biết được? Tiêu gia bình thường thần thần bí bí, cũng không kết giao cùng chúng ta. Nhưng xem quần áo mặc trên người thì có lẽ là đi hỏi vợ cho đứa bé Tiêu Thần kia. – Cũng có thể, đứa bé Tiêu Thần kia cũng tốt, bộ dáng thanh tú, nếu không phải thể chất hắn yếu ớt, dáng như đoản mệnh thì ta cũng nghĩ tới chuyện đem khuê nữ gả cho hắn.
Xe ngựa chạy dọc theo con đường duy nhất trong thôn, ngóng ra ngoài cửa xe nghe lời rì rầm bàn tán, lòng Tiêu Thần có chút cả kinh, không phải thực sự là hắn đi xem mắt đó chứ!!!
– Không nên suy nghĩ bậy bạ, ngươi tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt đi. Hôm nay có lẽ là một cơ hội để ngươi hóa rồng, không cần hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Phụ thân hắn khoác tay, nhìn Tiêu Thần, trên mặt hiện lên vài phần suy tư. Tiêu Thần gật đầu, lập tức nhắm mắt dưỡng thần. Mẫu thân hắn nhìn khuôn mặt hơi gầy yếu của đứa con, trong mất dần hiện lên sự kiên định, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay, dù cho phải nhún nhường với hắn thế nào, ta cũng không thể làm hỏng cơ hội của đứa nhỏ này… ài…” Sau tiếng thở dài, cả xe lần thứ hai chìm vào trong trầm tĩnh.
– Tiêu tiên sinh, tới Tiêu Thành rồi.
Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm kính cẩn của lão Ngô. Tiêu Thần đang nhắm mắt, nghe vậy lập tức mở to mắt, hắn phát hiện trên mặt phụ thân hắn lộ ra một chút thất thần.
– À!… Tới rồi sao! Phụ thân hắn tự nói nhỏ, trên mặt hiện hiện lên vài phần phức tạp, lập tức vén màn xe đi xuống.
– Lão Ngô, ngươi đi về trước đi, không cần chờ ở chỗ này. Tiêu Vân Sơn nhìn lão Ngô ôn hòa nói:
– Dạ. Nhìn thấy lão Ngô đánh xe đi xa, phụ thân hắn đứng trước cửa lớn của Tiêu Thành, nhìn hai chữ “Tiêu thành” thật lớn kia, trong mắt hiện ra một sự phức tạp, một lúc sau mới nói: – Đi thôi. Nói xong liền bước vào thành.
Tiêu thành, Tiêu gia!
Ở Tiêu Thành, địa vị của Tiêu gia không chỉ nhìn bề ngoài mà đoán được. Bất quá thường ngày bọn hộ vệ của Tiêu gia thường dương dương tự đắc thì hôm nay lại mang theo vẻ mặt khẩn trương, kính cẩn, tuy rằng quần áo chỉnh tề nhưng cũng lộ ra vài phần hèn mọn. Cửa giữa đã đã sớm được mở ra, hai ben đứng một hàng tỳ nữ xuân sắc, mái hiên treo đèn lồng hồng hồng, giống như đang chờ nghênh đón người nào đó.
– Phụ thân, sứ giả Lạc Vân cốc kia cao thế sao, chẳng lẽ lấy thực lực của Tiêu gia của chúng ta còn phải cẩn thận đề phòng như vậy sao?
Tại đại đường Tiêu gia, Tiêu Lân mang vẻ mặt kêu ngạo, lấy thân phận của hắn tại Tiêu gia, trong mười mấy năm nay ai gặp hắn cũng thêm vài phần kính cẩn, dĩ nhiên là được chiều nên cuồng ngạo thành tính.
– Câm mồm!
Tiêu Văn Đình nghe vậy đột nhiên biến sắc, hung hăng nổi giận, đồng thời nhìn quanh, thấy không có chỗ nào dị thường, lúc này mới thở nhẹ ra, bất quá sắc mặt còn ngưng trọng dị thường.
– Ngươi câm miệng cho ta, nếu vì thế mà chọc giận tiên sứ, xem ta trừng phạt ngươi ra sao!
Tiêu Lân biến sắc, không nghĩ tới trong ngày thường người phụ thân hay nuông chiều hắn này lại nổi giận lôi đình. Bất quá chung quy hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, ngoan ngoãn không há mồm lần nữa.
– Tốt lắm, để tránh cho các người bất cẩn, chọc giận tới tiên sứ lại mang đến đại nạn cho Tiêu gia chúng ta, ta nhắc nhở các ngươi một chuyện:
Sắc mặt Tiêu Văn Đình nghiêm túc, vẻ mặt những gia chủ các nhánh cũng rất ngưng trọng.
– Lạc Vân cốc là thế lực không phải dựa vào các ngươi mà hình dung nổi, nếu không lấy thực lực của Tiêu gia ta sao lại phải nịnh bợ! Lạc Vân cốc là kiểu mẫu tông môn tu tiên giả ăn trên ngồi trước, dời núi lấp biển không gì là không làm được. Bọn họ tùy tiện phái ra một danh môn đệ tử là có thể dễ dàng đem Tiêu gia của chúng ta hủy diệt!
Ánh mắt Tiêu Vân Đình ẩn chứa sự kinh sợ. Năm đó hắn gặp qua người tu tiên của Lạc Vân cốc thi triển bản lĩnh, một đám đạo tặc nổi danh giang hồ, những cao thủ nhất nhì của võ lâm, vậy mà chỉ cần một quả cầu lửa nho nhỏ của đối phương là bị hóa thành tro bụi, ngay cả một chút hài cốt cũng không còn.
– Tổ tiên Tiêu gia may mắn có được tình bạn cố tri cũng Lạc Vân cố, cứ mỗi hai mươi năm một lần sẽ ban cho chúng ta một cơ hội, đem những thiếu niên của bổn tộc kiểm tra, nếu có chút tư chất tu tiên thì có thể một bước lên trời. Sau này trở thành tiên nhân trong truyền thuyết!
– Không thể nào, trên đời này thật sự có tiên nhân? – Chẳng lẽ chúng ta tới là để tham gia khảo nghiệm? – Có phải vậy không?
– A! Thật tốt quá! Ta có cơ hội thành tiên! – Tiên nhân! Ta muốn làm tiên nhân!
Trong đại điện, hơn mười tên thiếu niên Tiêu gia nghe vậy bỗng nhiên kích động hẳn lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!