Đạo - Quyển 1 - Chương 17: Lòng núi bí ẩn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Đạo


Quyển 1 - Chương 17: Lòng núi bí ẩn


Dưới sự thúc giục của linh lực, linh kiếm lúc này đã trở nên vô cùng sắc bén, dễ dàng đâm vào trong tấm thạch bích. Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vẻ vui mừng, ngay lập tức hắn dùng sức cắt xuống một khối đá khoảng chừng nửa thước.

Thu lại linh kiếm, trước mặt Tiêu Thần lúc này là một cái động khẩu tối om, lúc này trên mặt Tiêu thần lộ ra vẻ do dự nhưng ngay sau đó hắn nhẹ nghiếng răng bước vào hang động tối om này. Tuy không có chút ánh sáng nhưng Tiêu Thần đem linh lực chuyển lên mắt thì vẫn có thể mơ hồ nhìn rõ cảnh vật phía trong.

– Cấm chế.

Đang đi về phía trước thì bỗng Tiêu Thần lộ ra vẻ sợ hãi bởi vì hắn vừa cảm giác được có dao động linh lực khác thường bên ngoài cơ thể, may mắn là đạo cấm chế này không hề có tính sát thương nếu không e rằng đã gặp phải phiền toái rồi.

Tiêu Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, hành động cũng trở nên cẩn thận hơn trước, may mắn là vẫn không có sự việc dị thường nào phát sinh, khi đang đi thì hắn lại cảm giác được có linh lực dao động, vậy thì chắc hẳn đây là cửa ra vào cấm chế.

– Đây, rốt cục là địa phương nào.

Trong không khí lúc này tràn ngập mùi thuốc, hơn nữa càng đi xuống thì Tiêu Thần cảm giác được linh lực trong cơ thể tựa hồ như lớn lên một chút.

Lúc này hiện ra trước mặt Tiêu Thần là một sơn động cao tầm bảy tám thước, được chiếu sáng bởi Dạ Minh Châu, đây rõ ràng là một sơn động do con người làm ra, điều khiến hắn vô cùng khiếp sợ chính là nơi này có vô số linh dược, trong đó có một số loại ngoài tam phẩm vô cùng hiếm có, hơn nữa nhiều cây có niên đại lên đến hai trăm năm.

– Chẵng lẽ nơi này chính là địa điểm tu luyện bí mật của một vị tiền bối tông môn, sau khi vị ấy tọa hóa nhưng không ai biết được nên mới tồn tại đến nay.

Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua xung quanh hang động, hắn rất nhanh phát hiện thấy có một khối hài cốt.

Trong lòng cả kinh, hắn cẩn thận đi tới gần.

Khối hài cốt này có màu xám trắng, hẳn là tọa hóa đã lâu. Sau một lúc quan sát ,cảm thấy không có gì nguy hiểm thì hắn cung kính cúi người thi lễ. Lúc này Tiêu Thần mới cầm lấy hai khối ngọc giản trước người của hài cốt, đem một khối đặt lên trán, tâm thần Tiêu Thần tiến vào đó, một lúc sau hắn đã minh bạch được đầu đuôi sự tình.

Hóa ra chủ nhân thật sự của Dược Viên này không phải là tông môn trưởng bối gì mà là một gã tử ngoại môn của Lạc Vân Cốc. Tiêu Thần vô cùng bội phục gã ngoại môn đệ tử này, không thể tin một gã ngoại môn đệ tử lại sở hữu một Dược Viên như này. Theo những gì mà tấm ngọc giản ghi lại thì khối hài cốt này có tên là Công Dương Thành, là một gã ngoại môn đệ tử của Lạc Vân Cốc, nhận trách nhiệm bồi dưỡng Dược Viên, người này tuy tu vi chỉ đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng ba nhưng lại có khả năng trời sinh vô cùng mẫn cảm với linh khí. Vì vậy nên gã mới phát hiện được bí mật trong lòng núi này, trong lòng ngọn núi này có chứa một chút linh mạch, phẩm chất lại cực cao. Có được phát hiện này nên Công Dương Thành vô cùng mừng rỡ, có lẽ hắn biết rằng nếu đem việc này báo lên tông môn thì nhiều nhất chỉ được thưởng một ít cho nên hắn quyết định giấu diếm việc này. Chuyện phía sau lại càng đơn giản, hắn có nhiệm vụ chăm sóc Dược Viên nên hắn âm thầm dùng tiểu xảo khiến Dược Viên bị xói mòn linh khí dần dần hoang phế, vì đây chỉ là một Dược Viên nhỏ, phẩm chất lại thấp ên tông môn cũng không để việc này vào mắt, lúc ấy Công Dương Thành âm thầm khai tạc lòng núi, hao phí mười năm sức lực, thần không biết quỷ không hay mở ra một mảnh sơn động. Sau đó Công Dương Thành đem một số lượng lớn thảo dược quý hiếm trồng trong lòng núi, bằng vào sự tẩm bổ của linh mạch nên hắn rất nhanh thu hoạch được một số linh dược có phẩm chất tốt để chế thuốc dùng, dưới một số lượng lớn linh dược, tu vi của hắn tăng trưởng đến Trúc Cơ hậu kỳ, cách Kết Đan cũng chỉ một bước.

Tiêu Thần xem xong cũng âm thầm lộ vẻ thương tiếc, nếu người này có thể Kết Đan thành công, thì có thể đạt được trăm năm thọ nguyên, như vậy hiện giờ cũng sẽ trở thành một nhất đại cự đầu của Lạc Vân Cốc, đáng tiếc là cuối cùng lại rơi vào kết quả cát bụi trở về với cát bụi.

Sau khi cảm thán, hắn lại cầm lấy khối ngọc giản còn lại xem xét, bên trong ghi lại thành quả cả đời tu luyện của vị sư huynh này, do hắn sợ bị người khác phát hiện bí mật nơi này nên mọi việc đều tự mình làm từ việc gieo trồng linh dược, thu hoạch đến luyện đan, luyện khí thậm chí còn bố trí trân pháp. Đọc lướt qua một lượt Tiêu Thần nhận thấy vị sư huynh này tuy linh căn thông thường nhưng lại có đầu óc lanh lẹ hơn người, những gì mà hắn nghĩ ra ít nhiều đều có hữu dụng.

Nội dung của tấm ngọc giản này vô cùng phức tạp, Tiêu Thần đem nó để vào túi trữ vật, đợi có thời gian sẽ lấy ra nghiên cứu kỹ. Cầm lấy túi trữ vật nằm kế bên khối hài cốt, dùng thần thức tiến vào trong, nhất thời trên mặt của Tiêu Thần lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng. Không hổ là cường nhân dùng đan dược để tăng tiến đến Trúc Cơ hậu kỳ, trong túi trữ vật này các loại linh dược đủ mọi chủng loại không dưới trăm, phần lớn đan dược thích hợp với Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ tu luyện, nhưng trong đó cũng có không ít đan dược cao cấp. Tiêu Thần cẩn thận cầm lấy một viên đan dược màu xanh biếc đặt trước mũi khẽ ngữi, nhất thời cảm giác cả người dâng lên một trận sảng khoái, đây chính là đan dược dùng cho Kim Đan cảnh giới, linh đan tam phẩm, phát hiện túi trữ vật này rộng hơn túi của mình gần gấp đôi, Tiêu Thần liền không do dự trút tất cả đồ từ túi mình sang rồi đem túi mới đeo trên người.

Ngoài đan dược, trong đó còn có một vật ngăm đen hình dạng như một món linh khí của nữ tư sử dụng, mặt khác còn có hơn ba trăm khỏa đê giai tinh thạch, thậm chí còn có một đồng trung phẩm tinh thạch. Cảm nhận linh lực khổng lồ trong nó, Tiêu Thần lại trải qua một trận kích động trong lòng.

Thanh lý toàn bộ vật phẩm, Tiêu Thần cung kính hướng về phía hài cốt của vị Công Dương Thành sư huynh cúi người thi lễ, sau đó lại đào một cái hố đem hài cốt đặt vào trong. Lúc này hắn mới hướng ánh mắt đầy lửa nóng về phía linh dược được trồng trước mặt,

Hà Thủ Ô hai trăm năm.

Kinh Thực thảo hai trăm năm.

Bích hoa sen ba trăm năm

Thiết Thanh Đằng ba trăm năm

– Tưởng rằng đây là một Dược Viên hoang phế, ai ngờ ngụy trang bằng vẻ bề ngoài rách nát lại cất dấu một kho báu. Đoạn Thiên Hoa tuy muốn hại ta nhưng hắn lại không thể ngờ rằng đã giúp ta có một vận may hiếm có.

Theo động khẩu đi ra ngoài, tuy rằng nơi này nằm tại chỗ bí ẩn trong sơn cốc nhưng sợ rằng có người phát hiện ra nên sau một lát trầm tư, Tiêu Thần đem hòn đá đã cắt xuống đặt trở về, lại tìm một ít cỏ dại loạn thạch đem chỗ này hoàn toàn vùi lấp, cho đến khi không còn nhìn ra bất kỳ dấu vết gì thì hắn mới vừa lòng gật đầu. Không phải là hắn không muốn bố trí trận pháp che mắt, nhưng mà thứ nhất là linh lực từ trận pháp tiết ra ngoài rất dễ khiến người khác chú ý, như vậy chẳng khách nào giấu đầu lòi đuôi, thứ hai, Tiêu Thần vốn là một gã lính mới vừa đặt chân vào Tu Chân Giới, đối với trận pháp có thể nói là dốt đặc cán mai.

– Xem ra ta cần phải học tập một ít trận pháp để bố trí bên ngoài sơn cốc, dù sao bất kể là kim ấn trong cơ thể hay là Dược Viên trong lòng núi tuyệt đối không thể để cho người khác biết,

Tiêu Thần sau khi định ra chủ ý thì vội trở lại thạch ốc bên trong, đem ngọc giản ra từ từ nghiên cứu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN