Đạo - Quyển 1 - Chương 24: Trúc cơ đan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Đạo


Quyển 1 - Chương 24: Trúc cơ đan


Vương Nhị Ma thấy chỗ dựa vững chắc của mình đã đến, trong lòng nhất thời có thêm dũng khí, vội vàng thêm mắm thêm muối đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cuối cùng nói ủy khuất:

– Đoàn sư huynh, người phải làm chủ cho tiểu nhân nha, nếu không sau này người dưới không ai chịu sự quản thúc của ta.

Đoạn Minh Hoa sắc mặt nghiêm nghị, âm u nhìn Vương Bân liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

– Lúc làm việc khong chuyên tâm, nếu hao hư linh dược ngươi cũng khó mà bồi thường. Từ hôm nay trở đi, trục xuất khỏi linh dược cốc, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.

– Đoàn sư huynh, người này cùng ta có quen biết, hôm nay ta cùng hắn gặp nhau bất quá chỉ ôn lại vài chuyện, chẳng lẽ điểm ấy cũng muốn đối với hắn phạt nặng như thế.

– Ha ha, Tiêu sư đệ, thực sự không phải sư huynh không để lại mặt mũi cho ngươi, thật ra là vì chức trách, sư tôn trước khi bế quan đem toàn bộ sự vụ trong cốc giao cho ta xử lý, nếu xảy ra chuyện gì sơ xuất cũng là rất phiền toái. Cho nên cứ quyết định như thế, sư đệ không cần nhiều lời.

Đoạn Hoa Minh cảm giác mình một lần nữa chiếm thượng phong, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ tự mãn.

– Nếu là ta không đồng ý thì sao ?

Tiêu Thần mặt không đổi sắc nói.

Con mắt Đoạn Minh Hoa híp lại, thần sắc cũng trở nên lãnh đạm xuống

– Sư đệ, chỉ sơ là ngươi không có tư cách này.

Hai người đối chọi gay gắt, không khí có chút áp lực.

Đột nhiên, Tiêu Thần ảm đạm cười, xoay người đối với Vương Bân nói:

– Người cứ tạm thời quay về ngoại môn đi, hảo hảo tu luyện, tin tưởng không bao lâu, ngươi có thể trở lại.

Vương Bân cảm kích gật đầu, hắn không cho là mình còn có cơ hội trở về nhưng Tiêu Thần có thể vì hắn làm một bước này đã là cực khó. Vương Bân sau khi rời đi là coi như động đảo ngoại môn đệ tử tán đi, cuối cùng cỉ còn lại ba người Tiêu Thần.

Đoạn Minh Hoa tự nhận thắng một bậc, trước mặt Cơ Nguyệt Vũ mặt mày rạng rỡ, trong lòng không khỏi vài phần đắc ý, khẽ cười một tiếng nói:

– Tiêu sư đệ bình thường ngươi chỉ ở Dược viên bế quan tu luyện, như thế nào hôm nay lại có thời gian quay về Linh Dược cốc

Tiêu Thần vẻ mặt bình thản nhìn Đoạn Minh Hoa một cái, nếu không phải vì không muốn bại lộ thực lực, hắn sớm đã đem tên cặn bả này giết chết rồi, thản nhiên nói:

– Hôm nay quay về cốc chỉ là cần đan phòng mượn một khỏa Trúc Cơ đan, nếu là sư huynh ở đây, cũng đỡ phải phiền phức, xin huynh dẫn ta đi lấy đan.

Linh dược cốc có đan phòng, Dược Đạo để không ít đan dược cho môn hạ đệ tử luyện tập thuật luyện đan dùng để tham khảo. Tiêu Thần cũng vì mục đích này mà đến đây.

– Trúc Cơ Đan?

Đoạn Minh Hoa mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên.

Trúc cơ đan, chính là một trong những nhị phẩm đan dược khó luyện chế nhất, cần mười ba loại linh dược, tuy tài liệu không quý trọng lắm, nhưng thành đan cũng cực kì hấp dẫn, cho dù Dược Đạo đích thân luyện chế, cũng chỉ có nắm chắc năm phần thành công.

Đoạn Minh Hoa thân là đại đệ tử của Linh Dược cốc, thuật luyện đan đã đạt tới nhị phẩm, có thể luyện chế một ít đan dược cho tu sĩ Trúc Cơ Kì sử dụng, nhưng riêng Trúc Cơ Đan cũng chưa thể luyện chế. Mãi đến gần đây tu vi đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám, đối với thuật luyện đan hiểu biết thêm được vài phần, lúc này mới có tâm tư luyện chế lại.

Cho nên hôm nay hắn mới đến đan phòng Linh Dược Cốc lấy Trúc Cơ Đan thành phẩm để tham khảo, không nghĩ là lại gặp Cơ Nguyệt Vũ, người mà hết thảy tông môn nhận định là kì tài mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, không chỉ tu luyện tiến triển cực nhanh, mà luyện đan thuật cũng có thiên phú tuyệt hảo, ngắn ngủi nửa năm thòi gian đạt tới nhị phẩm, chuẩn bị bắt tay luyện chế Trúc Cơ Đan.

Hai người này đều là thiên tài trong thế hệ trẻ của Lạc Vân cốc, thiên tư tuyệt hảo có thể thử luyện chế Trúc Cơ Đan không có gì là lạ, nhưng còn Tiêu Thần bất quá chỉ là người thường không có linh căn, động phủ tu luyện lại là một Dược viên hoang phế, vậy mà lại dám có chủ ý tới Trúc Cơ Đan?

Nghĩ như thế, Đoạn Minh Hoa trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, Cơ Nguyệt Vũ bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục

– Sư đệ quả nhiên không giống bình thường, mặc dù không có linh căn nhưng không nghĩ tới thuật luyện đan lại thiên phú trời cho, hiện giờ cũng có thể nắm chắc luyện chế Trúc Cơ Đan, nói vậy đến mấy tháng sau trong kì sát hạch luyện đan, sư đệ có lẽ lại bỗng nhiên nổi tiếng, đạt thành tựu xuất sắc. Bất quá hôm nay sư đệ đến muộn rồi, ở đan phòng sư tôn có để ba khỏa Trúc Cơ Đan dùng để tham khảo, một đoạn thời gian trước tam sư đệ Hắc Thạch lấy đi một khỏa, hôm nay hai khỏa còn lại cũng bị ta cùng Nguyệt Vũ sư muội lấy đi, xem ra sư đệ phải đợi một thời giang rồi.

Đoạn Hoa Minh ngoài miệng khen tặng, nhưng có thể thấy rõ ý đùa cợt châm biếm trong câu nói kia.

Tiêu Thần nghe thế, nhíu mày, không có hàng mẫu Trúc cơ đan, kế hoạch tu luyện của hắn cứ như vậy sẽ bị gián đoạn.

– Đã như vậy, sư đệ xin cáo lui trước

Tiêu Thần thầm nghĩ nếu ở đây không mượn được Trúc Cơ Đan thành phầm, hắn tự nhiên muốn đi tìm phương pháp khác giải quyết việc này.

– Chờ chút, Tiêu sư đệ nếu thật sự cần gấp Trúc Cơ Đan, ta có một khỏa đây, đệ sử dụng trước cũng được.

Cơ Nguyệt Vũ đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, không để ý Đoạn Minh Hoa bên cạnh sắc mặt âm trầm, trực tiếp từ trong túi trữ vật xuất ra một viên thuốc.

Tiêu Thần đón lấy, thần thức đảo qua. Trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng. Thoáng do dự, ôm quyền nói:

– Đa ta sư tỉ ban cho, trong vòng ba tháng, Tiêu Thần tất nhiên sẽ đem Trúc cơ Đan trả lại.

Nói xong, Tiêu Thần nhanh chóng xoay người rời đi.

– Nguyệt Vũ sư muội, ngươi vì sao đem Trúc Cơ Đan cho hắn, Tiêu Thần bất quá chỉ là người phàm không có linh căn, làm sao có năng lực luyện chế Trúc cơ đan. …

– Đoạn sư huynh, hôm nay ta có việc, xin phép đi trước một bước, xin sư huynh từ nay về sau cứ gọi ta là Cơ sư muội là được rồi.

Cơ Nguyệt Vũ thản nhiên cắt lời Đoạn Hoa Minh, không để ý sắc mặt khó coi của hắn, trực tiếp rời đi.

Đoạn Hoa Minh sắc mặt đông cứng, đợi cho Cơ Nguyệt Vũ đi xa, hừ lạnh một tiếng rời đi.

Về đến Dược viên trong lòng núi, Tiêu Thần đem Trúc Cơ Đan cầm trong tay, thần thức đắm chìm trong đó, phân tích dược lực tổ hợp. Luyện chế Trúc cơ đan cần mười ba loại linh dược, độ phức tạp trong tổ hợp Tụ linh đan phức tạp hơn mười lần, mãi đến khi đầu óc đau nhức, Tiêu Thần mới miễn cưỡng ghi nhớ được các dược lực tổ hợp trong khỏa Trúc Cơ Đan này.

Nuốt vào mấy viên thuốc, Tiêu Thần một bên chậm rãi luyện hóa dược lực, một bên trong đầu không ngừng suy nghĩ, xác định không quên bất kì chỗ nào, lúc này mới tiến vào trạng thái tu luyện. Một lúc lâu sau, Tiêu Thần mở mắt, linh lực, tinh thần giờ phút này đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Hài lòng gật đầu, Tiêu Thần sớm chuẩn bị tốt tài liệu đặt ở lò luyện đan phía trước.

Phất tay hướng đan lô đưa vào chút linh lực, Tiêu Thần sắc mặt nghiêm túc đem một gốc linh dược ném vào, rồi tiếp tục thả thần thức vào, cẩn thận khống chế sự biến hóa của dược lực.

Thời gian từ từ trôi qua, mùi hương phát ra càng lúc càng nồng đậm, mắt thấy đan dược sắp thành, vậy mà đúng lúc này trong lò đột nhiên phát ra một tiếng nổ, vậy là lần luyện chế rốt cục cũng thất bại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN