Đạo - Quyển 4 - Chương 118: Truy sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Đạo


Quyển 4 - Chương 118: Truy sát


Trên bầu trời Mộ Viên cả một biển hoa xoay tròn, tất cả nhắm hướng Chu
Tước trên không trung bao phủ lại, ở bên cạnh, Tiêu THần cũng ở trong
phạm vi bị biển hoa này tấn công. Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến đổi trước
thần thông “Hoa Hải” này. Chớp mắt, một bước vừa ra thân ảnh Tiêu Thần
đã xuất hiện trước hư ảnh Chu Tước ở trên không. Vô số ngọn lửa quay
xung quanh người nhưng đều không tạo ra một chút tổn hại nào đến Tiêu
Thần.

嚟!

Chu Tước hướng lên trời điên cuồng kêu lớn, trong mắt dần dần tràn ngập hàn khí. Có trong người bổn nguyên hỏa diễm thì
cũng có một tia kiêu ngạo của tộc Chu Tước, thân là thần thú viễn cổ,
mặc dù chỉ có một phần vạn uy năng nhưng lúc này đối diện công kích của
thần thông “Hoa Hải” vẫn khiến cho Chu Tước cảm thấy sự khiêu khích đối
với uy nghiêm của bản thân, nó làm sao có thể cho phép chuyện này xảy ta được. Cho nên trong lúc bị biển hoa bao bọc vào bên trong, Chu Tước mới điên cuồng kêu gào, rồi đột nhiên hư ảnh Chu Tước giương cánh lên,
trong cơ thể nó phóng ra vô số đạo sóng lửa, hư không cũng bị ngọn lửa
này trực tiếp thiêu cháy thành hư vô, không gian xung quanh chỉ còn một
màu đen vô tận.

Nhìn uy lực của ngọn lửa có thể trực tiếp đốt cháy không gian này thì có thể thấy được một phần nhỏ sức mạnh của Chu Tước.

Biển hoa rơi xuống va chạm cùng ngọn lửa , nhìn những cánh hoa mỏng manh yếu ớt vậy mà giờ đây lại có thể chống lại thần thông có thể thiêu đốt
không gian của ngọn lửa Chu Tước. Vẫn không bị đốt cháy, những cánh hoa
nhẹ nhàng chuyển động phát ra vài đạo huyết sắc quang hoa. Mặc dù mỗi
một đóa hoa chỉ tản phát ra một đạo huyết quang ảm đạm, nhưng lúc này là cả một biển hoa, vô số đóa hoa cùng phát, cũng đã ngưng tụ ra một tầng
huyết sắc cách ly nhiệt độ phát ra từ ngọn lửa trong hư không ra bên
ngoài. Mộ Hoa tuy bị uy lực của ngọn lửa ngăn cản, nhưng bản thể vẫn dần dần tiến tới gần bản thể Chu Tước. Một khi đạt được khoảng cách cần
thiết, không cần trực tiếp tiếp xúc, chỉ cần Mộ Hoa cho nổ những cánh
hoa đầy trời kia, để độc dược bên trong phát tán ra ngoài, tất cả nơi
này sẽ biến thành tử địa.

Chu Tước hoảng sợ điên cuồng kêu gào,
ngọn lửa trong cơ thể càng mãnh liệt. Mặc dù có thể ngăn cách được biển
hoa, nhưng nhiệt độ của nó vẫn không thể thiêu đốt được biển hoa. Tiêu
Thần khẽ cau mày, tình hình trước mặt tuy rằng không an toàn nhưng sắc
mặt hắn vẫn bình tĩnh, đôi tròng mắt đen nhánh vẫn đầy chiến ý.

Thần thông “Hoa Hải” vốn là cực mạnh, nhưng uy lực từng đóa hoa đơn lẻ lại
nhỏ yếu, chẳng qua là do tập hợp vô số đóa hoa, uy lực kết nối chặt chẽ
với nhau làm một thể mới có thể bộc phát ra uy lực mạnh mẽ như thế,
không sợ uy lực của ngọn lửa của Chu Tước.

– Nếu là vậy, chỉ cần
có thể tìm ra được điểm kết nối của các đóa hoa, sau đó sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ phá vỡ nó, thì thần thông “ Hoa Hải” này sẽ tự sụp đổ.

Tiêu Thần hơi cúi đầu, tròng mắt sáng lên một cách dị thường. Lúc này liền
ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thằng vào biển hoa vô tận bên trên. Vô số
cấm đạo phù văn lóe lên trong mắt, toàn lực xuất ra thủ đoạn để tìm ra
sơ hở bên trong.

Lát sau, Mộ Hoa đã tiến vào rất gần, trong nháy
mắt cấm đạo phù văn trong mắt Tiêu Thần chợt biến mất. Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, nhẹ giọng nói.

– Không đúng, Biển hoa này không phải đơn giản như vậy mà phá giải được!

Nói xong nhắm mắt lại, triển khai thần thức, nhằm hướng một đóa hoa sâu bên trong lao đến. Mặc dù huyết quang bên ngoài Mộ Hoa nhìn cực kì mạnh mẽ, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được thần thức Tiêu Thần tiến vào.
Lúc này, thần thức đã phá được một điểm, thần thức trong nháy mắt theo
điểm nhỏ đó mà tiến sâu vào bên trong. Thần niệm chui vào, trong nháy
mắt giống như đã tiến vào một thế giới Huyết sắc. Vô số năng lượng huyết sắc dựa theo một quỹ tích nào đó có trước mà chậm rãi chuyển động,
giống như vô tận. Thần niệm Tiêu Thần vẫn không dừng lại, một đầu nhắm
vào Huyết sắc năng lượng tiến vào, toàn lực phân tích tìm điểm phá giải.

Tầng huyết sắc bị xâm nhập, trong lòng Mộ Hoa liền có cảm ứng, lộ ra một nụ
cười lạnh. Nàng không ngã xuống ở tầng đầu Mộ Viên, có thể ở bên trong
chậm rãi tiến gần tới lãnh địa trọng yếu là bởi vì có thần thông “Hoa
Hải” này. Chỉ bằng thần thông này đã đủ để vây giết nhiều tồn tại huyết
hồn có lực lượng cường đại hơn mình.

– Nếu ngươi thực sự muốn chết, bản đại nhân sẽ đáp ứng cho ngươi !

Mộ Hoa lạnh lùng nói xong liền nhắm mắt lại mà toàn lực thúc dục thần
thông, muốn đuổi giết tất cả thần thức xâm nhập của Tiêu Thần.

Thần niệm Tiêu Thần đang xâm nhập bên trong tầng năng lượng huyết quang của
biển hoa nhằm tìm ra một chút điểm để đột phá, chỉ cần có thể tìm được
nó thì thần thông nhìn như vô cùng mạnh mẽ không thể phá vỡ “Hoa Hải”
này sẽ tự động sụp đổ, hoàn toàn bị phá vỡ.

Nhưng đúng lúc này,
hư không bên trong thế giới huyết sắc chợt sinh ra vô tận năng lượng
huyết sắc, xoay tròn xung quanh rồi nhắm hướng thần niệm Tiêu Thần mà
điên cuồng cắn nuốt. Nếu thần niệm bị cắn nuốt thì hậu quả sẽ rất nguy
hiểm, nhẹ thì nguyên thần sẽ bị thương nặng, còn nặng thì nguyên thần sẽ trực tiếp bị phân giải mà hình thần câu diệt! Trong lòng hơi động,
trong lúc huyết sắc năng lượng đang cắn nuốt, chẳng những không rút lại
thần niệm mà còn đem thần niệm ngưng tụ lại hóa thảnh một đạo mũi nhọn
đánh sâu vào bên trong huyết sắc năng lượng. Dựa vào thần niệm cô đọng
mạnh mẽ phá vỡ huyết sắc năng lượng, ở khoảng cách gần quan sát biến hóa quy luật bên trong của nó. Thần niệm giống như lôi chùy, nhẹ nhàng uyển chuyển giống cá trong nước, đem tầng năng lượng huyết sắc phía trước xé rách mà tiến thằng về trước. Sau khi quan sát sự vận chuyển của huyết
sắc năng lượng, trong lòng Tiêu Thần đã từ từ có chút cảm ứng. Mặc dù
huyết sắc năng lượng không ngừng tăng lên khiến thần niệm ở bên trong
càng lúc càng khó tiến về phía trước, tốc độ cũng hạ xuống rất nhiều
nhưng sắc mặt Tiêu Thần vẫn bình tĩnh, không hề có một ý định rút lui.

Ầm !

Tầng huyết sắc năng lượng đậm đặc bên trong biển hoa đã gần đạt đến giới
hạn. Thần niệm hình chùy của Tiêu Thần bị trấn áp mạnh mẽ, mặc dù bị
năng lượng huyết sắc trấn áp rung động không ngừng nhưng vẫn không hề
chuyển động một chút nào. Mộ Hoa trợn mắt lên, tròng mắt đẹp lóe ra sát
cơ lạnh giá. Cho dù là tu sĩ Bất Trụy có thần thông mạnh mẽ thì sao? Với thủ đoạn “Hoa Hải” thì vẫn phải bó tay chịu chết thôi. Khóe miệng khẽ
nhếch lên, lộ ra nụ cường thật xinh đẹp nhưng lại toát lên vẻ cô đơn
tịch mịch. Lúc này chỉ cần một ý niệm trong đầu nàng, thì có thể đem
thần niệm của tên tu sĩ nhân tộc này hoàn toàn nghiền nát, khiến cho hắn phải bị thương nặng. Như vậy, cuộc chiến ngày hôm nay sẽ không còn phải lo lắng nữa.

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Thần đang ngồi trên lưng
của Chu Tước liền chậm rãi mở hai mắt, cùng lúc đó ở phía dưới Chu Tước
cũng kêu to một tiếng, sóng lửa ở bên ngoài cơ thể liền sôi trào rồi
chớp mắt đã hóa thành một cơn lốc điên cuồng quay xung quanh. Lúc này
biển hoa đang bị cơn lốc bằng lửa bao quanh trong nháy mắt cũng bị ảnh
hưởng mà chuyển động theo.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt bình
tĩnh, lúc này khẽ điểm một ngón tay, pháp lực mạnh mẽ được ngưng tụ
thành một mũi kiếm nhọn, nhắm vào một điểm ở hư không mà đánh tới.

– Phá cho ta !

Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng giống như mang theo uy lực vô cùng, lời nói vừa
xong thì biển hoa đầy trời chợt run lên, sau đó ở bên trong có một đóa
hoa tươi thắm bổng mất dần sự bóng bẩy rồi trở nên khô héo, đóa hoa mảnh mai xinh đẹp đã trở nên khô héo mai một. Từ một đóa hoa khô héo, giống
như đám lửa cháy lan vậy, lấy đóa hoa đó làm trung tâm dần dần vô số đóa hoa xung quanh cũng bị khô héo mà tiêu tán.

Mộ Hoa ngẩng đầu
lên, nụ cười trắng bệch, hình thể đã có vẻ trở nên hư ảo. Thần thể lung
linh mềm mại, trường bào huyết sắc khoác trên người đang bộc phát ra vô
số tia máu mãnh liệt. Tất nhiên đang giúp chia sẻ một phần lớn thương
tổn, nhưng dù vậy, khí tức từ cơ thể nàng đã cực độ hư nhược so với lúc
trước.

-Thần thông “Hoa Hải” này của ngươi mặc dù rất lợi hại,
nhưng nếu đụng phải đại tôn sư cấm chế trận pháp thì sẽ giống như hoa
trong bình – trăng dưới nước vậy, rất dễ dàng bị phá giải.

Lời
nói năm xưa giống như còn vang vọng bên tai, lúc đầu trong đầu Mộ Hoa
không tin, nhưng lúc này thần thông đột nhiên bị phá giải một cách dễ
dàng, khiến nàng bị cắn trả.

– Nhân tộc tu sĩ này quá lợi hại,
bản thân ta không phải đối thủ, phải mau chóng đi cầu cứu Hoa đại ca.
Nếu không sợ rằng hôm nay sẽ có nguy cơ bị tiêu tán!

Đôi mắt đẹp
của Mộ Hoa oán hận nhìn Tiêu Thần một cái, rồi bất ngờ xoay người, thân
thể mềm mại đang được bao bọc bởi nhừng đạo huyết sắc đã hóa thành cầu
vồng bỏ chạy.

Thần niệm của Tiêu Thần sau khi thần thông “Hoa
Hải” bị phá giải đã trở về bản thể. Sắc mặt của y đã trắng bệch, trong
cơ thể đã có chút cảm giác suy yếu. Dù có “Thôn Thiên chỉ” và “Tụ Tinh”
hai đại thần thông này không cần hao tổn nhiều tinh lực, nhưng một phen
giao chiến vẫn tạo thành thương tổn không nhỏ với Tiêu Thần. Lúc này
thấy Mộ Hoa chạy trốn, ánh mắt của Tiêu Thần chợt lóe, sát khí lại hiện
lên. Tình hình trước mắt hắn đã toàn lực ra tay, sao có thể có đạo lý
ngừng lại được. Trong cơ thể của người này có một tia huyết mạch mầm
mống, hắn nhất định phải lấy rồi.

– Đuổi theo, chớ để cho nàng chạy thoát !

Chu Tước nghe thấy thế , mắt phượng liền lóe hung quang. Mộ Hoa này đã
khiến nó phải chật vật như thế, tự nhiên Chu Tước đã ghi hận trong lòng. Lúc này liền giương cánh đập mạnh, thân ảnh đã biến thành một tia chớp
nhắm phía trước đuổi theo.

Đứng trên người Chu Tước đón gió, sắc
mặt Tiêu Thần bình tĩnh. Gió mạnh thổi tới làm mái tóc đen của hắn tung
bay, tựa hồ như một đại năng viễn cổ đang cởi tọa kị hạ xuống thế gian,
uy áp tỏa ra cái thế.

……

Hai đạo hỏa hồng nhắm phía trước gào thét tiến tới, uy áp bàng bạc tràn ngập, tạo thành rung động đối với hư không.

Mộ Hoa kinh sợ, tu sĩ nhân tộc ở sau lưng đang khống chế hư ảnh Chu Tước
tiến tới với tốc độ cực nhanh. Nàng đã dùng toàn lực phi độn nhưng vẫn
không thể kéo dài khoảng cách được. Lúc này cảm thụ được khí tức cực
nóng ở sau lưng làm trong lòng nàng lo lắng. Tốc độ vốn đã đạt đến cực
hạn khôn ngờ lại được nàng cố gắng thúc dục lại có thể tăng thêm một ít.

Sắc mặt Tiêu Thần lạnh lùng, khoanh chân ngồi trên lưng của Chu Tước. Do
không phải tự thân phi hành, nên đã túc sích đủ lực lượng, nhắm phía
trước điên cuồng lao đến bỏ lại Chu Tước ở sau lưng. Trong ánh mắt tràn
ngập sát khí, tất nhiên đối với Mộ Hoa này cũng cực kỳ oán hận.

Một đường chạy thẳng, hai người đã tiến tới nơi sâu nhất của Mộ Viên. Dọc
đường đi qua lãnh địa của các huyết hồn, nhưng khi cảm ứng được khí tức
mạnh mẽ từ kẻ phi hành phía sau Mộ Hoa. Tất cả huyết hồn đều kinh nghi,
cố gắng đem ý niệm tàn bạo trong lòng kìm nén, quay đầu tránh xa. Dù sao nếu ở nơi sâu nhất của Mộ Viên mà có thể sinh tồn, thì bản thân mỗi
huyết hồn này đều phải có bản lãnh vượt bậc. Mộ Hoa tuy chỉ ở tầng trọng yếu bên ngoài, nhưng thần thông “Hoa Hải” của nàng lại không phải bí
mật gì với những huyết hồn cường đại này, mặc dù tu vị những huyết hồn
này cao hơn nàng rất nhiều nhưng cũng phải chịu đau khổ dưới thần thông
“Hoa Hải” của nàng. Vậy mà lúc này Mộ Hoa lại bị một nhân tộc tu sĩ đuổi giết, đủ để biết được thực lực mạnh mẽ của nhân tộc tu sĩ này. Bọn họ
tất nhiên là không muốn đến trêu chọc.

Hơn nữa, cảm ứng được
phương hướng mà Mộ Hoa và nhân tộc tu sĩ đang tiến tới, tất cả Huyết Hồn đều quét ánh mắt tới, trên mặt tự nhiên lộ ra sự kính sợ. Trong lòng
đồng thời cười lạnh:

– Lại dám can đảm mà đuổi giết Mộ Hoa đến
tận lãnh địa của đại nhân. Nhân tộc tu sĩ này tuy rằng có thần thông
thông thiên cũng sẽ phải chịu chết, không còn nghi ngờ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN