Đạo - Quyển 4 - Chương 121: Một ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đạo


Quyển 4 - Chương 121: Một ngày


Mộ Trúc thở dài một tiếng đột nhiên mở miệng nói: 

– Tu sĩ nhân loại, ở trong trúc viên của ta mà sống được bảy ngày ngươi là người đầu tiên. Cho nên ta rất vinh hạnh nói cho ngươi biết, ngươi đã vượt qua lời thề của ta.

Mộ Trúc vốn là đã chết rồi, hiện tại lưu lại chỉ là một một phần ý niệm không cam lòng, lay lắt ở lại trong trúc viên này, hắn vốn đã rất tĩnh mịch trong vô tận năm tháng và hắn đã sớm muốn được an nghỉ. Cho nên sáng chế thử trúc viên này, nhân tiện lập lời thề, phàm những ai tiến vào trúc lâm nhưng có thể sống sót sau bảy ngày hắn liền buông tha cho chấp niệm, bình yên tiêu tán. Dù sao, chân chính Mộ Trúc chết từ vài vạn năm về trước rồi, chết trên tay của nữ nhân mình yêu mến nhất … Mà hắn, chỉ vì không cam lòng mà còn sót lại một tia ý niệm, mặc dù cùng Mộ Trúc khi còn sống giống nhau như đúc, nhưng chung quy vẫn không phải hắn.

– Cứ như vậy tiêu tán, thật ra thì cũng tốt, nhưng trước đó còn phải làm một việc.

Mộ Trúc ngẩng đầu lên cười khẽ, sáng lạn ấm áp

– Một ngày.

– Giờ này ngày mai, nếu như ngươi còn chưa ngã xuống, lúc đó sẽ được khôi phục tự do, nếu tới ngày thứ chín mà còn không chết sẽ nhận được phần thưởng lơn.

Nói xong bóng người biến mất, xung quanh yên tĩnh không bóng người.

Tiêu Thần nhăn mặt, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự tình đã xuất hiện chút biến chuyển

– Một ngày sao? Bất kể chuyện này thật giả, ta cũng không có sự lựa chọn khác, liền đi thẳng xuống dưới…

Thanh âm dần thấp xuống đến không thể nghe nổi, đơn giản, thống khổ,chết lặng, tiếng bước chân kiên định trong rừng trúc vang vọng quanh quẩn.

Ba! Ba!

……….

Ở một nơi sâu trong trúc viên có một tòa trúc lâu, cách đó không xa còn có một hồ nước nhỏ, mặc dù có vẻ âm u nhưng giờ phút này bên kia hồ đang có một cô gái với y phục vẫn còn dính máu đang tươi cười, điều này khiến nơi đây có thêm vài phần sinh khí.

Mộ Trúc ca ca, ngươi làm sao lại thất thần vậy, đang suy nghĩ truyện gi? Mộ Hoa cười khẽ, đôi mắt cong cong xinh đẹp, toàn bộ không có một chút hung sát của lúc trước, nhu thuận động lòng người.

Mộ Trúc dừng lại, đồng thời quét ánh mắt tới, khóe miệng lộ ra nụ cười có phần ôn hòa:

– Không có, đang nghĩ tới chuyện tình của chúng ta khi trước.

– Mộ Hoa, muội không phải rất muốn biết chuyện tình khi chúng ta còn sống hay sao, hôm nay ca ca sẽ nói cho muội biết.

Mộ Hoa gật đầu cười, đôi mắt càng thêm phần ôn hòa, lộ ra một chút say đắm, mặc dù chẳng biết tại sao Mộ Trúc ca ca đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ.

Hai người ngồi xuống, ánh mắt rơi trên mặt hồ nước… Dòng nước tinh khiết không có một chút tạp chất, dĩ nhiên cũng không có sự sống.

– Thật lâu lúc trước, chúng ta có một cuộc sống trong ngôi làng nho nhỏ, có cha mẹ, có người thân, an nhàn bình yên vui mừng. Sau này tu luyện tiên pháp, ta và muội cùng mấy trăm đứa nhỏ trong tộc bị đưa lên núi. Ta nhớ được rất rõ ràng, khi rời đi cha mẹ trên mặt rất kiêu ngạo, với việc sinh ra được hai đứa có khả năng tu tiên chắc chắn bọn họ trong lòng thực sự kiêu ngạo.

………

– Chúng ta lên trên núi bắt đầu tu luện. Lúc đầu ta và muội cũng không có biểu hiện tốt, cho nên bị kẻ khác khi dễ, nhưng tới khi một lần muội bị bọn người đệ tử chi trưởng chặn đường vào buổi tối muốn làm loạn, ca ca lúc ấy rất nóng đầu, sau đó liền cái gì cũng không biết. Về sau mới nghe người ta nói, mấy người đệ tử chi trưởng cùng đồng bọn toàn bộ chết hết, máu thịt bay tứ tung lộn xộn một mảnh. Sự tình gây ra huyên náo rất lớn, mặc dù rất nhiều người muốn ca ca chết đi, nhưng không biết tại sao hay là không truy cứu, rồi sau đó… Ca ca vẫn rất cố gắng tu luyện, bởi vì muốn được bảo vệ muội muội của mình, không để cho nàng bị một chút thương tổn nào.

– Từ đó về sau, ca ca trở nên rất chói mắt, trở thành đối tượng được rất nhiều người trong tộc hâm mộ, tu vi cũng càng ngày càng cao càng ngày càng lợi hại, vẫn chỉ là muốn bảo vệ muội muội của mình, không có những ý nghĩ khác.

……….

– Đã qua rất lâu rồi, ca ca đã trở thành người lợi hại nhất trong toàn bộ gia tộc, mà Mộ Hoa lại tu luyện rất bình tĩnh, vốn cho là cuộc sống bình an sẽ dần dần trôi qua đi, nhưng chiến tranh lại ập tới mà không có báo trước. Cũng chính tại cuộc chiến tranh này, Mộ Trúc ca ca đã quen một người con gái khác, nàng tên là Tây Phi, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Từ khi đó trở đi, ca ca mới hiểu được từ khi hắn tu tiên tới nay, ngoài trừ muội muội của mình ra trên đời vẫn còn người con gái đáng giá để cho hắn bảo vệ. Hai người kết làm đạo lữ, mặc dù chiến tranh rất là tàn khốc, nhưng hai người rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhau. Nhưng về sau, trong một đêm quyết chiến, Tây Phi âm thầm hạ độc thủ với ca ca, ba tu sĩ phía địch là tu sĩ đồng cấp với ca ca, mặc dù ta không phải là đối thủ nhưng vẫn đem toàn bộ bọn họ diệt sát, nhưng cuối cùng ta vẫn phải chết trong tay của Tây Phi. Nhưng mãi cho tới khi chết, ta đối với Tây Phi vẫn không có một chút hận thù, chỉ là muốn biết vì cái gì mà nàng lại như vậy? Mộ Trúc chết đi , Mộ Hoa cùng toàn bộ gia tộc đi xuống… Vốn tất cả chúng ta đều bị hình thần câu diệt, không có tư cách được chôn cất tại Mộ Viên, nhưng chẳng biết tại sao chúng ta lại sống rồi lấy thân phận như hiện nay tồn tại trong Mộ Viên cho đến nay.

Thanh âm Mộ Trúc trầm thấp, giảng giải vô cùng cẩn thận, khóe miệng vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói có sự mỉa mai, dường như năm đó có rấy nhiều chuyện. Mộ Hoa ôm hai chân, an tĩnh không mở miệng, ánh mắt vẫn rơi trên người Mộ Trúc không một chút di chuyển.

– Nhưng chúng ta đã chết, từ nhiều năm trước đã chết, ta không còn là Mộ Trúc , muội cũng không phải là Mộ Hoa nữa. Chúng ta đã thoát khỏi giam cầm của huyết mạch Cơ gia, không hề bị ngăn cách nữa, nhưng trong trí nhớ của ta không thể quên đi, vẫn không thể tiếp nhận muội, ta hy vọng muội hiểu được ta.

Mộ Hoa cười khẽ, muốn khóc nhưng lại không có giọt nước mắt nào cả 

Ta biết, Mộ Trúc ca ca hôm nay thật lạ, tại sao lại nói ra những chuyện này, cũng đã cùng nói rất nhiều lần cùng mình…, ta hiện tai đã rất biết nghe lời, cũng không có ở gần Mộ Trúc ca ca nữa.

Mộ Trúc nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười ôn hòa, mở rộng vòng tay, Mộ Hoa giật mình khi bị ôm vào vồng tay, hít hơi dài, nói: 

– Có khác nhau.

– Bất luận là Mộ Trúc hay hoặc là Mộ Trúc huyết mạch mầm mống sinh ra cũng đã hoàn toàn biến mất, nay là ngày thứ chín cho ta tranh thủ thêm một ngày. Một ngày kia ta sẽ không chịu bất cứ ràng buộc nào nữa.

Mộ Hoa nghe vậy, trên mặt hiện ra nụ cười tuyệt mỹ, cánh tay vòng sâu về phía Mộ Trúc ca ca, cái ôm này nàng đã đợi quá lâu rồi.

Chân mày của Mộ Trúc khẽ nhăn lại, lộ ra vẻ đau đớn nhưng cho dù là sau này có biến mất nhưng hắn vẫn muốn ôm chặt Mộ Hoa trong lòng ngực, hưởng thụ cảm giác bình yên chưa bao giờ có.

– Mộ Trúc, nói như vậy là rất lâu trước đây ca đã có ý nghĩ trong lòng, cũng giống như muội đè nén chính mình sao? Về phần Tây Phi , ca thích nàng thật sự. Hay chỉ là xem nàng như một vật thay thế… Chúng ta tất cả đều ngốc nghếch nhưng ta so với ca ca nhiều hơn một ngày đã là đủ rồi.

Mộ Trúc lắc đầu lặng yên không nói gì.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người ngồi bên hồ yên lặng không nói gì, mặc dù chưa từng mở miệng nhưng lại có vẻ vô cùng tự nhiên hài hòa, thật giống như hai người từ ngàn năm trước đã vậy, in dấu thật sâu vào phiến thiên địa này, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Mộ Trúc sắc mặt tái nhợt, thân thể hình dáng hơi mờ hiện ra, nhưng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, tựa như chua hề có một chút thống khổ.

– Một ngày thời gian chắc đã tới rồi.

Mộ Hoa ngửng đầu lên, ánh mắt quyến luyến: 

– Mộ Trúc ca ca chúng ta đã cùng nhau ở đây lâu lắm rồi, bất kể như thế nào ngươi đừng mơ đem ta bỏ qua một bên ra đi một mình, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau, bất luận như thế nào tuyệt đối sẽ không xa nhau.

Mộ Trúc cau mày, lắc đầu như muốn nói nhưng lại bị ngón tay chặn lại. Giờ phút này mười ngón tay gần như hư ảo trong suốt, năng lượng nhẹ nhàng vận chuyển bên trong, tốc độ chậm chạp có thể nhìn thấy được giống như một khắc sau sẽ dừng lại,.

– Mộ Trúc ca ca chậm đã, ta đã quyết định như vậy, chẳng lẽ ca ca hiện tại không cách nào thay đổi sao. 

Mộ Hoa khẽ cười mở miệng nói.

Mộ Trúc khuôn mặt phức tạp lắc đầu, lộ ra vẻ giải thoát, nhẹ giọng nói: 

– Đã như vậy chúng ta vĩnh viễn không chia lìa nữa.

Thanh âm yếu ớt, chậm rãi tiêu tán.

Hồ nước rung động, tiếp theo một giọt thủy châu dưới ánh nắng bốc hơi lên tiêu tán, lộ ra trong đó mặt đất ngăm đen.

Trúc lâu sụp đổ tiêu tán vào không gian.

Rừng trúc đang lay động như lan truyền, lá trúc khô cây trúc khô vàng phiêu tán đi trong gió.

Thật ra nơi này căn bản không có rừng trúc, không có hồ nước, không có trúc lâu, đơn giản là tại đây mấy năm trước Mộ Hoa từng nói, trong giấc mộng của nàng có một hồ nước nhỏ, một rừng trúc có cây trúc thẳng đứng, có trúc lâu, ngày thì câu cá, đem thì nghe tiếng mưa. Mộ Trúc ghi nhớ ở trong lòng, mặc dù không thể cùng nàng câu cá, nghe tiếng mưa nhưng vẫn muốn bố trí hoàn cảnh giống giấc mộng đó cho nàng.

Dựa sát vào nhau, than ảnh Mộ Trúc, Mộ Hoa đột nhiên tản ra hóa thành một đoàn mây mù, quấn quýt dây dưa lẫn vào nhau không bao giờ chia lìa nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN