Đạp Thiên Lộ
Hàn Dạ
Hàn Dạ trong cơn ý thức mơ màn, muốn hoạt động cơ thể một chút nhưng không được. Không chờ cho hắn kịp mở mắt một dòng kí ức khổng lồ ập tới khiến cho đầu hắn như muốn nổ tung, không kiềm được mà rên lên một tiếng sau đó bất tỉnh, tiếng rên làm thị nữ ở bên chăm sóc giật mình vội chạy ra ngoài hô lớn: “Thiếu gia tỉnh rồi! Thiếu gia tỉnh rồi!” Vừa dứt lời liền có một nhóm người cực nhanh lướt vào phòng, một lão giả bạch y đến bên cạnh Hàn Dạ đưa tay bắt mạch hắn một hồi trầm ngâm nói: “Kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn, sau này không thể tu luyện được nữa”. Vừa dứt lời một phụ nhân liền đứng không nổi nữa mà khụy xuống may nhờ có người trung niên bên cạnh đỡ, cất giọng an ủi: “Nàng đừng lo lắng, chắn chắn sẽ có cách chữa khỏi” nhưng cánh tay của hắn cũng bất giác nắm chặt lại. Lão giả lại lắc đầu: “Trừ phi có linh dược vạn năm Huyết Kinh Tiên Thảo nếu không có lẽ từ nay Hàn nhi sẽ vô duyên với võ đạo”.
Trong cơn hôn mê không biết việc đang xảy ra xung quanh mình, hắn đang ở trong một không gian lạ kì vô cùng, phiêu du một lúc trong mảnh không gian này hắn lẩm bẩm: ” Ta làm sao lại không chết, lúc đó đã tự bạo nguyên thần nhưng làm sao giờ lại ở một nơi kì lạ như vậy?” Hắn tự hỏi nhưng không ai trả lời cả. Phiêu du một lúc sau Hàn Dạ thấy phía xa là một mảnh tử sắc vội vàng đến đó thật nhanh. Tới nơi hắn đánh giá xung quanh một hồi: ” Từ lúc tới đây xung quanh ta chỗ nào cũng là một màu trắng nhưng tại sao nơi đây lại có vùng tử sắc huyền bí?” Đang suy nghĩ có nên lại gần để xem xét kĩ hơn không thì mảnh không gian đột nhiên vỡ vụn, sức nổ từ mảnh tử sắc làm hắn tràn ngập một cảm giác tử vong, vội vàng theo thói quen dùng pháp bảo bảo hộ thì hắn không khỏi ngẩn người sau đó cười khổ: “Ta vừa thoát chết, tới nơi đây không ngờ vẫn không tránh khỏi. Không lẽ trời muốn ta vong?” Hắn nhắm mắt, chờ đợi cơn tử vong ập tới nhưng vụ nổ lại bao bọc lấy hắn, một cảm giác thống khổ tràn ngập thân thể, trước khi ý thức bị đẩy ra mảnh không gian kì lạ kia, trong đầu Hàn Dạ vang lên một âm thanh tang tương: “Đạp Thiên Quyết”
Ý thức trở lại thân thể, Hàn Dạ mới biết được mình đã nhập hồn vào một thân xác khác, đau nhức từ thân thể làm Hàn Dạ thanh tỉnh một lát. Sắp xếp trí nhớ có trong thân thể này hắn biết được nơi này gọi là Thiên Vũ đại lục, người hắn nhập xác là Hàn Dạ, thiếu của Hàn gia. Sau một lát hắn mở mắt ra, đau đớn khắp người làm hắn hừ nhẹ: “Phụ thân, nương, gia gia”. Một người phụ nữ thân vận hồng y, trên khuôn mặt còn nước mắt cầm tay hắn lo lắng: “Hàn nhi, ngươi tỉnh rồi! Có thấy đau chỗ nào không? ”
“Nương, ta không sao, không sao” Hắn giờ mới biết được chính mình đã thật xuyên việt rồi. Nhớ tới lúc hắn và Thất Ma chiến đấu đến khi tự bạo nguyên thần, nghĩ là xong rồi không ngờ lại xuyên qua cái thế giới này. Mà người phụ nữ Lăng Nguyệt Yên trước mặt hắn chính là mẫu thân của người hắn nhập hồn. “Ta cảm thấy không khỏe lắm, mọi người có thể hay không đi ra ngoài một lát, ta muốn nghỉ ngơi” Hàn Dạ cố nặn ra nụ cười nhìn mọi người.
“Được rồi, ngươi hãy hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ ra ngoài ngay đây” Lăng Nguyệt Yên lau nước mắt nhìn phu quân và phụ thân rồi cùng nhau ra ngoài. Đến khi mọi người đi hết, hắn mới từ từ sửa sang lại và tiêu hóa những ký ức của thân thể này.
Nguyên lai thân thể này chính là một thiên tài trẻ tuổi của Hàn gia, năm nay mười sáu tuổi đã có tu vi Phàm Sĩ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng cách đây không lâu khi ra ngoài đã bị địch nhân tập kích làm cho vị thiếu gia này thân tử đạo tiêu rồi hắn lại vô tình nhập vào thân thể này. Hàn Dạ nhếch môi cười khổ, nghĩ đến thân thể này cũng trải qua bi kịch như mình liền nổi lên một sự đồng tình.
Lúc này hắn mới xuống giường kiểm tra thân thể của mình, trong mắt toát ra một tia nghi ngờ. Kinh mạch đứt đoạn, khí huyết lưu thông chậm chạp, ngũ tạng lệch vị trí nhưng trong đan điền có một cỗ năng lượng như có như không tuần hoàn chậm rãi. Đúng vậy, không nghi ngờ gì đó chính là vận chuyện theo chu thiên mà kiếp trước hắn đã tu luyện.
“Không thể luyện võ, nhưng đan điền lại có năng lượng thần bí vận chuyển không biết có liên quan gì đến mảnh tử sắc lúc đó bạo tạc?” Hàn Dạ lại nhớ đến âm thanh tang thương lúc bị cuốn ra khỏi mảnh không gian đó
“Đạp Thiên Quyết? Không lẽ người tạo ra pháp quyết này đã từng đạp thiên?” Suy nghĩ một hồi hắn cũng ném việc này ra sau đầu rồi bắt đầu đả động đến năng lượng trong đan điền. Một hấp lực cự đại từ đan điền xông thẳng lên não hải làm Hàn Dạ đau đến nhe răng nhưng vẫn liều mạng trùng kích. Một lúc lâu sau mới thở ra:” Thật là muốn mạng người, đầu của lão tử xém thì nổ tung. Ân? Cái gì thế này?” Hàn Dạ ngưng thần nội thị trong não hải, hắn nhìn thấy một vật thể hình tròn trông như một hạt châu đang ở trong thức hải không khỏi giật mình
“Nội thị? Ta bây giờ một Vũ giả bình thường cũng không phải lại có thể nội thị?” Khiếp sợ một hồi Hàn Dạ lại tiếp tục thử. Hắn quan sát kĩ hạt châu kì lạ trong thức hải tiếp đó lại chuyển qua nội thị đan điền.
“Hạt châu thần bí, năng lượng kì lạ cùng với mảnh không gian lúc trước có liên hệ gì? Năng lượng trong đan điền lại làm ta có thể nội thị?” Nghi hoặc không có lời giải, Hàn Dạ đành phải bỏ qua mà tiếp tục thử trùng kích hạt châu trong não hắn.
Không có gì xảy ra tiếp theo khiến cho Hàn Dạ buồn bực một trận: “Ở trong người ta nhưng không cho ta sử dụng? Ngươi cũng quá kiêu căng đi” Chửi rủa một hồi Hàn Dạ cũng bình tĩnh trở lại, quang mang trong con mắt lóe lên: “Bây giờ ta phải tìm cách để tu luyện lại, quan trọng là tái tạo kinh mạch” Suy nghĩ một lúc hắn lại thở dài. Tìm vật để tái tạo kinh mạch, hắn từng nghe gia gia nói tới một loại thảo dược Huyết Kinh Tiên Thảo một vạn năm. Nhưng lại biết đi đâu tìm đây?
Thở dài một trận, hắn biết việc này so với hái sao có lẽ còn khó hơn thì không khỏi cười khổ: “Hàn Dạ ta kiếp trước cách võ đạo đỉnh phong một bước thì gặp tai kiếp, sống sót qua được lại gặp tình cảnh không thể tu luyện. Lẽ nào lão thiên trêu đùa ta?”
Hắn trong lòng hung hăng rủa mười tám đời lão thiên một trận, xong mới thay một bộ y phục mới rồi ra khỏi phòng. Dạo một vòng nội viện hắn cảm thán: “Phong cảnh Hàn gia quả thật dùng từ thế ngoại đào tiên để hình dung, đúng là có tiền. Từ nay ta cũng không phải đi cướp như kiếp trước” Cười thầm trong lòng, Hàn Dạ bước đi về phía khu của phụ thân phụ mẫu hắn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!