Đặt Bút Thành Hôn - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Đặt Bút Thành Hôn


Chương 12


“Thất tình?”

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên lóe lên, đùa giỡn mân khóe môi:

“Người nào lại có bản lãnh lớn như vậy? Khiến cho Vinh thiếu đào hoa của chúng ta thất tình, đây quả là một chuyện mới mẻ.”

Vinh Phi Lân cười một tiếng, nhanh chóng đi vào, vỗ vỗ vai tiểu Dương:

“Dương ca, đã nhiều năm như vậy, vẫn còn làm việc bên cạnh anh rể tôi à?”

Tiểu Dương cười cười, khom người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người. Vinh Phi Lân ngồi xuống chiếc bàn làm việc của Tịch Mạc Thiên, khẽ nghiêng thân, quan sát hồi lâu, nửa thật nửa giả mở miệng:

“Anh rể, tôi cảm thấy hình như anh có chút khác?”

Tịch Mạc Thiên nhíu mày:

“A! Khác chỗ nào?”

Vinh Phi Lân rất nghiêm túc nói:

“Giống như là đang yêu, thế nào? Anh rể, tôi đoán có đúng không?”

“Yêu?”

Tịch Mạc Thiên cười khẽ một tiếng, đứng lên cầm áo khoác vắt vào khủy tay, mở miệng:

“Yêu là trò chơi của những người trẻ tuổi, còn với người anh rể tôi đây….! Đi thôi!”

“Anh rể, tin tưởng tôi, tình yêu chẳng phân biệt tuổi tác . . . . . .”

Vinh Phi Lân lắc đầu một cái, sau đó đi theo ra ngoài.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Vinh Phi Lân quơ quơ ly rượu, khiến mấy viên đá nằm trong chất lỏng đỏ thẫm phát ra những tiếng đinh đinh đang đang rất dễ nghe.

Một tay Vinh Phi Lân khoác lên trên quầy bar, ánh mắt hứng thú rơi vào người Tịch Mạc Thiên đang ngồi đối diện. Một người phụ nữ với bộ trang phục nóng bỏng đầy gợi cảm đang đến gần anh. Cô rất đẹp, ngũ quan xinh xắn, đôi chân thon dài, những lọn tóc xoăn rũ xuống đầu vai, tăng thêm mấy phần quyến rũ. Chiếc váy trễ ngực đáng yêu lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn, mịn màng, phối hợp cùng là thắt lưng nhỏ nhắn và cặp mông tròn trịa. Trước lồi sau lõm, khi bỏ đi quần áo nhất định là một báu vật mất hồn.

Việc mỹ nữ vứt bỏ anh để chọn Tịch Mạc Thiên cũng không phải là lần đầu tiên. Cơ hồ mỗi khi Vinh Phi Lân cùng anh rể đi ra ngoài, loại tình cảnh này nhìn mãi cũng thành quen. Vinh Phi Lân nâng trán, cười híp mắt nhìn Tịch Mạc Thiên, anh rể anh thoạt nhìn có vẻ ưu nhã, nhưng thật ra là một người đàn ông rất lạnh lùng, căn bản không biết cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”. Vì vậy cô nàng này đẹp thì đẹp thật, nhưng chắc hẳn chẳng thể khiến anh rể xem là ngoại lệ.

Tịch Mạc Thiên nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn cự tuyệt:

“Tôi không có hứng thú, xin đừng quấy rầy tôi cùng bằng hữu.”

Mỹ nữ ngạc nhiên, đại khái không nghĩ tới người đàn ông nhìn anh tuấn này lại không hiểu chút gì gọi là phong tình, hậm hực rời đi. Vinh Phi Lân quan sát Tịch Mạc Thiên từ trên xuống dưới hơn nửa ngày, có mấy phần xấu bụng nói:

“Anh rể, đàn ông mà nhịn thời gian quá dài, sẽ dễ bị liệt dương đó!”

Tịch Mạc Thiên lắc đầu một cái:

“Tôi đây thà thiếu chứ không ẩu, không muốn tùy tiện tìm một người phụ nữ để giải quyết. Anh rể cậu cũng không phải là cầm thú, hơn nữa, tôi đã kết hôn.”

“Gì?”

Ly rượu trong tay Vinh Phi Lân thiếu chút nữa rơi trên mặt đất:

“Anh rể, không phải anh đang giỡn chơi với tôi đấy chứ! Anh kết hôn?”

Không thể trách Vinh Phi Lân cảm thấy bất ngờ. Sau khi chị mất, anh và lão già nhà mình đều cho rằng, Tịch Mạc Thiên sẽ rất nhanh tái giá. Nào biết, thoáng một cái đã qua mười năm, cũng không có chút dấu hiệu nào. Lúc này đột nhiên nói đã kết hôn, hơn nữa với địa vị ngày nay của Tịch Mạc Thiên, là một chuyện lớn như vậy, nhưng lại không lộ ra một chút phong phanh nào, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là Tịch Mạc Thiên không quá quan tâm đến cô vợ mới của mình, cưới vào cũng chỉ là vì ích lợi nào đó đi cùng. Thứ hai, chính là anh quá để ý phụ nữ này, để ý đến mức không muốn cho cô bại lộ trước mặt truyền thông. Như vậy rốt cuộc là loại nào?

Vinh Phi Lân tiến tới, mang theo mấy phần nhiều chuyện thăm dò:

“Là khuê tú của tập đoàn hay chính khách nào vậy?”

“Khuê tú?”

Tịch Mạc Thiên không khỏi nhớ tới cô vợ nhỏ ở nhà, đời này đừng nghĩ có thể dùng hai chữ khuê tú để miêu tả, khóe miệng cong lên thành một vòng cung đẹp mắt:

“Một tiểu nha đầu chưa trưởng thành thôi, cậu cũng biết đấy, là Tử Khâm, Hạ Tử Khâm. . . . . .”

Nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân trong nháy mắt cứng lại. Thật lâu sau đó cũng không thể thốt ra một lời. Hai người tên Hạ Tử Khâm và Tịch Mạc Thiên này, đánh chết Vinh Phi Lân cũng không nghĩ đến lại có quan hệ với nhau. Vô luận là bối cảnh, điều kiện hay tính tình, hoàn toàn giống như “trống đánh xuôi, kèn thổn ngược”, hơn nữa Tịch Mạc Thiên sao lại nhìn trúng nha đầu lôi thôi kia, không phải anh có tính thích sạch sẽ sao?

Nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa. Tịch Mạc Thiên chỉ hời hợt nói một câu như vậy liền đổi chủ đề:

“Cậu định khi nào thì trở về Vinh thị? Hay cậu cứ đến đó trước, sau khi có hứng thú thì vào làm ở Công ty điện ảnh và truyền thông.”

Vinh Phi Lân bật dậy, giống như không nghe Tịch Mạc Thiên đang nói gì, trực tiếp mở miệng:

“Anh yêu cô ấy ư, anh yêu Hạ Tử Khâm sao?”

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên lạnh xuống:

“Có yêu hay không, cô ấy vẫn là vợ của tôi, có gì khác nhau sao?”

Vinh Phi Lân đột nhiên đưa tay níu lấy cổ áo Tịch Mạc Thiên, sắc mặt có vài phần xám trắng khó coi. Trong ánh mắt cố chấp mang theo chút tâm tình khó tả:

“Không yêu thì tránh xa cô ấy ra. Cô ấy không phải như những người phụ nữ kia của anh, cô ấy chơi không nổi trò của anh, cô ấy chỉ là một nha đầu ngốc. . . . . .”

Tịch Mạc Thiên giơ tay lên đẩy Vinh Phi Lân ra, mắt híp lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh ta, lạnh lùng mở miệng:

“Phi Lân, việc cậu kích động thật có chút buồn cười, tôi đã cưới cô ấy rồi không phải sao?”

“Anh cưới cô ấy? Lúc đầu anh cũng cưới chị tôi, sau đó cả ngày nhét chị ấy ở trong tòa nhà lớn của anh. Chị tôi nằm viện sắp chết, anh vẫn còn đang ở nước Pháp đàm phán cái hiệp ước quái quỷ gì đó. Tịch Mạc Thiên, anh cho rằng hôn nhân là tất cả à. . . . . .”

**************

Thời điểm tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Tử Khâm đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Chính xác mà nói, cô cũng không biết trên TV đang chiếu tiết mục gì, chỉ là cảm thấy phòng ốc lớn như vậy nên có chút tiếng động, nếu không thật rất vắng vẻ, tịch mịch.

Tịch mịch là khoảng không gian mà trước kia Hạ Tử Khâm rất hưởng thụ. Từ nhỏ cô đã thích một mình ngây ngốc. Khi còn bé, mẹ viện trưởng từng nghĩ rằng cô mắc chứng trầm cảm, nên còn tìm bác sĩ tâm lý đến. Khi bác sĩ lần lượt bảo đảm cô rất bình thường, mẹ viện trưởng mới yên tâm.

Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, cô cảm thấy sự ngây ngốc của mình có chút khó thích ứng. Cô đã quen với việc có một người đàn ông bên cạnh, đã quen chờ đợi Tịch Mạc Thiên. Mà Tịch Mạc Thiên rất bận, xã giao cũng nhiều, mặc dù đã tận lực rút ngắn thời gian trở về ăn cơm với cô, nhưng phần lớn thời gian, trong nhà vẫn chỉ có một mình Hạ Tử Khâm.

Chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủn mà thôi, Tịch Mạc Thiên đã đem cô biến thành một tiểu oán phụ bí mật. Ở cùng Tịch Mạc Thiên mấy tháng so với khoảng thời gian yêu nhau 4 năm cùng Chu Hàng cô còn hãm vào sâu hơn. Mà đáng buồn nhất chính là, tốc độ luân hãm này, Hạ Tử Khâm có thể dễ dàng nhìn ra, nhưng lại không có khí lực đi ngăn cản. Điều này khiến lòng cô âm thầm sợ hãi.

Đối với tương lai, đối với hôn nhân, đối với tình yêu, nhiều lúc nghĩ đến, cô và Tịch Mạc Thiên căn bản giống như là không có có tương lai. Còn tình yêu? Hai chữ này lại càng thêm buồn cười. Cái gì ẩn chứa sau cuộc hôn nhân này, Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy mơ hồ không rõ. Bởi vì không rõ cho nên không xác định, bởi vì không xác định, cho nên lo được lo mất, đây đại khái là bệnh chung của phụ nữ đi.

Hạ Tử Khâm phát hiện, chính mình một khi thật sự nghiêm túc, lại là một người phụ nữ tính toán chi li như vậy, thậm chí, cô có muốn hồ đồ cũng không thể được nữa.

Tiếng chuông cửa cắt ngang khiến Hạ Tử Khâm sững sờ. Cô nhanh chóng chạy đến mở cửa, nghênh đón chính là mùi rượu nồng đậm. Hạ Tử Khâm còn chưa xác định được Tịch Mạc Thiên uống say hay không, đã bị anh trở tay đặt tại trên cửa.

Cổ tay bị anh giơ cao, Tịch Mạc Thiên đầu cúi xuống, trực tiếp xông vào trong miệng cô, hơi thở mang theo mùi rượu quấn quýt lấy lưỡi của cô, cắn mút, dây dưa, giống như đang vội vàng muốn nuốt cô vậy, thậm chí còn có chút tàn bạo. . . . . .

“Ô ô ô. . . . . .”

Hạ Tử Khâm dùng sức thoát khỏi tay anh, đẩy ra, khóe môi hơi đau, cô đưa tay lên sờ, thấy phía trên có máu, không ngờ môi của cô lại bị người đàn ông này cắn bể:

“Tịch Mạc Thiên, anh uống say rồi.”

Hạ Tử Khâm tức giận, không muốn để ý đến Tịch Mạc Thiên nữa, lướt qua anh trực tiếp đi vào bên trong. Mới nhấc được hai bước, eo liền bị Tịch Mạc Thiên ôm chặt. Anh bế cô lên, đá văng cửa phòng ngủ, đi vào, đem Hạ Tử Khâm ném lên giường, sau đó liền cúi xuống, đè cô ở phía dưới, bàn tay nắm lấy cằm của cô nâng lên.

Những tia sáng không ngừng lóe lên trong con ngươi thâm u của anh, chớp nháy giống như một ngọn lửa, ngọn lửa trong đó. . . . . . Hạ Tử Khâm không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Ngọn lửa trong đó giống như băng sơn lâu năm, hàn khí dày đặc không ngừng toát ra, lạnh lẽo, nóng rực. Vẻ mặt của người đàn ông hiển hiện đầy mâu thuẫn khiến người ta hoảng sợ.

Tịch Mạc Thiên khẽ nhếch khóe miệng, âm điệu mỉa mai chợt vang lên:

“Hạ Tử Khâm, thật không nhìn ra, em cũng rất có thủ đoạn. Tại sao em lại đi quyến rũ đàn ông, hả? Bằng vẻ thùy mị bình thường không có gì hơn người này là khối thân thể dâm đãng đây, hửm . . . . . .”

Hạ Tử Khâm sửng sốt, kịch liệt giãy giụa mấy cái:

“Anh nói bậy bạ gì đó?”

“Tôi nói bậy?”

Tịch Mạc Thiên hiển nhiên say, lời nói cũng nhiều thêm:

“Em có biết hôm nay Vinh Phi Lân đã nói gì với tôi không? Nói cậu ta thất tình, nói nếu tôi không thương em liền cách em xa một chút, cậu ta sợ tôi khi dễ em à? Cậu ta thích em, Hạ Tử Khâm, cậu ta yêu em, Hạ Tử Khâm, thế nào? Được một người đàn ông như Vinh Phi Lân tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, thỏa mãn tâm tính hư vinh nông cạn của em đi! Đáng tiếc em là vợ của Tịch Mạc Thiên tôi, bất kể tôi có yêu hay không, đời này em đều là của tôi, hơn nữa tôi hận nhất chính là phản bội, nhớ kỹ sao, Hạ Tử Khâm. . . . . .”

Hạ Tử Khâm có vài phần kinh sợ, ngừng giãy giụa. Dưới ánh sáng, sắc mặt cô hơi tái, môi cắn chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tịch Mạc Thiên, vẻ mặt có mấy phần cố chấp khó nói:

“Tại sao lấy tôi?”

Ngọn lửa trong mắt Tịch Mạc Thiên hơi run rẩy, nhanh chóng tàn lụi, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, theo gương mặt trượt đến đôi môi đỏ thắm, khẽ vuốt ve, nghiêng người hạ xuống một nụ hôn, từ khóe miệng tràn ra mấy lời nỉ non mơ hồ.

Hạ Tử Khâm còn chưa nghe rõ, liền bị kích tình của anh bao phủ. . . . . . Hôm nay Tịch Mạc Thiên say đến lợi hại, mà uống say Tịch Mạc Thiên lại rất dịu dàng, trong dịu dàng gần như có chút cẩn thận, giống như cô là đồ sứ dễ vỡ, vô luận là lực độ hay phương thức triền miên, cùng bình thường đều có khác biệt rất lớn.

Mà loại thận trọng dịu dàng này giống như mưa nhẹ đầu xuân, từng giọt từng giọt xâm nhập vào tận đáy lòng của Hạ Tử Khâm, khiến cô mơ mơ màng màng, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng có chút thích cô. . . . . .

Ngoài cưng chiều ra, đêm nay Hạ Tử Khâm chân thật cảm nhận được một Tịch Mạc Thiên khác, giống như màn sương mù nặng nề được vén lên, từ từ lộ ra nội tâm góc cạnh và cao lớn của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN