Dạt Dào - Chương 5: Trẫm nơi đó ngứa, phải làm sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
266


Dạt Dào


Chương 5: Trẫm nơi đó ngứa, phải làm sao?


Nói tới Bắc Thiệu đương kim hoàng thượng Thiệu Duẫn Kỳ, không ai không bảo một tiếng hiếm gặp, thuở thiếu niên nhiều bệnh, người người đều nói tiểu hoàng tử sẽ chết trẻ, nhưng hắn kỳ tích sống tiếp, mười mấy tuổi liền theo cữu cữu xuất chinh, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó dụng binh như thần không ai cản nổi, khiến đám binh lính coi thường đều nhìn với cặp mắt khác xưa, hắn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, binh dưới tay cũng bị hắn trị đến biết vâng lời.

Bởi vì ra tay không chút lưu tình, biến ảo không ngừng, được người đời gọi với cái tên thiết huyết Chiến Thần. Tướng mạo tuấn dật, thân hình tráng kiện nhưng không cường tráng, trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ tử. Đại thắng trở về, được tiên hoàng phong nhất phẩm thân vương, ban năm viên long châu, với thái tử quang vinh không khác gì nhau. Chiến sự biên quan còn chưa kết thúc, bên trong hoàng thành thái tử lại tạo phản bức vua thoái vị, bức tiên hoàng truyền ngôi cho gã, Thiện Duẫn Kỳ ở biên quan xa xôi mang binh vội chạy về, nhưng không có cách nào ngăn thái tử giết cha, cuối cùng chém chết thái tử, được ủng hộ lên ngôi vua!

Sau khi lên ngôi hoàng đế, Thiệu Duẫn Kỳ nhanh chóng diệt trừ dư đảng trong triều của thái tử, đem những hoàng tử có tâm tư với ngôi hoàng đế trao quyền cho cấp dưới, xử tử thì xử tử, ai không an phận toàn bộ đưa đi chôn cùng với hoàng hậu phi tần. Trên triều người người cảm thấy bất an, chỉ sợ mục tiêu của hoàng đế tàn nhẫn này là mình. Sau một trận thanh tẩy, Thiệu Duẫn Kỳ bắt đầu phong thưởng, những đại thần bị dọa đến kinh hồn táng đảm cầm thánh chỉ mà cảm động rơi nước mắt, ngay thẳng nói vì hoàng thượng cúc cung tận tụy.

Một hồi phân tranh dưới thủ đoạn cường ngạnh của hắn mà kết thúc, Thiệu Duẫn Kỳ ngồi trên ngôi hoàng đế cũng an ổn.

Tiểu Lạc tử là bạn lúc nhỏ của Thiệu Duân Kỳ, tên là Lạc Ảnh, khi còn bé lúc tuyển người theo hầu bên người Thiệu Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn trúng tiểu Lạc tử da thịt trắng trẻo mũm mỉm, đem y từ thủ hạ của Thái tử phủ vào cung của mình. Khi đó hắn thế yếu nhiều bệnh, tiên hoàng sủng ái hắn, tất nhiên chuyện kia sẽ đáp ứng. Làm hoàng đế Thiệu Duẫn Kỳ không hẹn mà nhớ tới người bạn nhỏ của mình, liền đem người điều đến bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn kia của Lạc Ảnh, hoàng đế cảm thấy tim mình đột nhiên bị đâm vào một chút.

Bởi vì thân thể thiếu hụt, cho nên Thiệu Duẫn Kỳ đối với tính dục cũng không ham tích, trong quân danh thấy những binh sĩ trên người tù binh cùng kỹ nữ quân binh tiết dục, bất kể là thân thể của nam nhân hay nữ nhân đều khiến hắn buồn nôn, sau khi làm hoàng đế, hậu cung cũng đầy phi tử, dưới sự yêu cầu của mẫu hậu đưa những nữ cung kia đi tẩm cung nghỉ ngơi, Thiệu Duẫn Kỳ phát hiện mình với những nữ nhân kia không đứng lên nổi, cuối cùng là ăn xuân dược, tắt đèn trói tay các nàng làm việc qua loa, sau đó hắn liền không muốn về hậu cung.

Ngày đó hắn bị khuyên bảo phải tới hậu cung, khó chịu bỏ rơi một đám người đi phía sau đi dạo trong cung, cũng không biết mình đi tới nơi nà, tùy tiện đá văng một cánh cửa, liền nhìn thấy cẩu nô tài của hắn đang tắm rửa thân thể, dưới thân thái giám kia lại có một cái cự vật, không biết vì sao hắn nhìn trong lòng lại nóng lên.

Hừ lạnh một tiếng, để Lạc Ảnh đang quỳ thỉnh tội mặc y phục vào cùng hắn đi tới tẩm cung, bắt người cở hết nằm trên long sàng của hắn, hắn lên làm hoàng đế lâu như vậy, Lạc Ảnh có thể xem là người duy nhất may mắn nằm trên người.

Trong lòng Lạc Ảnh thấp thỏm bất an, y che giấu việc chưa thiến này nhiều năm, không nghĩ tới lúc này lại bị phát hiện, lo sợ bất an nằm trên giường, Lạc Ảnh tuyệt đối không nghĩ tới bản thân sau này là khách quen ở nơi này.

“Hừ, cẩu nô tài, dám lừa gạt trẫm nhiều năm, ngươi cũng biết tội khi quân diệt cửu tộc chứ!” Nhìn thấy người kia theo phản xạ thỉnh tội, Thiệu Duẫn Kỳ trừng mắt lên: “Trẫm còn chưa nói ngươi đã dám động rồi!”

Ngay lập tức dừng động tác lại, Lạc Ảnh hiện tại cũng không rõ tâm tư của Thiệu Duẫn Kỳ, “Bệ hạ tha tội!”

“Muốn trẫm tha tội thì ngoan ngoãn nằm không được nhúc nhích, để trẫm ngấm vật kia của ngươi!” Không chút khách khí duỗi tay nắm chặt vật mềm oặt xoa xoa, tò mò quan sát vật kia, thân thể nam tính mạnh mẽ khơi dậy dục vọng trong thân thể hắn.

Tiểu thái giám bị sợ hết hồn, không dám trái ý Thiệu Duãn Kỳ, chỉ có thể nằm cứng nhắc để thiên tử xoa chỗ riêng tư kia, nơi kia bị ngón tay tò tò thăm dò mà gắng gượng, côn th*t biến thành màu đổ sẫm, dục vọng căng phồng phát sinh. Thiệu Duẫn Kỳ nhìn vật dần cứng lên không kiềm hãm được nuốt ngụm nước miếng, thân thể từ từ nóng lên, hoa huy*t ẩn giấu dưới long bào bắt đầu rục rịch.

Hắn có chút không biết làm sao, nơi kia ngoại trừ lần xuân mộng mà chảy chút nước ra bên ngoài, xưa này đều khô cằn cần an ủi, hắn vẫn luôn nghĩ thân thể dị dạng cùng bản thân bận rộn không có tinh thần quan tâm những chuyện này, hiện tại chỉ nhìn thấy thân thể của  nam nhân, không, có thể nói là của Lạc Ảnh mà trở nên kỳ quái, cái cảm giác này trước đây chưa từng có. Rơi vào tâm tư này khiến bệ hạ mơ hồ mang theo tiếng khóc, hắn cảm thấy không thể tự mình giải quyết chỉ có thể cầu viện người khác: “A… Phía dưới của trẫm thật ngứa, phải làm sao… Ưm… Trẫm nơi đó thật khó chịu, giúp trẫm một chút…”

Ở trong cung nhiều năm, Lạc Ảnh gặp chuyện này vô số đối với nó cũng rõ ràng một chút, bản thân phía dưới có lúc khó chịu cũng sẽ thủ dâm một chút, tuy rằng không biết bệ hạ nói ngứa là việc gì, chỉ thế chỗ đó của hắn sưng đến khó chịu, thân thể trần trụi quỳ xuống, tay run run từ từ cởi long bào vàng óng kia, bàn tay tiến vào trong tiết khố của hoàng đế nắm chặt long căn, giúp hắn giải phóng dục vọng.

Nghiệt căn bị người nắm chặt, Thiệu Duẫn Kỳ trên mặt đỏ ửng, đây không phải nơi hắn khó chịu, nắm chặt cổ tay Lạc Ảnh dời xuống dưới, để đầu ngón tay của y chạm đến hoa huy*t mềm mại không ai thấy qua của mình: “A a… Không phải nơi đó, là nơi này ngứa… A… Giúp trẫm sờ sờ nơi đó…”

Mò tới cái miệng nhỏ nam nhân không nên có, tiểu thái giám kinh hãi, tay liền rụt về, “Bệ, bệ hạ… Đây là…”

hoa huy*t nhạy cảm kia bị đụng tới, toàn thân Thiệu Duẫn Kỳ mềm nhũn, nằm ngã trên giường, đôi mắt bị bịt kín bởi một tầng sương, mị nhãn như tơ nhìn Lạc Ảnh: “Ưm a… Nhanh giúp trẫm làm nơi đó…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN