Đất Nam Nổi Gió
Hồi 1.4
Tiết trời ẩm ướt kéo dài mấy ngày liền, trời tờ mờ sáng mà Đông Đô đã tràn ngập tiếng xôn xao nghị luận. Gia đình nhà Lễ bộ thượng thư do mưu đồ tạo phản chống lại triều đình nên bị treo cổ trước công chúng. Những người đó đã chết từ hôm qua thi thể cứng đờ loang lổ đầy những vết thương. Những cái xác bị treo thành một dãy trên bãi đất trống ngoài thành. Mùi xác chết thu hút đám quá lởn vởn xung quanh, bọn chúng phát ra những âm thanh nghe thật quái gở.
Người dân ra đồng sớm, thấy có sự lạ nên dừng chân ngó nghiêng đôi chút, bọn họ chỉ chỏ bàn tán xôn xao về Lý Hào đại nhân.
-Lại có tội nhân bị xử tử kìa, mau ra xem đi!
-Triều đình đã xử tử ba nhà rồi, không biết còn có nhà nào nữa hay không?
-Làm quan cũng khổ bà con nhỉ, chẳng biết Lý Hào đại nhân đắc tội với ai mà bị chết thảm như vậy?
-Nghe đâu đó là ba vị thượng thư đại nhân không phục tân hoàng đế nên mưu đồ tạo phản, chẳng hiểu sao kế hoạch bị phát giác nên bọn họ bị xử tử như thế này. Chuyện này lớn nên chắc liên đới nhiều người lắm.
– Thế tôi tưởng Lý Hào đại nhân là thanh quan, không ngờ bên ngoài trông hiền lanh mà bên trong cũng nhiều mưu mô phết.
– Người xưa có câu “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất chi tâm” bên ngoài hiền lành nhưng ai biết trong lòng người ta nghĩ cái gì. Không khéo trong nhà có mấy hũ vàng chưa biết chừng.
-Tôi chẳng biết thực hư thế nào, bên nào tốt bên nào xấu tôi mặc kệ. Tôi chỉ biết từ ngày hoàng đế đăng cơ thì nhà tôi một ngày ăn hẳn hai bữa rồi nhé.
-Ông nhà tôi cũng mãn cái hạn đi phu, kể cũng mừng bác ạ!
Xen lẫn trong đám người, có một người đàn ông cỡ bốn mươi, bốn lăm tuổi, đầu đội nón lá che nửa mặt trên dắt theo cô con gái. Nhìn những người bị treo cổ, nó ôm chặt lấy tay người đàn ông, nửa muốn xem nửa lại sợ hãi không giám nhìn.
Nghe tiếng người xôn xao bàn tán, người đàn ông nhìn xác của Lý Hào thật lâu rồi nghiến răng, từng đường gân nổi rõ trên gò má xuống cổ. Ông muốn hét, muốn tìm ai đó trút giận nhưng lý trí lại không cho phép cơ thể phát tiết ra bên ngoài. Cánh tay đột nhiên gồng mạnh lên làm đứa con gái giật mình cất tiếng nói run run.
-Thầy ơi! Mình còn vào thành nữa không thầy?
Khó khăn lắm, người đàn ông mới thở được một hơi, như choàng tỉnh cơn mộng. Ông vội nói:
-Ờ… Vào… vào chứ. Nhưng con không được đi lung tung đâu đấy. Nhớ phải vâng lời thầy nghe chưa?
-Dạ vâng! Con biết rồi.
Hai người chậm rãi đi vào thành, khi đi qua đám lính gác, người đàn ông cúi đầu xuống vờ hỏi con gái.
-Con có muốn ăn gì không?
-Dạ! Thầy cứ mặc con, tối qua vẫn còn hai của khoai luộc, sáng nay con có mang theo này.
Khi đã đi vào cổng thành, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng từ lúc ở bãi đất trống ngoài thành, thái độ bất thường của người đàn ông đã rơi vào tầm mắt của một người thuộc Tử vệ.
Hai cha con đi một mạch đến phủ của Lý Hào đại nhân, cánh cửa bị khóa bởi một dây xích to bản, ở chính giữa có dán giấy vàng (nhà đã bị thu làm của công). Người đàn ông nhìn ngang nhìn dọc một lúc, nhân lúc vắng người ông cõng cô con gái, đạp chân lên cành cây gần đó một hơi nhảy qua tường bay vào bên trong.
Sau khi ăn đồ ăn có thuốc mê, Vân Bình ngủ một mạch đến sáng. Vì sự việc xảy ra vào ban đêm, nên không còn chỗ nào để nghỉ chân, Dương sư phụ dẫn Khúc Đông đến nhà cũ của Lý Hào đại nhân ngủ tạm một hôm. Dự kiến sáng hôm sau sẽ đến nhà của Phùng Hải (người giữ chức Ngân Hiệu Úy) ở vài ngày cho qua chuyện, vì xét cho cùng Dương sư phụ từng làm thống lĩnh Thiên Tử Vệ, quan hệ với Phùng Hải khá thân thiết.
Hai người còn đang thiu thiu ngủ, còn mỗi Dương sư phụ tỉnh táo, đêm qua ông không ngủ vì lo lắng nhiều thứ cho Vân Bình để nó vượt qua cơn hoạn nạn. Nghe tiếng có người đạp cành cây bên ngoài, ông đã hướng ánh mắt sang phía đó chờ sẵn, trực giác của một người luyện võ khiến cho ông dù tuổi đã cao nhưng còn linh mẫn hơn nhiều người. Nên khi thấy hai cha con xuất hiện ông không có hốt hoảng chút nào.
-Thầy ơi, trong này có người.
Cô con gái nói nhỏ đủ để làm người đàn ông giật thót, không nghĩ tới người của Thiên Tử vệ lại cố ý mai phục sẵn ở bên trong, phủ nhà Lý Hào đã bị xung công, ai lại lui tới cơ chứ? Đồ đạc trong nhà, mấy vật có giá trị cũng bị chuyển đi hết chỉ còn mỗi căn nhà bốn bức tường thôi. Hiển nhiên mấy tên trộm cũng không đi vào đây làm gì cho tốn công, còn mấy người lang thang không nhà không cửa thì ngủ ngoài đình cho yên giấc, tội gì leo tường cao làm chi.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy một người đàn ông cao tuổi đang nhìn mình và con gái không có chút cảm xúc, xem qua cách ăn mặc thì không phải người làm quan, nhưng thần thái lại làm người khác phải kiêng dè không ít.
-Ông là ai? Sao lại ở xông vào nhà người khác.
Dương sư phụ thản nhiên đáp.
-Anh thông cảm, chúng tôi từ xa đến Đông Đô, trên đường làm rơi túi tiền nên vào đây ngủ tạm một đêm.
Người đàn ông đưa tay che chắn cô con gái, hỏi lại với vẻ hoài nghi.
-Không có tiền sao không nghỉ ngoài đình, lại vào tận cửa quan để ngủ nhờ.
Dương sư phụ nhìn người đàn ông và đứa con gái, suy tư một lúc ông cười nói:
-Chẳng phải anh cũng xông vào nhà quan sao, nơi này đã xung công, anh lại tự ý đi vào không biết vì cớ chi? Một hơi nhảy qua được tường cao đi vào bên trong, xem ra võ nghệ rất được, lại dẫn theo cô con gái nhỏ thật khiến người ta cảm thấy lạ lùng.
Càng nhìn kỹ, Dương sư phụ càng thấy người phía trước có phần quen mắt ông nói:
-Chỉ cần có bản lĩnh nhảy tường như anh, chắc không phải hạng thất phu, trộm vặt. Nơi này đã bị xung công theo lý không được phép đi vào, nếu anh đã cố ý đi vào vậy ắt hẳn có nguyên do.
Cách nói chuyện của Dương sư phụ làm người đàn ông thấy lo lắng, cứ như đang chất vấn. Lưỡng lự một lúc người đàn ông hỏi:
-Ông có phải là người của Thiên tử vệ, ông biết sẽ có người tới nên cố ý chờ ở đây chăng?
Dương sư phụ gật đầu
-Vài năm về trước thì tôi đúng là người của Thiên tử vệ, nhưng giờ thì không, tôi đã cáo quan về quê làm nông rồi.
Người đàn ông nghe vậy thì thấy lạ lắm, Thiên tử vệ có người nào cao tuổi như thế, lại có thần thái khiến người khác phải kiêng dè thật không có nhiều, nghĩ tới nghĩ lui một lúc người đàn ông ngờ vực hỏi lại:
-Ông có phải là tiền triều Điện tiền chỉ huy sứ Dương Đình.
Dương sư phụ mỉm cười đáp.
-Đúng là tôi, thế còn anh?
Thấy đối phương xác nhận, người đàn ông mừng rỡ vội bỏ nón lá xuống chạy vào hiên nhà.
-Dương sư phụ, lâu quá mới được gặp ông, không biết còn nhớ tôi chăng?
-Anh là… Lý Tuấn binh bộ thượng thư đó ư? Chẳng phải… chẳng phải cả nhà anh đã…
Người đàn ông tên Lý Tuấn thờ dài lắc đầu.
-Chuyện này dài lắm, từ từ rồi tôi sẽ thưa rõ đầu đuôi với Dương sư phụ.
Gặp được cố nhân trong lúc bản thân đang gặp nạn, Lý Tuấn giới thiệu cô con gái rồi bắt đầu kể liền một mạch những biến cố mình gặp phải trong những ngày gần đây.
-Thế lực Trần thị càng ngày càng lớn trong khi Lý thị lại càng ngày càng suy nhược, giang sơn vào tay kẻ khác là chuyện không sớm thì muộn. Việc Chiêu Thánh công chúa kết hôn cùng tân hoàng đế hiển nhiên chuyện mừng không chỉ với triều đình còn với cả trăm họ nữa. Nhưng tất cả những chuyện tốt đẹp đều ở bên ngoài, cái sự thật phía sau nào mấy người thấu.
-Tân hoàng đăng cơ chưa được bao lâu thì Lý Diêu, Lại bộ thượng thư là người đầu tiên gặp nạn, Nghe nói ông ấy cấu kết với người của Đông Hải đại vương chống lại triều đình nên bị xử tử cả nhà. Tôi thì không tin việc đó nên tôi cùng vợ cả và con gái có về quê ngoại ở Bồ Chính nhân tiện tìm hiểu ngọn ngành sự việc. Chuyện Lý Diêu có qua lại với Đông Hải đại vương là không có thật chẳng biết kẻ nào tung tin đồn làm đại nhân mắc tội oan. Tôi vội vã trở về minh oan thì đã muộn, không chỉ nhà Lý Diêu đại nhân mà cả nhà tôi cũng bị vương vào vòng lao lý. Chỉ trong năm ngày chục mạng người đã bị xử tử trước cổng thành.
Chẳng rõ may rủi mà họ nhầm tưởng em trai chính là tôi, cho nên nó bị chết thay tôi vào hôm đó. Tôi không thể ra mặt lúc này vì đã bị gán tội danh mưu phản. Tôi lại quay về quê ngoại đón vợ con, định dời đi nơi khác, nào ngờ nhà ngoại của tôi cũng không thoát khỏi hiểm cảnh, Tử vệ phái người đến truy sát gia quyến của tôi, tôi có giao thủ với bọn chúng và chỉ cứu được đứa con gái này mà thôi.
Từ lúc đó tôi đã phải trốn chui mấy ngày nay. Vừa rồi có nghe tin nhà Lý Hào đại nhân cũng dính dáng đến việc mưu phản nên tôi có tìm đến xem sự tình. Dù gì cũng một thân đồng liêu lại cùng họ cùng bị người ta vu oan, nên tôi muốn xem có ai còn sống không nếu giúp được thì giúp.
Nghe câu chuyện dài, Dương sư phụ đã nắm được phần nào, ông đồng cảm nói thẳng:
– Lý Hào đại nhân còn một người con duy nhất thôi, nó chưa biết chuyện nhà nó bị hại, lúc còn sống lý hào có gửi thư cho tôi nhờ chăm lo cho thằng bé.
Lý Tuấn gật đầu:
– Vậy thì may quá, có Dương sư phụ ra mặt thì tôi yên tâm rồi.
Dương sư phụ chép miệng:
-Tôi với Lý Hào đại nhân cũng có qua lại, nhà ông ấy gặp nạn phó thác cho tôi thì cũng tận hết sức mình thôi. Mà Lý Tuấn đại nhân đã định nơi dừng chân chưa? Hay ông về Hà Bắc quê tôi sống cuộc sống thanh đạm, rời xa chốn thị phi này.
Lý Tuấn chép miệng đắn đo suy nghĩ rồi nói:
-Ý tốt của Dương sư phụ tôi sẽ ghi nhớ. Nhưng tôi còn vướng một chuyện, thù này đã kết nếu không báo được thì tôi chết không nhắm mắt.
Dương sư phụ cũng không có khuyên giải gì thêm, ông sống từng tuổi này đã thấu nhiều điều. Duy chỉ có mối thù nhà ông may mắn chưa vướng phải do đó cũng không biết nói gì thêm.
-Tôi ở núi Vân Điệp, Hà Bắc nếu Lý đại nhân có thay đổi chủ ý hoặc có khó khăn cứ tìm đến tôi. Giờ tôi có việc phải đến nhà người quen có chút chuyện rồi.
-Dương sư phụ, ông định đến nhà của ai?
Đưa mắt nhìn Khúc Đông và Vân Bình, ông nghĩ đã đến lúc gọi hai người dậy
-Tôi đến nhà ngân hiệu úy Phùng Hải, đợi qua vài ngày thì tôi dẫn hai đứa về quê.
Lý Tuấn nheo đôi mắt tỏ vẻ ái ngại
-Không biết có nên nói ra điều này hay không nhưng vì sự an nguy của Vân Bình tôi nghĩ Dương sư phụ không nên đến chỗ Phùng Hải.
Dương sư phụ hỏi lại:
-Lý Tuấn đại nhân yên tâm, tôi và Phùng Hải là chỗ quen biết, ở chỗ của cậu ta rất an toàn.
Lý Tuấn nhăn mày, giọng nói có phần nặng nề:
-Chắc Dương sư phụ rời xa Đông Đô có điều không biết. Phùng Hải giữ chức ngân hiệu úy, ở trong Thiên tử vệ cũng có tiếng nói không nhỏ. Hắn ta thuộc dạng thân tín của Trần thái sư, trong vụ thẩm án ba nhà họ lý, cậu ta chính là người đứng đầu nhóm truy sát. Lúc nãy ở ngoài thành tôi có gặp hắn.
Dương sư phụ hỏi lại:
-Lúc nãy ông gặp Phùng Hải sao?
Lý Tuấn đáp:
-Vậy Dương sư phụ không biết việc cả nhà Lý Hào bị treo cổ ở bãi đát trống ngoài thành ư?
Dương sư hơi ngạc nhiên:
-Có việc đấy sao? Chiều qua trên đường đi đến Đông Đô tôi có thấy qua, lúc gặp bọn họ thì đã là những cái xác không hồn, xác chết nằm la liệt trên cánh đồng. Không nghĩ họ chết rồi mà vẫn bị treo cổ trước công chúng.
Đang nói chuyện thì chợt nghe phía cổng lớn mở cửa, ngay sau đó một nhóm người tràn thẳng vào trong phủ. Ai nấy đều cầm nhiều loại binh khí không giống nhau nhanh chóng vây kín trước hiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!