Đất Thiêng - Chương 3 - Những Lời Khai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Đất Thiêng


Chương 3 - Những Lời Khai



Trong người Lý giờ đang giống như một cái nồi hơi, đựng đầy một mớ cảm xúc xáo trộn. Mấy ngày qua biết bao sự kiện đổ dồn dập vào người Lý. Vừa sém đâm chết một thằng lưu manh xong, giờ lại tận mắt chứng kiến hiện trường một vụ án mạng. Trời, nghe như trong truyện trinh thám, hành động!

Sự xúc động làm Lý nóng lòng đến mức việc đứng đợi ở sân nhà Kim trở thành một cực hình. Kim làm gì mà chưa về? Bình thường nó có thèm đi học đâu cơ chứ, mà hôm nay lại giở quẻ chăm đột xuất vậy? Lẽ ra mình phải phóng thẳng lên trường tìm nó.

Nghĩ vậy, Lý quay cái xe đạp, định đạp lên trường, vừa đúng lúc Kim về tới.

– Hôm nay không đi học hả? – Kim nhướn mày khi nhìn thấy Lý.

Lý ừm hừm trong cổ họng những từ không rõ lời, nôn nóng nhìn Kim dựng xe rồi mở khóa cửa với cái vẻ lù rù đến phát bực. Cửa vừa mở ra, Lý lao vào nhà với tốc độ của tia chớp và nhanh chóng ngồi trên giường, trước ánh mắt hình dấu hỏi của Kim.

– Tớ không đi học được. – Cô nói. – Phải ở lại để công an lấy lời khai.

– Khai gì? – Kim mở to mắt, một sự lo sợ thoáng qua trên gương mặt. Giọng nó bất chợt thì thầm. – Về gã rắn đó hả?

Ồ. Lý thõng vai xuống, hơi bất ngờ vì câu hỏi của Kim. Quả thực, cô quên khuấy mất vụ đụng độ với gã người rắn nọ.

– Không. – Lý lắc đầu, và cảm thấy tiếng thở phào của Kim. – Vụ khác. Một vụ án mạng ở đường Quang Minh. Nghe đến ông Hồ Văn Ên đại gia buôn gỗ bao giờ chưa? Ông ta mới bị giết chết ở căn lầu của mình.

– Hử? – Mắt Kim trố thêm một tí nữa. Rồi sau đó, nó lẩm bẩm. – Có nghe đến một đại gia gỗ ở vùng này nhưng không biết tên. Mà sao cậu lại có mặt ở đó cơ chứ?

– Tớ đi chạy buổi sáng, lúc chạy qua đó thì nghe thấy tiếng hô hoán nên ghé vào xem. Tớ là người đầu tiên trèo lên căn lầu đó và thấy xác chết. Rồi sau đó cảnh sát đến, họ giữ lại để lấy lời khai. Tớ chụp lại được mấy tấm ảnh đây này.

Lý cho Kim xem những tấm ảnh cô chụp được trong điện thoại của mình. Một tấm đầu tiên chụp căn lầu từ bên ngoài vào, ngay lúc cô vừa mới tới hiện trường. Mấy tấm chụp nạn nhân, chụp quang cảnh trong căn lầu dưới nhiều góc độ. Kim quan sát kĩ mấy tấm hình rồi xem đi xem lại hai tấm: một tấm chụp gần vết thương trên cổ và ngực nạn nhân và một tấm chụp chiếc bàn làm việc với những vết cào xước.

– Có mùi Nhân Thú. Tớ chắc vậy. – Kim nói.

Lý gật đầu đồng tình. Đó cũng là điều cô nghĩ. Cô mở tấm hình chụp phía ngoài căn lầu, rồi bảo Kim.

– Tớ chụp lúc mới đến hiện trường đấy. Cậu thấy có điều gì bất thường không?

Kim nhíu mày, phóng to từng phần của bức ảnh và cẩn thận ngắm nghía, rồi đưa tay lên đẩy kính, chậm rãi nói như thể vừa nói vừa suy nghĩ.

– Căn lầu có cấu trúc lạ chứng tỏ chủ nhân nó thích sự khác biệt. Thiết kế mái lầu và những hình chạm trổ hình loan phượng rất tinh tế và cầu kì, có cảm giác giống như cung điện của vua chúa. Nhưng kiến trúc nói chung lại có hơi hướng của nhà sàn. Có thể suy đoán người chủ có xuất thân nghèo khó và là người Tày, Nùng hay Thái chăng? Những căn nhà xung quanh thì hết sức bình thường, không có gì đặc biệt. Vậy thì có gì bất thường? Có lẽ là… – Kim đưa tấm ảnh trở lại kích cỡ ban đầu, và chỉ vào một điểm ở phía trước căn lầu. – Căn lầu không có lối lên.

– Đúng thế. – Lý gật đầu, hài lòng. Dù có ăn nói hơi lòng vòng và quanh co, nhưng rốt cục Kim cũng đã đi được vào vấn đề chính. – Căn lầu này ở cách biệt thự nhà ông Ên có hai chục mét thôi, nằm trong vườn. Buổi tối, ông ta hay lên đó đọc sách, làm việc, hoặc thư giãn một mình. Mà ông này lại hay thích kiểu kì quái chẳng giống ai. Căn lầu cao vậy như không làm lối lên, mà có một cái thang gấp rất đặc biệt. Bình thường, thang gấp gọn để dưới gầm sàn. Dựng thang leo lên lầu xong thì lại rút lên gấp lại để trên lầu. Thế nên nếu ông ta đang ở trên lầu thì kẻ gian muốn đột nhập vào cũng chẳng có lối nào lên được. Có điều, khi tớ đến hiện trường vụ án, bà giúp việc nhà đó vừa phải chạy sang hàng xóm mượn thang về để trèo lên. Vì cái thang vẫn còn được gấp cẩn thận trên lầu, đặt ở góc nhà.

Kim nở một nụ cười, mắt ánh lên tia nhìn thích thú.

– Kẻ giết người đã leo lên leo xuống căn lầu mà không cần thang. – Nó nói.

Lý cảm thấy phục Kim ở chỗ, trước những thông tin mà có thể làm người khác hoảng sợ, rùng mình hay vô cùng thích thú như vậy, thì ngoài vài biểu hiện nho nhỏ trên gương mặt, Kim vẫn giữ một giọng điệu hết sức điềm tĩnh. Dẫu vậy, đó là cách phản ứng trước hầu hết các sự kiện của nó, từ hồi Lý biết nó đến giờ. Dường như không có gì làm nó quá phấn khích, hay quá sầu thảm. Hoặc đó chỉ là cái vẻ ngoài mà nó cố tạo ra để che giấu những xúc động bên trong.

– Cũng không loại trừ trường hợp kẻ đó đã lên lầu trước khi nạn nhân đến, đợi sẵn. Hoặc nạn nhân đã lên lầu nhưng không kéo thang lên. Hoặc chính nạn nhân đã hạ thang mời tên sát nhân lên. – Lý làm một cử chỉ thể hiện sự đồng tình rồi nói thêm. – Khi đó, thủ phạm chỉ cần nhảy xuống không có thang. Nên nhớ rằng leo lên khó hơn nhiều so với nhảy xuống. Căn lầu cao chừng năm mét. Nếu đu vào sàn nhà, thõng người xuống thì chỉ còn cách đất chừng ba mét. Khi đó, việc thả người xuống không có gì là khó mấy. Nhiều người bình thường có sức khỏe tốt, hoặc luyện tập cũng có thể làm được.

– Nhưng nếu là người bình thường thì sẽ khó mà giải thích được vết thương của nạn nhân và vết cào ở mặt bàn. – Kim lắc đầu, vẫn mỉm cười. – Tớ nghĩ mình mắc kẹt ở phương án Nhân Thú. Biết tớ nghĩ sao không? Là cảnh sát sẽ khó lòng tìm ra thủ phạm của vụ này. Anh Chiến bạn cậu có điều tra vụ này không?

– À, có đấy. Anh ấy phụ trách vụ này. Cùng với một anh công an khác. “Đệ” của anh ấy, tên là Tiến hay Tùng gì đó. Bọn tớ có nói chuyện với nhau một tí, biết ông ấy bảo gì không?

– Gì?

– Khuyên tớ không nên nổi máu thám tử, điều tra này nọ như lần trước, rất là nguy hiểm. “Đấy là công việc của những người có chuyên môn nghiệp vụ như bọn anh.” Tớ hỏi gì cũng không hé răng. Cái gì là “thông tin nội bộ”, rồi là “bọn anh đang trong tiến trình xử lí vụ án rồi”. Tiến với chả trình! Lần trước mà tớ không nổi máu thám tử thì ông ấy đã bị lão tội phạm kia giết chết rồi. Mà vụ này lại liên quan đến Nhân Thú. Nói thật, tớ tin là rồi cũng đắp chiếu thôi, đố ông ấy phá án được.

– Trừ khi…

Đôi mắt hai cô gái chạm nhau. Lý nở một nụ cười thật tươi, gật đầu, nối tiếp luôn những gì Kim đang định nói.

– Trừ khi chúng mình ra tay “xử lí”.

***

Nhà của ông Hồ Văn Ên là một biệt thự được bao quanh bởi một căn vườn rộng được tỉa tót chu đáo. Căn lầu nơi nạn nhân bị giết chết nằm ở trong vườn, cách ngôi biệt thự vài chục mét. Ông được giám định pháp y là đã chết trong khoảng từ mười hai giờ đến hai giờ sáng.

Những người trong nhà ông Ên chỉ có bà vợ tên Oanh – một phụ nữ có gương mặt khắc khổ và nhăn nhúm, một cậu con trai mười bảy tuổi có dáng vẻ ngỗ nghịch và một bà giúp việc chừng hơn năm chục tuổi. Người vợ khai rằng tầm mười giờ tối hôm trước ông Ên đã ra căn lầu đọc sách, giống như mọi lần. Bà ấy không đi theo ông, và cũng không nhìn ra đó vì các cửa sổ đều đóng. Bà đi ngủ lúc gần mười rưỡi, khi bộ phim “Tình yêu mùa hoa ban” kết thúc, và không nhận thấy điều gì bất thường. Bà ngủ một mạch tới sáng, không nhận thấy là chồng không về, cơ bản là bởi vì ông cũng thường về muộn và có chìa khóa riêng để tự mở cửa vào nhà, đôi khi còn ngủ luôn ở lầu. Bà thích xem phim tình cảm Hàn Quốc và Việt Nam, không thích nuôi chó hay đọc sách gì cả. Và không, bà không nhận thấy điều gì bất thường ở ông chồng cũng như ai đó thù oán gì với ông.

Cậu con trai tên Hoát với một vẻ lấc cấc khai rằng sau khi ăn cơm tối xong lúc 8 giờ đã vào phòng riêng trên tầng hai chơi điện tử đến mười hai giờ đêm mới ngủ, và hoàn toàn không biết những người khác làm gì trong khoảng thời gian đó. Cậu ta đeo tai nghe nên cũng chẳng biết có tiếng động gì lạ không, cũng chẳng biết bố mình có về nhà không. Lúc gần bảy giờ, cậu nghe thấy bà giúp việc hô hoán nói trên căn lầu đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế cậu mở cửa sổ nhìn ra căn lầu và lấy chiếc ống nhòm của cậu nhòm sang, thấy bố mình đang nằm trên sàn, có nhiều máu. Do xem phim hình sự nhiều, nên cậu lập tức gọi điện cho cả cấp cứu và cảnh sát, và báo cho người nhà biết. Cậu thích xem phim hình sự, hành động của Hollywood, chơi điện tử, cực ghét mấy phim tình cảm mà mẹ cậu hay xem. Cậu không gần gũi với bố lắm, và không, cậu cũng không nhận thấy điều gì bất thường ở bố cậu trước khi ông chết.

Bà giúp việc tên Cẩm – bà ngồi xem phim cùng bà chủ và đi ngủ sau bà chủ chừng mười phút vì phải đun nước rót đầy các phích sẵn sàng cho sáng hôm sau, kiểm tra và đóng các cửa. Bà cũng ngủ một mạch và không biết ông chủ có về hay không, cũng không nghe thấy tiếng động lạ gì. Bà là người phát hiện ra bất thường trên lầu lúc bảy giờ kém mười lăm khi đi tìm ông về ăn sáng. Bà không thể leo lên lầu vì không có thang nhưng nhìn thấy vũng máu dưới đất và vết máu đã khô trên vết ráp của sàn gỗ của lầu ngay bên trên. Bà đã hô hoán báo cho mọi người, sau đó cậu Hoát nhìn qua ống nhòm từ phòng cậu sang, cậu báo cho mọi người. Sau đó bà đi sang hàng xóm mượn thang nhưng không ai có cái thang cao đến vậy. Cuối cùng ông Thắng ở cuối phố cũng có cái thang đủ dài cho bà mượn, và một cô gái khỏe mạnh và xinh đẹp có mặt ở đó đã nhanh nhẹn trèo lên lầu, xác nhận ông Ên đã chết. Cùng lúc đó, cảnh sát đến.

Bà giúp việc thích buôn dưa lê, cắn hạt hướng dương, cực ghét những ai ăn ở bừa bộn và đám choai choai không tôn trọng người lớn tuổi. Bà cũng không nhận thấy điều gì bất thường ở ông chủ. Với bà, ông chủ quá tốt để có kẻ thù.

Lời khai của những nhà hàng xóm còn tẻ nhạt hơn, bởi vì hầu hết bọn họ cũng chẳng nghe hay nhìn thấy gì vào đêm hôm đó, trừ một ông già khó ngủ cho biết có nghe thấy một tiếng chó sủa và tiếng mèo kêu, không biết lúc mấy giờ, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Tất cả bọn họ chỉ biết chuyện khi bà giúp việc Cẩm chạy sang mượn thang, nhưng đáng tiếc họ không có cái thang nào đủ cao để với tới căn lầu nhà ông Ên nên không giúp gì được. Ông Thắng – người cho mượn thang – cũng không biết gì vì nhà ông ở tận cuối phố, cách khá xa nhà ông Ên. Nói chung, lời khai của họ cơ bản khớp với lời khai của bà giúp việc Cẩm. Chiến chưa tìm thấy điều gì khả nghi ở đó.

Chỉ có duy nhất cô con gái tên Ánh ở cách nhà ông Ên một căn nhà là có thông tin đặc biệt. Cô bé này có thói quen chong đèn học bài trên tầng gác, hay để đọc truyện, làm thơ nhăng nhít thì không ai rõ, nhưng đại khái khi nhìn vào sách như vậy thì rất buồn ngủ. Và để đỡ buồn ngủ thì cô hay ngó loanh quanh. Căn nhà giữa nhà cô và nhà ông Ên là nhà mái bằng thấp tè, vì thế cửa sổ phòng cô chiếu thẳng sang căn lầu mà ông Ên ở tối hôm đó. Với một vẻ hơi hơi mơ màng, xen lẫn với sự hồi hộp và nghiêm trọng, cô quả quyết rằng cô có nhìn thấy ông Ên đi từ trong nhà ra, dựng thang lên leo lên lầu, rồi lại lôi thang lên. Tức là chẳng có gì khác thường so với mọi hôm cả. Nhưng khoảng thời gian sau đó thì cô không nhận thấy điều gì bất thường, cho đến khi đi ngủ vào lúc mười hai giờ đêm.

Chiến đọc đi đọc lại những lời khai của các nhân chứng của vụ án, nhưng chưa thấy một điểm sáng nào trong đó. Những người trong nhà nạn nhân có khả năng tiếp cận nạn nhân nhất, và họ cũng không có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng thời gian nửa đêm đến hai giờ sáng bởi họ đều khai đã ngủ ở phòng riêng. Hàng xóm hầu hết đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng người chứng minh ngoại phạm cho họ lại chính là gia đình họ nên cũng không đáng tin cho lắm.

Thông tin của cô bé học khuya tên Ánh – nếu cô ta khai thật – sẽ loại bỏ được khả năng kẻ gian mai phục sẵn trong lầu hoặc do ông Ên để quên thang mà leo lên được. Nếu thế chỉ còn khả năng chính ông Ên đã hạ thang mời thủ phạm lên lầu (không thì chỉ họa chăng có cánh hoặc là người nhện mới có thể leo lên căn lầu cao chót vót đó!). Như thế thì thủ phạm phải là người quen của nạn nhân.

Nhưng liệu cô gái đó có nói thật? Cô bé có thể khai vậy để bao che cho ai đó thân thiết với mình. Sự quan sát đánh giá và trực giác của Chiến cho rằng cô bé không nói dối. Dẫu vậy, kinh nghiệm sống cho anh biết không thể loại bỏ bất kì điều gì khi chưa có bằng chứng thiết thực, và người ta có thể nói dối bất kì điều gì cần thiết để bảo vệ người thân của mình. Cho dù đó là một cô bé mười lăm tuổi, có vẻ ngoài hơi ngô nghê như một kẻ ngộ chữ đi nữa.

Hơn nữa, điều làm Chiến đau đầu nhất là cách thức nạn nhân bị giết. Thủ phạm đã làm cách nào để tạo ra những dấu vết như vậy trên người nạn nhân và mặt bàn?

Chiến thở dài sau một hồi suy nghĩ. Có lẽ anh cần phải đào sâu thêm về những nhân chứng và cả những mối quan hệ khác của nạn nhân nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN