Đầu Anh Lại Xanh Rồi - Chương 23: Sinh nhật mười lăm tuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đầu Anh Lại Xanh Rồi


Chương 23: Sinh nhật mười lăm tuổi


Tống Minh Mặc không ngờ cô gái kia lại không quay đầu mà đi thẳng lên tầng trên. Anh cố ý dựa khuỷu tay vào lan can, tạo dáng trưng ra đôi chân dài ưu thế, người nọ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Ai da, thật sự cho rằng đang đóng phim thần tượng sao?

Khi hàng ngàn cô gái quỳ gối dưới đôi chân vừa dài vừa thẳng của một ngôi sao lớn, sẽ luôn có một nữ chính như đóa hoa trắng nhỏ khác biệt, không hề bị sắc đẹp của nam chính dụ hoặc, sau khi trêu đùa nữ chính vài lần thì nam chính phát hiện cô gái này thực sự rất đơn giản, không giả vờ, và vẻ bề hoài không hề giống với những cô gái đê tiện quyến rũ kia, cuối cùng yêu say đắm.

Tống Minh Mặc nhìn về phía Diệp Tô đang lên lầu.

Con người anh đây, không có tính cách gì đặc biệt, chỉ là không chấp nhận tiểu cô nương mơ tưởng hão huyền tự cho mình là đúng, và, có thù tất báo.

Lịch sử trò chuyện trên Wechat cho thấy đã gửi nhiều tin nhắn như vậy, bây giờ lại giả vờ không quen biết, lừa quỷ hả?

Trời ơi, lại có ‘sinh vật’ mang tính nữ không biết anh sao? Trừ khi là kẻ ngốc. (Yuzu: Thế động vật, thực vật cũng phải biết anh à???)

Nếu bây giờ không muốn bám dính lấy tôi, muốn làm điều ngược lại để tôi chú ý, vậy anh đây nên chơi với cô nhỉ?

Nhưng mà tôi chỉ chơi với thú nhồi bông cô nửa đoạn trước của bộ phim thần tượng thôi – để chỉnh cô.

Tống Minh Mặc cười cười, bước chân đi lên lầu.

Sau khi bước lên hai bước lại đi xuống.

Đầu tiên nên tạo hình lại đã, mang cái mác thần tượng của mình lên trước.

**

Người đến thử vai 《Dẫn hỏa》 không ít, những chiếc sừng lớn cơ bản là đã được chọn sẵn rồi, người đến đều là người mới hoặc là đã lăn lộn trong nghề nhiều năm mà không dính tí bọt nước nào trên người. Mỗi người bọn họ đều dựa lên bức tường ngoài căn phòng thử vai, có người lật kịch bản để chuẩn bị chút nữa diễn thử, có người lấy gương nhỏ ra dặm lại lớp trang điểm.

Diệp Tô tới muộn, cô đứng ở cạnh người gần mình nhất, lấy điện thoại mở camera trước sửa lại đầu tóc hơi rối. Leo một lúc mười hai tầng thật sự là vô cùng mệt, Diệp Tô thở ra một hơi, mở tài liệu do Trần Dương gửi ra đọc lại nội dung phải diễn trong buổi thử vai.

Trên xe điện ngầm cô đã xem mấy lần,《Dẫn hỏa》 kể câu chuyện về một đội trưởng đội điều tra tội phạm và một nữ phóng viên vì một vụ án mạng mà quen biết nhau, cuối cùng là phối hợp cùng giải quyết vụ án. Vai cô muốn thử là vai nữ hai Hạ Lê, là một cảnh sát hình sự dưới quyền của nam chính, cũng là một trợ thủ đắc lực nhất. Hai người vẫn luôn tồn tại một quan hệ vi diệu giữa cấp trên cấp dưới và tình yêu, mãi đến khi nữ chính xuất hiện Hạ Lê mới kết thúc sáu năm yêu thầm nam chính, trợ giúp nam chính cùng phá rất nhiều vụ án lớn, cuối cùng mỉm cười nhìn nam chính nắm tay nữ chính đến lễ đường.

Diệp Tô rất thích hướng đi của bộ phim này, dù sao cũng không giống 《Trường ca》, tất cả những nhân vật mang tính nam trừ thái giám đều yêu nữ chính, nữ chính lại yêu nam chính đến mức chết đi sống lại, vì ngu ngốc mà nhiều lần bị vai nữ ba ác độc là cô dùng những thủ đoạn vô cùng trẻ con hãm hại.

Mọi người, ngoại trừ tình yêu, vì sao lại không thể theo đuổi những việc khác?

Kỷ Hằng ở nhà vừa xem ti vi vừa hắc xì.

Nữ chính của bộ phim đã định rồi, là Triệu Tuân San.

Diệp Tô cố ý tìm kiếm một hồi, trên bách khoa toàn thư nói vị Triệu Tuân San này sau bộ phim truyền hình đầu tay đã trở nên nổi tiếng, năm đó nhận được giải thưởng dành cho người mới, sau khi nổi tiếng bắt đầu chinh chiến ở chiến trường điện ảnh. Mấy năm nay đóng vài bộ phim điện ảnh cũng không tệ, chỉ là vẫn thua kém so với năm đó nên gần đây có dự định quay lại với mảng phim truyền hình. 《Dẫn hỏa》 chính là do ekip của Triệu Tuân San suy tính rất lâu mới nhận, nữ chính phóng viên Bạch Lộ giỏi giang thông minh, hành động và lời nói đôi khi có chút quyến rũ, rất phù hợp với mong muốn của Triệu Tuân San đã gần 30 tuổi muốn chuyển mình.

Nhân vật chính của đội điều tra tội phạm, Tần Kiêu vẫn còn chưa quyết định, chỉ nghe nói có mấy nam diễn viên trong mảng này rất quan tâm, một là có thể hợp tác với Triệu Tuân San, hai là các nam diễn viên rất thích đóng vai nhân vật chính nghĩa như cảnh sát hoặc quân nhân để hút fan.

“Người kế tiếp, Diệp Tô.”

Một nhân viên cầm danh sách đọc tên Diệp Tô.

“Có.” Diệp Tô trả lời, cô siết chặt nắm tay trong tay áo để tự cổ vũ mình.

Phải diễn thật tốt, trong nhà còn có một đại lão gia Kỷ Hằng gánh cũng không gánh nổi, vác cũng không vác nổi, quen sống trong nhung lụa chờ cô nuôi nữa.

Trong phòng thử vai ngồi một loạt người, người bên đầu tư sản xuất, đạo diễn và mấy nhân viên đoàn phim đều ở đây, có máy quay phim để ghi hình.

“Diệp Tô phải không?”

“Vâng.”

“Tôi gửi cho bạn tài liệu tập ba, Hạ Lê và nam chính Tần Kiêu cùng ăn cơm, đoạn muốn thông báo lại không dám thông báo kia, bắt đầu diễn đi.”

Rất nhanh Diệp Tô đã tiến vào tâm trạng cần thiết.

Muốn thông báo lại không dám thông báo, tâm trạng này hẳn là giống như trước đây cô loanh quanh bên Kỷ Hằng, nói đông nói tây muốn anh ta làm cho cô một chén mì trường thọ vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi.

Sau khi Kỷ Hằng dạy cô đọc chữ thì cô bắt đầu xem một số sách giải trí, trong sách nói ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật sẽ được sống lâu, còn thêm hai quả trứng gà, hơn nữa tốt nhất là phải để người gần gũi nhất trong đời mình tự tay làm cho mình, như vậy nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.

Diệp Tô rất muốn ăn một chén mì trường thọ, cô đã lén tính số mệnh, người mù đoán mệnh sau khi nghe sinh thần bát tự của cô thì lắc lắc đầu nói cô chỉ có thể sống đến mười chín tuổi, sau khi lấy của cô mười lượng bạc thì sửa lại nói có thể sống đến chín mươi tuổi. Cô không muốn mình chết sớm, mong ước duy nhất trong sinh nhật là có thể ăn một chén mì trường thọ có thể trường thọ. (Ý là chén mì phải như trong sách nói)

Người gần gũi nhất là ai? Cha đã chết, cô cô thì bán cô đi, người cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có Kỷ Hằng. Tuy rằng căn bản cô không thể xem là vợ của anh ta, nhưng anh ta có thể coi như là chồng của cô.

Diệp Tô nhớ ngày sinh nhật đó cô nhìn Kỷ Hằng viết chữ rất lâu, trong miệng nói đông nói tây, vừa cười dịu dàng vừa quỳ xuống đất đấm chân cho anh, nhưng lời muốn nói dù thế nào cũng không nói được, trong lòng vô cùng hồi hộp và chờ mong. Nào ngờ cô nhiệt tình khác thường làm Kỷ Hằng bị cô quấy đến mức cảm thấy phiền, anh ta dứt khoát bỏ bút xuống hỏi rốt cuộc cô muốn nói gì.

Cô đỏ mặt, dùng tay che mặt, ấp úng nói ra nguyện vọng. Kỷ Hằng chuyển ánh mắt từ sách sang cô, nhấc cái chân cô đang đấm lên, dừng lại một chút rồi nói: “Không có thời gian rảnh.”

Trên mặt cô lúc ấy không có biểu hiện gì, không dám tức giận với anh ta, trong lòng nghĩ mười chín tuổi thì mười chín tuổi, tôi sẽ làm thiếp cho anh bốn năm, anh cũng chỉ có thể khi dễ tôi bốn năm nữa thôi. Khi chết đến địa phủ, tôi nhất định sẽ không cầu xin Diêm Vương gia phù hộ anh sống lâu trăm tuổi.

Sau đó, nửa đêm ngày đó đột nhiên có người sờ soạng xông vào phòng cô, khi cô sợ tới mức muốn hét lên thì bịt kín miệng cô lại, bưng cho cô một chét mì trường thọ giống như canh bột, dưới đáy có thể thấy hai cái lòng đỏ trứng gà.

“Nhanh ăn đi, chưa hết thời gian đâu.”

Buổi tối đó, cô với khuôn mặt đầy nước mắt ăn xong chén mì. Một là cảm động, hai là…

Mẹ nó, so với bánh bao dính bùn cô ăn năm đó còn khó ăn hơn, trong đêm đen, trong mắt thiếu niên như lộ ra ánh sáng chờ mong, cô hút một ‘đống’ sợi mì: “Cám ơn phu quân, ăn rất… ngon.”

Không có gì để diễn cùng, trước mặt chỉ có một cái bàn, đôi mắt Diệp Tô muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn về phía trước, mấy lần lấy hơi như đánh một tiếng trống để làm hăng hái tinh thần rồi lại đột nhiên nhụt chí, ngón tay cào cào trên mặt bàn.

“Đội, đội trưởng, em… em, cái kia…” Vành tai Diệp Tô ửng đỏ, tựa như là trở về năm đó, cả nửa ngày cũng không nói được hai chữ ‘Thiếu gia’, dáng vẻ khi thiếu nữ hoài xuân mang đầy mong chờ Kỷ Hằng sảng khoái đồng ý là cho mình một chén mì trường thọ.

“Ok.” Ai đó ngắt lời. Là một phụ nữ mặc đồ chuyên nghiệp, cô ta cúi đầu lật lật tài liệu trên bàn, ghi ghi cái gì đó trên giấy: “Cảnh này qua, thử cái khác đi.”

Diệp Tô đứng dậy, đôi tay nắm lại chờ diễn thử cảnh khác, căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Người ngồi sau bàn phỏng vấn còn chưa trả lời thì cửa đã bị đẩy ra.

“Nghe nói có người đang thử vai?”

Diệp Tô nhìn thoáng qua người vừa đến.

Vẫn là người gặp ở cầu thang lúc nãy, nhưng trang điểm không giống, anh ta một tay cầm áo khoác vắt trên vai, một tay gập lại, cổ tay áo sơ mi xoắn lên một đoạn. Tóc cũng không giống vừa rồi, phần tóc mái trước trán đã được vuốt gel để có độ bồng bềnh tinh tế, tạo cho xương gò má vốn hơi cao một đường cong. Anh ta vào cửa, đóng cửa lại, còn không quên nở một nụ cười với các cô gái đang chờ thử vai ở bên ngoài.

Bên ngoài lập tức truyền tới một trận nhảy nhót, ríu rít phấn khích của các cô gái.

Diệp Tô cắn môi dưới nhịn cười, đúng là một con khổng tước xòe đuôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN