Đầu Bên Kia Tơ Hồng - Chương 6: Cái nào tốt?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Đầu Bên Kia Tơ Hồng


Chương 6: Cái nào tốt?


Đi không được bao xa thì Tuyết Liên nhìn thấy Cẩm Mịch đang ở đình viện rút cây cỏ, xem bộ dáng nàng nhàm chán vô cùng, trong lòng nàng nghi hoặc dù đi ra bên ngoài vẫn là bộ dạng này chứ, theo lẽ thường nàng ta phải vui vẻ chạy nhảy quên đường về chứ?

“Làm sao vậy?” Tuyết Liên vừa mở miệng hỏi liền dọa Cẩm Mịch nhảy dựng.

“Ngươi tỉnh.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Được như ý nguyện đến Thiên giới, sao ta nhìn ngươi ở chỗ này lộ vẻ chán đời vậy.”

“Tiểu Tuyết, nơi này hảo nhàm chán a.”

“Vậy ngươi như thế nào không ra đi chơi?” Tuyết Liên hiếu kỳ nói, “Chết điểu hẳn là sẽ không cấm chúng ta ra ngoài đi.”

“Đối nga!” Cẩm Mịch bừng tỉnh hô, “Phượng hoàng giống như ra ngoài có việc, nhưng cũng không nói cấm chúng ta ra ngoài.”

Tuyết Liên thương hại mà nhìn nàng, đứa nhỏ này không phải ở Thủy Kính lâu quá nên chỉ số thông minh giảm đi.

“Ở chỗ này có hay không nhận thức tân bằng hữu a? Đi tìm bọn họ chơi đi. Nhưng không cần chạy loạn, dù sao cũng là Thiên giới. Ngươi tốt nhất vẫn là tìm tiên hầu bồi ngươi đi ra ngoài, miễn cho va chạm người khác.” Tuyết Liên đột nhiên phản ứng lại đây, “Phượng hoàng? Ngươi kêu hắn phượng hoàng? Ngươi biết thân phận của hắn?”

“Đúng vậy!” Cẩm Mịch hưng phấn nói, “Phượng hoàng ai!”

“Hắn tại đây Thiên giới có thân phận gì?”

Cẩm Mịch nắm lấy búi tóc của mình, nói: “Không biết a, hình như là mang binh đánh giặc.”

Nga, võ tướng a, có thể lý giải, rốt cuộc giá trị vũ lực của tên này rất cao.

“Ta đi tìm hồ ly tiên nhân chơi, Tuyết Liên cùng đi đi.”

“ Cũng được!” So với ở Tê Ngô cung này, ra bên ngoài đối với Tuyết Liên  có sức hấp dẫn hơn.

Trên đường đi theo Cẩm Mịch, Tuyết Liên nhằm chán nhìn cây cỏ xung quanh vừa nghĩ đến một màn ban nãy, lúc Cẩm Mịch hái đám hoa cỏ vừa rời khỏi cành liền hóa thành sương khói, xem ra chuyện Hoa giới và Thiên giới bất hòa không phải tin đồn. Nói vậy nơi này không trồng được bất cứ thực vật gì, những cây cối hoa lá trước mặt chẳng qua dùng phép huyễn hóa tạo thành đi.

Nhân duyên phủ quả nhiên bất đồng với Tê ngô cung độ xa hoa không bì được có điều từ xa dòng người xuất nhập tấp nập không thôi, tiếng cười ríu rít mười phần náo nhiệt, sức sống tràn trề.

“ Tiểu Cẩm Mịch, ngươi tới rồi sao?”

Tuyết Liên đưa mắt nhìn một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi từ dưới gốc cây treo vô số sợi dây hồng đứng dậy hướng về phía hai người chạy đến, chuẩn xác hơn là chạy đến gặp Cẩm Mịch, nàng nhìn người này mặc bộ quần áo màu hồng môi hồng răng trắng, mi mày cong cong, nắm lấy tay Cẩm Mịch thân thiết vô cùng: “ Cẩm Mịch, hôm nay thật nhàm chán. Chúng ta lén xuống nhân gian chơi đi!”

Cẩm Mịch nghe vậy, hai mắt sáng lên hưng phấn hỏi: “ Nhân gian vui sao?”

“ Hẳn là vui đi!?” Ngữ khí của người này có chút không chắc chắn, ánh mắt khẽ đảo mới chú ý bên cạnh Cẩm Mịch xuất hiện một tiên đồng lạ mặt: “ Vị này là?”

Còn chưa để Tuyết Liên giới thiệu bản thân thì người này đã mở miệng trước, giọng điệu phiền muộn vô cùng đối với Cẩm Mịch nói: “ Tiểu Cẩm Mịch, sao ngươi lại đi cùng với tên này? Ngươi không cần Tiểu phượng hoàng nữa sao?”

“ Tiểu phượng hoàng?”Chỉ ngủ một giấc thôi mà đã có người đánh chủ ý đến cải trắng trong vườn mình, Tuyết Liên nắm lấy đôi vai Cẩm Mịch thâm tình nhìn nàng: “ Lúc trước ngươi không phải nói chúng ta mãi mãi ở bên nhau vĩnh viễn không chia lìa sao? Mây ngàn năm cùng chung chăn gối, ngươi nỡ lòng nào vì một tên tiểu bạch kiểm mà phản bội lời thề ước của đôi ta?”

“Này…!!!” Tiểu tiên đồng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng, cảm xúc nhanh hạ xuống, “Thật đáng thương, tiểu phượng hoàng của ta. Khó khăn lắm mới coi trọng được một người, kết quả nó lại là kẻ thứ ba. Tiểu phượng hoàng của ta cao ngạo như vậy, nó làm sao chịu đựng được.”

Tuyết Liên nhìn tiểu tiên đồng khóc lóc thảm thương trong lòng không có lấy tia áy náy  nàng quay sang nhìn vẻ ngây thơ của Cẩm Mịch: “ Tiểu phượng hoàng là ai?”

“Chính là phượng hoàng a. Người này là thúc phụ của phượng hoàng, Hạ Nguyệt tiên nhân.” Cẩm Mịch vô ngữ mà nhìn Tuyết Liên, lại quay đầu đi đến gần tiểu đồng nói, “Hạ Nguyệt tiên nhân, đây là đệ đệ của ta -Tuyết Liên.” Cẩm Mịch lại lặng lẽ đối Tuyết Liên nói: “Đây chính là hồ ly tiên nhân mà ta vừa mới nhắc cho ngươi biết đó.”

Hồ ly! Hai mắt của Tuyết Liên sáng lên! Động vật nhỏ long xù đáng yêu.

Anh em! Hai mắt hồ ly phát sáng! Tình cảm cấm đoán của đôi anh em!

Đối với động vật lông xù đáng yêu từ kiếp trước nàng đã rất thích, mỗi lần lên google xem ảnh đều nhịn không được mơ mộng muốn nuôi một con song những con mà nàng thích giá bán đều đặc biệt đắc hơn nữa lúc nuôi dưỡng phải chủ ý quá nhiều khiến cho nàng ngậm ngùi từ bỏ vì nàng vô pháp đảm bảo sẽ chính mình có thể nuôi dưỡng chúng thật tốt.

Nhưng giờ có một con trước mặt a! Đây là hồ tiên sinh mệnh mạnh gấp mấy ngàn lần so với động vật kiếp trước nàng biết hơn nữa không cần nàng phải nuôi dưỡng, tạm thời mới gặp mặt nên nàng không dám yêu cầu đối phương biến thành nguyên hình, có điều tương lai nàng nhất định sẽ tìm cơ hội sờ thử một chút, nhất định! Tuyết Liên âm thầm đánh bàn tính.

“ Chuyện tình cấm đoán của đôi anh em hay rơi vào vòng tay của phượng hoàng đâu?” Nguyệt Hạ tiên nhân rồi rắm bẻ ngón tay nói khẽ, nhất thời không biết lựa chọn cái nào cho tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN