Đầu Bếp Tại Dị Giơi - Phẫn nộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Đầu Bếp Tại Dị Giơi


Phẫn nộ



Dịch: Nguyễn Khiêm

Nguồn: TruyenYY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

—————-

Mặc dù Ngô Hiên đã chọn lựa được dược liệu, nhưng mà hắn vẫn đi dạo ở tầng thứ hai của Linh dược các, tại tầng thứ hai cũng có không ít đệ tử khác của Ngô gia đang lựa chọn đan dược.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn quay đầu ra bên ngoài nhìn lại, phát hiện trời đã hơi hơi mờ tối, thầm nghĩ không tốt, không ngờ là đã muộn như vậy rồi. Đổi lại lúc trước đây, hắn tự nhiên sẽ không cần phải lo lắng, chỉ là hiện tại có Nguyệt Hinh Nhi chờ ở trong nhà, nếu chính mình lâu như vậy cũng không quay về, cũng không biết là nàng có thể an ổn ngồi ở trong nhà hay không?

Hắn cầm lấy dược liệu sau đó trực tiếp đi xuống lầu dưới, lúc hắn chuẩn bị đi đến chỗ vị lão giả kia đăng ký, giương mắt nhìn ra, phát hiện ngoài cửa có tiếng cãi nhau, tựa hồ là có người nào đó đang tranh chấp ở bên ngoài.

Đợi hắn nghiêng đầu nhìn lại, từ xa xa đã thấy được một cái thân ảnh quen thuộc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cũng không đi đến đăng ký dược liệu, mà trực tiếp chạy ra bên ngoài. Lão giả giương mắt nhìn hắn một cái, nhưng mà cũng không có nói cái gì cả.

– A, đây chính là nữ tử được kêu là thê tử của tiểu tử Ngô Hiên kia sao? Ta nhớ rõ dường như là có chuyện như vậy, nghe nói nàng còn là một người thiểu năng đó, ha ha ha…

– Cái gì mà nghe nói, không có nhìn thấy bây giờ chính là sự thật sao! Ha ha ha…

Lấy Ngô Tử Tân cầm đầu, mấy người bao quanh Nguyệt Hinh Nhi, vây nàng vào giữa, Nguyệt Hinh Nhi sợ hãi núp ở chính giữa, không biết nên làm như thế nào cho phải. Nàng thấy Ngô Hiên lâu như vậy chưa có trở về, liền định đi ra ngoài tìm kiếm, ai ngờ còn chưa tìm được hắn thì đã bị một đám người xa lạ chặn lại ở chỗ này.

– Các ngươi, các ngươi ngăn lại ta làm cái gì… Ta muốn đi tìm Hiên ca ca…

Nguyệt Hinh Nhi nắm chặt bàn tay lại, nhìn chằm chằm vào mấy người đang vây quanh như là một bức tường, nhưng mà căn bản cũng không dám lao ra.

– Ơ, còn Hiên ca ca, gọi thân thiết như vậy a… Không nghĩ tới phế vật đó cũng có thể cưới được lão bà, xem ra vẫn là rất không tệ, chỉ có điều lại là một người thiểu năng mà thôi. Bất kể như thế nào, thật muốn để cho cái tên Ngô Hiên kia xéo khỏi Ngô gia, con mẹ nó chính là cái phế vật, chỉ cần nhìn thấy hắn là ta cũng đã cảm thấy phiền lòng!

Vây quanh Nguyệt Hinh Nhi có ba người, trừ Ngô Tử Tân ra, hai người khác là Ngô Lương cùng Ngô Hiển, đều là hồ bằng cẩu hữu(* Bạn bè mà không phải bạn bè, bạn xấu) cùng Ngô Tử Tân, tu vi cơ bản là đều Luyện Thể Kỳ tầng năm, tầng sáu, thật sự là ở vào phổ thông tu vi tiêu chuẩn. Tại Ngô gia tuy không phải là phế vật, nhưng cũng không sai biệt lắm với mấy con đục mễ trùng (* ăn rồi chờ chết) mà thôi, do nhiều nguyên nhân khác nhau, tu vi không thể tiến lên, cho nên mấy người này tu luyện cũng không khắc khổ.

Thần sắc của Ngô Tử Tân ngược lại là có chút không được tự nhiên, hiển nhiên là lúc trước Ngô Hiên mang đến cho hắn rung động, để cho hắn cảm thấy không cam lòng! Một tháng trước Ngô Hiên vẫn chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện, vậy mà trong nháy mắt đã biến thành một võ giả có tu vi tiếp cận với chính mình! Để cho trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là cảm giác không cam lòng.

Chuyện này vẫn chỉ có tương đối ít người biết, tối thiểu là Ngô Lương cùng Ngô Hiển cũng không rõ ràng, vẫn còn cho rằng Ngô Hiên là phế vật không thể tu luyện như trước kia.

– Hiên ca ca không phải là phế vật!

Nguyệt Hinh Nhi tức giận, con mắt mọng nước trừng lớn, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

– A, không phải là phế vật? Ha ha, ngươi chính là một kẻ ngu, hiểu được cái gì? Phế vật cưới kẻ đần, thật sự là trời sinh một đôi a!

– Không cho phép ngươi nói Hiên ca ca như vậy!

Nguyệt Hinh Nhi dưới sự phẫn nộ, đưa tay đẩy Ngô Lương một cái.

Ngô Lương thấy người như Nguyệt Hinh Nhi cũng dám đẩy chính mình, cả giận nói:

– Còn dám phản kháng! Ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù ta đánh ngươi một trận, tiểu tử kia cũng không dám tới tìm ta gây phiền toái!

Nói xong hắn giơ tay lên, chuẩn bị vỗ xuống mặt của Nguyệt Hinh Nhi. Nguyệt Hinh Nhi quật cường trừng mắt, không hề sợ hãi trước một chưởng này!

– A ~~!

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay làm bộ muốn đánh của Ngô Lương bị bẻ ngoặt ra đằng sau lưng hắn, người chung quanh còn có thể nghe được tiếng gãy xương thanh thúy vang lên!

– Ngươi nói là ai là phế vật? Ai là kẻ đần?

Thanh âm lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng của Ngô Lương, mọi người quay đầu nhìn lại, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt băng lãnh của Ngô Hiên, trong ánh mắt tràn ngập sát ý băng lãnh, lạnh lùng! Để cho dưới đáy lòng của tất cả mọi người cảm thấy phát lạnh.

– Hiên ca ca!

Nguyệt Hinh Nhi mừng rỡ kêu lên, vội vàng chạy ra ngoài, núp ở sau lưng Ngô Hiên.

– Buông, mau buông tay, đau quá…

Cánh tay của Ngô Lương bị Ngô Hiên bẻ ngoặt đến đằng sau lưng, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ mặt méo mó.

– Cút!

Ngô Hiên đưa chân hung hăng đạp Ngô Lương một cái, đồng thời buông tay ra, Ngô Lương đã bị một cước nặng nề này đạp lăn vài vòng ở trên mặt đất, trông cực kỳ chật vật.

Ngô Hiên cũng không có lưu tình.

Nếu chính mình đến chậm một bước, Nguyệt Hinh Nhi đoán chừng sẽ bị cái tên này đánh rồi. Nếu như mấy người này tới gây sự với chính mình thì không sao cả, nhưng mà là một võ giả, lại xuất thủ đối với một cái tiểu cô nương có tâm trí chỉ như đứa bé năm, sáu tuổi, đây quả thực là nhục nhã hai chữ ‘võ giả’ này!

Đương nhiên, bọn họ cũng không tính là một võ giả, chỉ là đục mễ trùng (*ăn rồi chờ chết) mà thôi.

– Hỗn đản!

Lúc này, Ngô Lương đứng lên, lập tức chửi mắng, điều Ngô Hiên vừa làm để cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã cùng cực kỳ phẫn nộ, cho nên vừa mới đứng lên, Ngô Lương liền phóng thích toàn bộ lực lượng của Luyện Thể Kỳ tầng năm, huy chưởng chụp qua, chưởng phong lăng lệ đánh về phía Ngô Hiên.

– Kim Thạch Chưởng!

Chưởng thế tràn ngập linh lực thuộc tính kim hung hăng vỗ xuống, võ kỹ này là võ kỹ thuộc tính kim, uy lực rất mạnh, mặc dù là võ kỹ hạ phẩm nhưng đã có thể so với võ kỹ trung phẩm, so với Lạc Diệp Chưởng do Ngô Hiên lựa chọn, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Võ kỹ này hoàn toàn là phù hợp với thể chất thuộc tính kim của Ngô Lương, lực lượng tự nhiên là đề thăng thêm vài lần.

Ngô Hiên để cho Nguyệt Hinh Nhi lui về phía sau một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chưởng này, Băng linh lực tràn ngập ở trên lòng bàn tay, đón đầu mà lên.

– Bành!

Song chưởng va chạm ở cùng một chỗ, hai người bị lực phản chấn đánh lui lại về phía sau mấy bước, Ngô Hiên thì lui năm bước còn Ngô Lương thì chỉ lui có ba bước. Ai ưu ai kém, liếc một cái là có thể phân tích rõ.

Thế nhưng mà cảnh tượng này đã làm cho ba người đối phương đều lộ ra biểu tình chấn kinh. Ngô Hiên không chỉ có thể tu luyện, mà hiện tại tu vi còn không thấp, đã có thể so sánh với Ngô Lương, cũng chính là đã đạt đến Luyện Thể Kỳ tầng năm!

Bọn họ chấn kinh, Ngô Hiên lại càng cảm thấy chấn kinh, nhưng mà hắn chấn kinh không phải là bởi vì mình có thể ngăn cản công kích của đối phương, cũng không phải là bởi vì tu vi của đối phương. Mà là tại thời điểm bàn tay vừa tiếp xúc với công kích của đối phương, trong nháy mắt, một đạo tri thức thông qua bàn tay trào vào trong đầu của mình: Kim Thạch Chưởng, võ kỹ trung phẩm thuộc tính kim, chiêu thức lăng lệ, đầy đủ phát huy uy lực của thể chất thuộc tính kim!

Không chỉ phân tích ra được danh tự của võ kỹ này, chủ yếu nhất chính là từng bức họa khắc ở trong đầu của hắn, tựa như là ở trong đầu của hắn có một người đã diễn luyện Kim Thạch Chưởng vài chục lần vậy, để cho hắn nhớ kỹ mỗi một chiêu, mỗi một thức của bộ võ kỹ này.

Ngô Lương thấy được Ngô Hiên chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, còn tưởng rằng là bị một chưởng của chính mình làm cho choáng váng, dưới sự phẫn nộ, cũng không để cho Ngô Hiên có cơ hội tỉnh lại, đưa tay tiếp tục vỗ ra một chưởng, Kim Thạch Chưởng ở trong tay của hắn được phát huy đến mức cực hạn của bản thân.

Ngô Hiên đột nhiên ngẩng đầu, một đạo ánh sáng màu trắng lấp lóe ở mặt ngoài con mắt, hắn cũng dùng một điệu bộ giống như Ngô Lương và đánh ra một chưởng.

– Kim Thạch Chưởng!

Ngô Tử Tân cùng Ngô Hiển nhìn thấy cảnh tượng đó, con mắt đều trừng ra, một chưởng này rõ ràng chính là Kim Thạch Chưởng, trình độ thuần thục lại còn cao hơn Ngô Lương rất nhiều lần!

Thoạt nhìn thì một chưởng Ngô Hiên đánh ra chính là Kim Thạch Chưởng, nhưng mà thật sự thì cùng Kim Thạch Chưởng lại có một ít bất đồng. Mặc kệ Ngô Hiên làm như thế nào mà học được Kim Thạch Chưởng, thế nhưng mà một cái Băng linh thể lại thi triển võ kỹ thuộc tính kim, cái này không phải là hành vi của người ngu hay sao?

Trong nội tâm của Ngô Lương, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt tràn đầy thần sắc mỉa mai, so đấu Kim Thạch Chưởng cùng với chính mình, quả thật chính là kẻ đần!

Trong lúc bất chợt, biến hóa bất đồng lại xuất hiện, một chưởng Ngô Hiên vung ra tới lại bí mật mang theo hàn khí, va chạm cùng một chỗ với tay của Ngô Lương.

Bành một tiếng.

Ngô Lương bay ngược người lại, hung hăng ngã trên mặt đất, trên bàn tay của hắn vậy mà đã bao trùm lên một tầng băng hơi mỏng, cánh tay không ngừng run rẩy, nhìn qua đã biết là không thể chiến đấu nữa.

Biến hóa này để cho tất cả mọi người đều chấn kinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN