Dấu Cắn - Chương 16-1: Gặp lại (1) (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Dấu Cắn


Chương 16-1: Gặp lại (1) (1)


Editor: Bèngg.

Beta: Văn Văn.

Bèngg: Xin thứ lỗi vì đã chen ngang, nếu thấy khó chịu xin hãy lướt qua. Vì hôm qua tụi mình nhìn thấy mốc 10K lượt xem và 1,5K bình chọn vui quá nên hôm nay đăng thêm 1 chương nho nhỏ tặng các bạn. Cám ơn mọi người đã cùng đồng hành trong chặng đường này với bọn mình, mong mọi người vẫn sẽ tiếp tục như vậy, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Chương này chỉ là tặng thêm!

Lịch up vẫn như cũ mỗi chương vào thứ 3, thứ 5, thứ 7.

**

Mặt trời chói chang nhô lên cao. Ánh sáng mơ hồ không lóa mắt, mỏng manh bị tiếng gió cơ hồ gào thét xé nát. Trên đường băng, máy bay như một trận đại hình lướt nhanh, hăng hái đi ngang qua, hai bên mặt cỏ bị lay động như sóng triều phập phồng dập nát.

Thân máy bay chậm rãi dừng lại.

Khoang công vụ, tiếp viên hàng không đi vào khoang phổ thông đem rèm vải kéo ra, xoay người trở lại khoang công vụ, cùng rất nhiều tiếp viên hàng không khác hướng đến hai bên hành khách mỉm cười cúi người.

“Tần tiểu thư, phi cơ đã đến sân bay quốc tế Q thị. Cô có thể nhận vật phẩm hành lý, từ hành lang rời đi.”

“…”

“Tần tiểu thư?”

“… Xin lỗi, chị kêu tôi sao?”

Phi cơ mở cửa sổ bên trái tàu, cô gái tóc dài hoàn hồn, cô nâng chuyển tầm mắt, nhìn tiếp viên hàng không cười xin lỗi.

“Không sao, Tần tiểu thư. Hôm nay bầu trời Q thị xác thật xinh đẹp đến làm người ta mê mẩn.”

“Vậy sao, tôi lại tưởng, tôi chưa kịp thích ứng được tên của mình.”

“?” Tiếp viên hàng không cúi đầu ngẩn người, ngay sau đó tựa như hiểu rõ mỉm cười, “Cô trước kia ở nước ngoài sinh hoạt thành thói quen, rất ít nghe thấy trong nước xưng hô bằng họ tên sao?”

Bên cạnh cửa sổ cô gái nhẹ lắc đầu, nhưng cũng không có giải thích, cô nhảy qua cái đề tài này:”Tôi vừa mới bỏ qua cái gì sao?”

“Không có. Chuyến bay của chúng ta đã đến sân bay quốc tế Q thị, đây là rương hành lý của cô, cô có thể xuống máy bay rồi.”

“À vâng, cảm ơn.”

Tống Thư lôi kéo rương hành lý nhỏ ra cửa khoang, trong hành lang không thiếu tiếp viên hàng không mỉm cười, đồng loạt hướng cô khom lưng.

“Hoan nghênh về nước.”

Bên ngoài hành lang pha lê, một trận phi cơ rung chuyển, cánh cắt qua tận trời.

Che đậy ánh sáng một lần nữa chiếu xuống.

Tống Thư dừng lại người, nhìn cảnh tượng quen thuộc trên không trung.

Đúng vậy.

Hoan nghênh về nước.

Suốt chín năm, lưng đeo khắc cốt oan ức cùng hận thù, cô rốt cuộc cũng từ một cô gái gầy yếu vô lực, ngay cả mạng sống, cuộc sống đều không thể nắm chắc biến thành một cô gái trưởng thành lớn lên.

Cô đã trở lại.

Những người năm đó tham dự vào kế hoạch Bàng thị kiện án EAG kinh thiên động địa…

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ làm cho bọn họ từng chút từng chút thù mới nợ cũ trả từng món một, trả giá cho chính mình đáng lẽ ra nên được sống cuộc sống tốt.

Nhìn thân ảnh chính mình phản chiếu trên gương pha lê, Tống Thư chậm rãi nở nụ cười.

Nụ cười kia như một cái mặt nạ được đeo lên, với gương mặt không có cảm xúc của cô, hai thứ như đối lập hoàn toàn không phù hợp.

Cô chớp chớp mắt.

Phản chiếu trong gương chính là cô gái nghịch ngợm, xinh đẹp rung động lòng người đang chớp chớp mắt.

“Tôi gọi là Tần Tình.”

Cô gái trong gương nhẹ giọng nói.

Sân bay, Tống Thư đang bước chân theo ánh mắt nhìn thấy cái gì đó liền dừng lại.

Trước mặt cô một chiếc xe hơi màu đen xa hoa đã đậu ở đó từ lâu. Ghế phụ điều khiển một bên xe mở ra, một người đàn ông thân tây trang đỡ một bên cửa, tươi cười ôn hòa.

“Tống Thư, không đúng, anh hẳn nên gọi em là “Tần Tình”?”

Người đàn ông tiến lên, tiếp nhận rương hành lý trong tay Tống Thư.

Tống Thư không có từ chối:”Cảm ơn, làm phiền Dư tổng có trăm vạn bận rộn lại đích thân đến đón.”

“Mới bao lâu không gặp, em lại đối xử xa lạ với anh như vậy?” Dư Khởi Sanh xin miễn công tác trợ giúp của nhân viên bên sân bay, nhấc rương hành lý đi xuống cốp xe:”Em lên xe trước đi.”

“Được.”

Trên xe sau một lúc nói chuyện, Dư Khởi Sanh nói: “Anh ở L khu Q thị đã sắp xếp cho em một chỗ ở, em tạm thời ở đó trước, nếu sau này thích chỗ nào khác thì lại đổi.”

Tống Thư: “Xem ra trong sở của Dư tổng nhân viên có phúc lợi không tồi.”

“Không phải mỗi nhân viên đều có phúc lợi như vậy.”

“Sao?”

“Đây là phúc lợi nhân viên đặc biệt, phúc lợi của vị hôn thê.”

Tống Thư ngẩn ra, hai giây sau cô quay đầu lại nhìn về phía ghế điều khiển:”Nửa năm không gặp, Dư tổng càng ngày càng hài hước.”

Dư Khởi Sanh không nói tiếp.

Trầm mặc mấy giây, không khí trong xe dần trở nên vi diệu.

Tống Thư nhẹ nheo lại mắt, dịu ngoan như trẻ con chỉ có đôi mắt hơi nhíu chặt lại.

An tĩnh một lúc lâu cuối cùng bị Dư Khởi Sanh đánh vỡ, hắn cười khổ.

“Không lừa gạt em. Anh tiến cử em đến “Tập đoàn Vio” của Tần Lâu nhậm chức, lấy danh nghĩa là vị hôn thê mới về nước của anh.”

Nghe được cái tên kia, Tống Thư ngây người. Nhưng cô không có mở miệng, tựa hồ chờ Dư Khởi Sanh nói tiếp mấy lời phía sau.

Dư Khởi Sanh nói: “Không có nói với em liền tự mình quyết định, là anh không đúng. Nhưng em muốn mau chóng tiếp xúc với trung tâm Vio, thân phận này liền được hội đồng quản trị Vio tín nhiệm.”

Tống Thư bình tĩnh mà nhìn anh ta. Trong ánh mắt đạm bạc lạnh lẽo cả người, cô chớp mắt, trong giây đó cái lạnh lẽo kia như tan đi, giống như hết thảy chỉ là ảo giác. Cô thẳng người ngồi trở lại, câu môi cười cười.

“Đương nhiên, tôi hiểu Dư tổng dụng tâm lương khổ (1).”

(1) Dụng tâm lương khổ: Dùng hết sức lực tâm trí để suy nghĩ cho người khác.

Dư Khởi Sanh lại lần nữa trầm mặc.

Hơn mười giây sau, anh đột nhiên mở đèn khẩn cấp, quẹo vào bên cạnh khẩn cấp dừng hẳn xe lại.

Phanh một cái, xe hơi dừng lại.

Thân thể Tống Thư theo quán tính mà nghiêng theo xe, lại bị cái đai an toàn kéo về chỗ dựa lưng. Một tiếng trầm vang, cái ót Tống Thư đụng phải gối dựa da mềm mại.

Không biết là do phanh gấp hay là va chạm phải cái gì đó mà cô thấy có một trận choáng váng, làm ý thức cô bỗng dưng dâng lên một trận hoảng hốt.

Như là lóe lên một kí ức nào đó, hồi bao nhiêu năm trước. Tần Lâu lái xe chở cô dọc theo bờ biển quốc lộ hẹp dài một đêm, lúc sáng sớm phanh gấp ở bờ cát phía trước.

Thiếu niên cúi người xuống dưới, sáng sớm đáy mắt cất giấu duy nhất u ám, so với ánh sáng tựa hồ như nhau. Hắn ôm lấy mặt cô, lại chỉ dám đặt môi lên hôn mí mắt cô, hắn như là tín đồ cuồng nhiệt của cô, cũng là kẻ điên có thành tín nhất.

Sau một hồi hôn đó. Nhiệt độ hít thở không thông, cho đến ngày nay kí ức đó đối với cô vẫn còn rất mới mẻ.

Bên tai một tiếng “Tống Thư” kéo cô hoàn hồn. Con ngươi Tống Thư đảo một lần rồi bình tĩnh hẳn.

Cùng với thiếu niên gương mặt sắc bén nguyên bản mơ hồ có bất đồng, trước mắt cô là Dư Khởi Sanh hơi nhíu nhíu mi.

“Em thật hiểu là anh dụng tâm? Nếu thật sự hiểu thì tại sao phải nhất định muốn tiến vào Vio? Em rõ ràng biết đó là công ty của Tần Lâu, biết rõ ràng anh ta là một người điên, càng biết anh ta đối với em có bao nhiêu…”

Dư Khởi Sanh dừng tiếng, anh tựa hồ ảo não biết chính mình nói lỡ lời, lại quay đầu đi, nắm chặt quyền đấm lên tay lái—

“Hơn nữa em làm sao biết sự kiện năm đó anh ta không biết một chút gì? Năm đó cái án tử kia nhân chứng, chứng cứ, lời chứng hoàn toàn tương đồng, Tần gia cùng tập đoàn trên dưới, có người nào đảm bảo sạch sẽ không biết gì?”

“Tôi không bảo đảm.” Tống Thư định thần, thanh âm bình tĩnh. “Nhưng Vio tôi nhất định phải vào, mặc kệ người đứng đầu đó có phải là Tần Lâu hay không. Hơn nữa… Tần Lâu chỉ cùng Tống Thư có quan hệ.”

“Anh biết anh ta và em có quan hệ, chính là bởi vì như vậy anh mới không đồng ý cho em tiến vào Vio.”

“Không. Tống Thư chính là chín năm trước đã chết-tôi không phải là Tống Thư, tôi là Tần Tình.”

“…” Dư Khởi Sanh quay đầu nhìn lại, “Anh ta sẽ nhận ra em.”

Con ngươi Tống Thư run rẩy, một lát sau cô cong mắt, nhẹ giọng mà cười:

“Chỉ cần anh không nói. Một người đã chết được chín năm, ai sẽ nhớ rõ? Làm sao còn nhận ra được?”

Không biết qua bao lâu, anh ta tựa hồ thỏa hiệp thở ra một hơi.

“Nếu em kiên trì, anh cũng không còn cách nào ngăn cản. Chỉ là anh phải nhắc nhở em, một khi đã đi vào Vio, người mà em đối mặt không phải chỉ có mình Tần Lâu.”

“Còn có ai?”

“Loan Xảo Khuynh, em gái em.”

Tống Thư sửng sốt. Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại tới nay, Dư Khởi Sanh thấy trên mặt cô có biểu tình khác lạ.

“Xảo Xảo… như thế nào lại đến Vio?”

Dư Khởi Sanh trầm mặc vài giây, nhẹ nói: “Mấy năm nay vào thời điểm em không có ở đây, tất cả của Loan Xảo Khuynh đều dựa vào Tần Lâu chăm sóc. Hiện giờ ở phong đầu nghiệp giới, Tần Lâu ngày đó mới có danh hào kẻ điên, có ai không biết bất luận người phụ nữ nào anh ta cũng không để tâm, duy nhất chỉ có Loan Xảo Khuynh là quan tâm hơn một chút?”

Dư Khởi Sanh nghiêng người, nhìn về phía Tống Thư.

“Loan Xảo Khuynh từ nhỏ được em quan tâm, đi theo ở bên cạnh hai người các người. Tính qua những điểm bị bỏ qua, những điểm không bằng em, chẳng lẽ cô ta đối với Tần Lâu thật sự không có mơ ước nào? Khi đó các người chị em tình thâm, cô ta sẽ còn vì em mà nhẫn nhịn, nhưng mấy năm nay em không có ở đây, cũng đủ cho cô ta có cơ hội lợi dụng đến hoàn toàn. Nói không chừng trong lòng Tần Lâu, em từ sớm đã bị người khác thay thế rồi.”

Tống Thư nghe được tới thất thần. Cô trở lại đối mắt với hắn, đối diện Dư Khởi Sanh trong mắt có chút suy nghĩ khác lạ.

Cô bật cười:”Tống Thư đã chết. Tần Lâu, Loan Xảo Khuynh, ai cùng ai ở bên nhau, tôi đều sẽ không và không thể ngăn cản. Hơn nữa… anh không cần thử tôi.”

“Em thế nào lại biết là anh thử, sao không nghĩ sự thật chính là như vậy?”

“Bởi vì nếu tin đồn này thật sự có đồn đãi, anh cũng không bịa cho tôi loại thân phận là vị hôn thê kia, đúng không?”

Dư Khởi Sanh sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu:”Em vĩnh viễn thông minh lại sắc bén như thế. Anh thừa nhận, thân phận vị hôn thê không chỉ là hội đồng quản trị tín nhiệm em, mà còn là ở chỗ Tần Lâu cho em thêm một cái vòng bảo hộ.”

“Vòng bảo hộ?” Không biết nghĩ đến cái gì, Tống Thư rũ mắt, mỉm cười:

“Vậy là anh vẫn không hiểu được anh ấy.”

“Hả?” Dư Khởi Sanh nhíu mày quay đầu lại.

“Nếu anh ấy thật sự nhận ra thân phận thật của tôi, cái chuyện vị hôn thê này chỉ làm cho anh ấy… nổi điên thêm thôi.”

“…”

Biểu tình Dư Khởi Sanh trong tức khắc trở nên nghiêm túc hơn.

Tống Thư thực mau xẹt qua những mảnh nhỏ ký ức, cô hoàn hồn, ngẩng đầu, tươi cười đẹp đẽ.

“Chỉ là vui đùa mà thôi, đừng để trong lòng. Giống như lúc nãy chúng ta đã nói vậy-chín năm, cái gì cũng đã thay đổi, có ai sẽ còn nhớ rõ một người đã chết nhiều năm như vậy cơ chứ? Có đôi khi tôi ở trước gương, cũng còn không nhận ra chính mình, anh ấy cũng… sẽ không.”

Tống Thư nói xong, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Dư Khởi Sanh trầm mặc, một lần nữa khởi động xe.

Anh một bên nhìn kính chiếu hậu đánh nhẹ tay lái, một bên bất an mà nhăn lại mi.

Bằng những năm đó, bằng những tình cảm điên cuồng quyết tuyệt của Tần Lâu đối với Tống Thư… Thật sự sẽ như Tống Thư nói, thuận lợi như vậy sao?

Không nghi ngờ gì đã xảy ra một sự kiện rất thống khổ. Tống Thư hôn mê hai ngày sau, tiến vào Vio nhận thông báo phát vào hòm thư.

Vào ngày thứ tư trở về nước. Ngay hôm sau, Dư Khởi Sanh đã vì cô thuê một khu chung cư cao cấp gần chỗ thành phố Q đầu tư tổng bộ tập đoàn Vio.

Nghe Tống Thư trả lời ý đồ mình đến, tiếp tân trước Vio gọi một cuộc điện thoại nội tuyến. Nói đơn giản vài câu, đối phương vừa cắt đứt, nữ tiếp tân vừa buông máy xuống nhìn Tống Thư mỉm cười.

“Tần tiểu thư, xin cô chờ một chút, bộ phận nhân sự sẽ cho chuyên gia xuống lầu đón cô.”

“Tốt, cảm ơn.”

Tống Thư xoay người đi đến khu sô pha.

Dư Khởi Sanh ở thành phố Q nối nghiệp trong giới có chút danh tiếng, cùng nhiều công ty đầu tư có thời gian hợp tác tốt đẹp, danh tiếng cũng ngày càng tốt hơn. Nếu phái nhân viên cố vấn muốn được ở Vio hưởng thụ tiền lương và độ tín nhiệm, độ ưu đãi và đãi ngộ cũng được hưởng tốt, không ngoài ý muốn-đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tống Thư lựa chọn Dư Khởi Sanh tiến vào Vio.

Quả nhiên, ước chừng hai phút sau, một thân ảnh liền xuất hiện trong đại sảnh.

“Tần tiểu thư, xin lỗi xin lỗi, để cô đợi lâu.” Người trước mặt đón nhận tươi cười đầy mặt, hướng đến Tống Thư vươn tay:”Tôi là người phụ trách cùng phía bên luật sở bàn bạc, Dennis.”

Tống Thư cùng đối phương bắt tay, mỉm cười, “Anh khỏe, hôm nay tôi đến đây nhậm chức xử lý, Tần Tình.”

“Tần tiểu thư, xin theo tôi lên lầu.”

Tống Thư đuổi kịp bước chân. Đi theo hai bước, trong bao di động nhẹ vang tiếng chuông. Tống Thư lấy di động ra.

[ Dư Khởi Sanh: Sinh nhật vui vẻ. ]

Bước chân Tống Thư bỗng dừng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN