Dấu Cắn
Chương 96: Ngoại truyện 4: Anh là nhân tài kiệt xuất trên thế gian (3)
Editor: Rina
Beta: Jenny Thảo
Chỉ nói về việc “tiếp xúc thân mật” lần đầu tiên của hai người, hậu quả có lẽ là thảm khốc rồi.
Bởi vì cái này thật sự không tính là hôn… Nói chung dù sao cũng không có ai thật sự tự mình đặt nụ hôn lên đối phương, do quá bất cẩn hơn nữa không kịp giữ vững cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước mà hôn lên môi của đối phương.
Mặc dù xuất trận bất lợi nhưng Loan Xảo Khuynh vẫn kiên cường căng thẳng dừng lại không hề nhúc nhích.
Đợi đến khi vẻ mặt của ba nam sinh từ sững sờ chuyển sang xấu hổ, sau đó nhìn nhau lẩm bẩm cái gì đó rồi như hiểu chuyện rời đi, Loan Xảo Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân xa dần, cô vội vàng lui về phía sau, tay chống mặt đất dậy ngồi ngửa mặt lên nhìn bãi đất trống hướng đối diện Văn Bân, hô hấp trở nên căng thẳng nhìn thiếu niên ngây người.
Sau đó cô đưa mắt nhìn đôi môi đỏ của thiếu niên chậm rãi chảy ra vài giọt máu nhỏ.
“Ah.” Loan Xảo Khuynh lúng túng lấy khăn giấy đưa cho thiếu niên: “Cái đó, do tôi quá sốt ruột, cái kia nói thế nào nhỉ, à… à… biết lắng nghe, biết phục thiện?”
“…” Văn Bân cuối cùng cũng hoàn hồn, yên lặng nhận lấy khăn giấy: “Sự cấp tòng quyền(*).”
(*) Sự cấp tòng quyền: tùy thuộc vào thời điểm và tình huống xem xét mà ứng biến, không thể cứ máy móc làm theo lý thuyết.
“À! Đúng rồi! Chính là câu đó!” Loan Xảo Khuynh vỗ tay một cái, chút xấu hổ kia cũng tự tiêu tan đi, khuôn mặt của cô cười sáng lạn nhìn Văn Bân: “Nếu không phải lần trước anh nói chúc mừng sinh nhật với tôi, hôm nay tôi khẳng định vẫn sẽ không ra mặt… Ba người bọn họ đều là học sinh khóa trên lại cao to, hôm nay tôi lại một mình, dọa chết tôi rồi.”
“…”
Loan Xảo Khuynh cũng không thèm để ý đến sự trầm lặng của Văn Bân, cô đứng lên phủi phủi quần: “À, đúng rồi, sao anh lại bị bọn họ chặn ở đây? Trông anh không giống một học sinh hay bỏ học hoặc đi học muộn mà?”
Văn Bân cũng chậm rãi đỡ tường đứng lên. Sau vài giây im lặng, trong ánh mắt cô gái nhỏ chờ đợi câu trả lời, đôi môi của hắn khẽ giật, cuối cùng cũng mở lời.
“Tôi tới đây dọn dẹp vệ sinh.”
“Dọn dẹp vệ sinh?” Loan Xảo Khuynh chớp chớp mắt: “Nơi này không phải là khu vệ sinh của lớp chín sao?”
“…” Văn Ban ngẩng đầu trầm mặc nhìn cô.
Nhìn nhau trong mười giây.
“Ah!!” Cô gái nhỏ nhảy nhảy tại chỗ kinh ngạc nhìn thiếu niên: “Anh là học sinh lớp chín? Anh lớn tuổi hơn tôi sao?”
Văn Bân im lặng cầm lấy dụng cụ vệ sinh trên mặt đất, coi như là ngầm thừa nhận.
Cô gái nhỏ xem ra lúc nào cũng bị hoảng sợ không nhỏ, cho đến khi hắn dọn dẹp xong rác trong khu vệ sinh, cuối cùng cô mới than thở đi tới: “Anh trông hoàn toàn giống như một cậu bé lớp sáu lớp bảy, chỗ nào giống học trưởng lớp chín chứ?” Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn hắn: “Anh sẽ không trách tôi không biết lớn nhỏ đấy chứ?”
Văn Bân trầm mặc vài giây, thu dọn dụng cụ lắc đầu.
Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm bày ra bộ dạng như là anh em tốt vỗ vỗ bả vai hắn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy từ hôm nay hai chúng ta chính là anh em… Có chuyện gì anh nói anh là bạn trai của tôi, tôi nhất định sẽ bảo kê anh, ai dám đánh anh tôi liền kéo theo chị em của tôi đến giáo huấn bọn họ, anh yên tâm đi!”
“…”
Văn Bân bị cô gái nhỏ vỗ đến thiếu chút nữa thì ngã, lông mày cũng theo bản năng nhíu lại.
Qua mấy giây, mi tâm thiếu niên lại lần nữa giãn ra. Hắn trầm mặc rồi gật đầu: “Được.”
“Vậy chính là đồng ý rồi nha.”
Loan Xảo Khuynh nghiêng vai về phía trước với thiếu niên thấp hơn mình một chút: “Tên tôi là Loan Xảo Khuynh, Xảo trong trùng hợp, Khuynh trong bái phục, ái mộ… Tên anh là gì, lớp nào? Đừng sợ, tôi hỏi anh cái này không phải vì cái gì cả. Chính là nếu anh đã là tiểu đệ của tôi rồi, vậy sau này tôi có thể thường xuyên đem theo các chị em của tôi đến lớp của bọn anh tản bộ, như vậy bọn họ sẽ không khi dễ anh!”
“… Lớp 9A1, Văn Bân.” Thiếu niên im lặng hai giây: “Văn Bân trong hào hoa phong nhã.”
“Ồ? Cái tên cùng với bộ dáng gầy yếu của anh trông cũng giống nhau, nghe tên liền cảm nhận được. Văn Văn yếu đuối, khó trách không thích nói chuyện lại còn gầy nhỏ.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm xong lại vỗ vỗ bả vai thiếu niên: “Nhưng mà không sao, tôi sẽ không ghét bỏ anh, tôi đối với tiểu đệ là tốt nhất! Anh yên tâm đi!”
“…”
Trong tiếng nói chuyện liên tục không ngừng của cô gái, bóng lưng của thiếu niên và cô gái nhỏ sóng vai đi xa.
Sau ngày hôm đó, trường học đã truyền nhau một tin đồn: Nói rằng tiểu ma nữ lớp tám Loan Xảo Khuynh kiếm được một người bạn trai, lại còn là một người con trai mọt sách yếu đuối học lớp chín.
Trong trường ngoại trừ Văn Bân là nhân vật chính “Hai tai như không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ chỉ một lòng đọc sách”, đại đa số mọi người đều nghe qua tiểu ma nữ lớp tám kia.
Dù sao thời đại học sinh của thị trấn nhỏ này, dáng vẻ lớn lên cực kỳ xinh đẹp lại biết cách ăn mặc vốn đã không dễ có, thêm nữa nhà có tiền thì càng khó có được, hơn nữa lại còn rất xa cách với xung quanh… Cho nên hiếm lắm mấy năm mới gặp được, cả trường chỉ có lần này là đặc biệt, khó trách đại đa số học sinh đều có ấn tượng mạnh với cô.
Cho nên tin đồn vừa mới lan truyền ra, đã số học sinh đều tỏ thái độ cười nhạo: Làm sao có thể chứ… Tiểu ma nữ Loan Xảo Khuynh kia tính cách chập chờn, cả trường đều biết lần kiểm tra năm hai cô đứng thứ áp chót, yêu đương còn không tính là gì, nhưng làm sao có thể tìm một thằng mọt sách yêu đương chứ?
Tin tức bắt đầu lan truyền từ lớp của Văn Bân.
Các học sinh trong lớp đều nghe từ mấy nam sinh phía sau hoặc biết rõ hoặc ám chỉ đề cập qua, Văn Bân chính là bạn trai nhỏ mọt sách trong tin đồn của Loan Xảo Khuynh.
Nhưng ngay cả lớp học của Văn Bân không ai muốn tin điều đó.
Tin đồn lan truyền trong trường học vào thứ Sáu, sau khi kết thúc buổi tập thể dục giữa giờ, các học sinh nhộn nhịp trở lại lớp học.
Thời gian nghỉ giữa giờ của lớp học họ thường dài hơn một chút so với các lớp học bình thường, cách giờ vào học còn mười mấy phút, học sinh đều ở trong lớp học đùa giỡn ầm ĩ, toàn bộ lớp học tiếng người ồn ào.
Cho đến khi cánh cửa của lớp học mở khẽ có một cái đầu thò vào tìm kiếm.
“Bạn học, các bạn ở đây là lớp 9A1 phải không?”
Học sinh ngồi ở hàng đầu bên cạnh bức tường gần cửa nghe thấy tiếng động ngẩng đầu: “Đúng vậy, cậu… tìm…” Nhìn mái tóc nghệ thuật cá tính của cô gái nhỏ nghiêng vào tìm kiếm, giọng nói của bạn học sinh ngồi hàng đầu tiên bất giác tiêu tan.
Cô gái nhỏ như không phát hiện ra: “Vậy lớp các bạn có ai tên là gì, à, tên Văn Bân không?”
“A… Có.”
“Vậy cậu giúp tôi gọi anh ấy ra ngoài một chút đi.”
“Được, được thôi.”
Học sinh đó mở miệng quay đầu về phía bên kia của lớp học: “Văn Bân… có người tìm!”
“…”
Trong lớp học yên tĩnh vài giây, theo đó tất cả ánh mắt hiếu kỳ nghi hoặc rơi về trước cửa phòng học… Hiển nhiên tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, trong lớp này tồn tại một nam sinh yếu đuối, tính cách lại còn vô cùng cô độc kỳ quái sao lại còn có người ngoài lớp đến tìm.
Mà sau khi nhìn thấy rõ cô gái nhỏ tựa vào cửa khuôn mặt cười tươi hướng về Văn Bân vẫy tay, biểu tình của mọi người đồng thời ngưng đọng lại.
“Đây không phải là học sinh lớp tám đó…”
“Loan Xảo Khuynh??”
“Sao cô ấy lại đến tìm Văn Bân? Cô ấy và Văn Băn vậy mà lại quen biết nhau?”
“Cảm giác hoàn toàn là hai kiểu người vô cùng khác nhau, hai người bọn họ làm sao có thể quen biết nhau được chứ?”
“Cmn, chẳng lẽ chuyện Văn Bân và Loan Xảo Khuynh yêu đương nhau lúc trước là thật??”
“Không phải chứ…”
Bên cạnh những tiếng nghị luận sôi nổi còn có mang theo ánh mắt phức tạp, Văn Bân nhìn cô gái ở cửa phòng học sửng sốt mấy giây, chậm rãi kéo ghế ra, yên lặng trầm tĩnh từ chỗ ngồi của mình đi tới trước cửa phòng học.
Hắn do dự đứng trước mặt cô gái nhỏ: “Cô làm sao tới…”
Lời còn chưa nói xong, cổ tay của hắn bị cô gái mặt không hề kiêng dè nắm lấy: “Tìm anh giúp một việc, Anh đi với tôi!” Nói xong, cô gái nhỏ trực tiếp kéo người biến mất ở ngoài cửa lớp học.
Để lại cho các học sinh trong lớp loạt biểu cảm kinh ngạc không thể hoàn hồn.
Loan Xảo Khuynh vẫn đang kéo Văn Bân xuống lầu.
Đến bên ngoài tòa dạy học, học sinh vẫn chưa về phòng đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn tiểu ma nữ nổi tiếng trong trường, càng kinh ngạc hơn khi thấy nam sinh bị cô kéo đi. Mà Loan Xảo Khuynh hoàn toàn không nhận thấy, phấn khởi kéo người đến khu để xe đạp trước tòa phòng học.
Sáu bảy cô gái ăn mặc lôm thộm đang nhai kẹo cao su ngồi xổm trên mặt đất hoặc nằm sấp trên xe đạp hoặc ngồi ngược hướng yên sau xe đạp bắt chéo chân…
Bọn họ thấy Loan Xảo Khuynh kéo người tới thì từng người ánh mắt sáng lên.
Loan Xảo Khuynh lúc này ngừng kéo Văn Bân, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Này, anh ấy chính là Văn Bân. Tôi đã nói là tôi biết anh ấy, không lừa mấy cậu đúng không?”
Mấy cô gái kinh ngạc lại còn lấy làm lạ đánh giá Văn Bân, một trong số họ đá đá chân, nhảy xuống khỏi xe đạp, tò mò hỏi: “Anh thật sự là Văn Bân học lớp chín luôn đứng thứ nhất của trường à?”
Loan Xảo Khuynh trợn mắt: “Nếu các cậu còn không tin thì tôi bảo anh ấy lấy thẻ học sinh ra cho các cậu xem?” Loan Xảo Khuynh nói xong, quay dầu nhìn về phía thiếu niên yên lặng ở phía sau, cô buông cổ tay hắn ra vỗ vỗ bả vai thiếu niên, giọng điệu như chị đại: “Tiểu đệ, lấy thẻ học sinh cho bọn họ xem một chút, để cho bọn họ hết hy vọng!”
“…”
Văn Bân im lặng.
Đối với những người cùng tuổi với mình trong trường học, hắn luôn có tâm lý là khinh thường làm bạn. Trong mắt hắn bọn này chỉ biết những trò như trẻ con đánh lộn chửi mắng, luôn luôn ngây thơ lại còn nhàm chán, suy xét vấn đề cũng đơn giản lại còn phiến diện, cho nên hắn thà bị bọn người cùng trang lứa cùng nhau khi dễ cũng chưa bao giờ nguyện ý chịu uất ức để hòa nhập vào trong hội nhỏ bé của bọn họ.
Về phần cô gái nhỏ trước mặt này, cô nói chung coi như là loại ngốc nghếch nhất trong đám bọn họ.
Nhưng…
Văn Bân cúi đầu, thấy mình không biết từ lúc nào đã đưa tay lấy thẻ học sinh trong túi quần ra…
Văn Bân chậm rãi nhíu mày.
Không biết có phải là ảo ảnh hay không.
Hắn luôn cảm thấy bản thân giống như muốn từng bước từng bước giẫm vào một cái hố sâu không thấy đáy vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!