Đau khổ là quá khứ,giờ liệu có tìm lại hạnh phúc được không?
C1: Trở về
Ngày hôm sau tại trường…
Nó mặc bộ đồng phục nhìn rất xinh,với một tâm trạng không buồn không vui , nó nhìn ngôi trường và thầm nghĩ bụng nơi này cũng không khác khi xưa là mấy….
Nó rảo bước tới phòng hiệu trưởng…:
-Em…là…Ngọc Băng em đây sao?-Thấy hiệu trưởng vui mừng
-Vâng là em ạ-Nó mỉm cười trả lời
-Mấy năm nay em ở đâu thế?Làm thầy lo quá đi!-Thầy cười hiền hậu nhìn nó
-Dạ….có một số công việc nên em phải qua Mỹ ạ…Gấp quá nên em chưa kịp báo…-Nó liền nghĩ ra ý tưởng để trả lời thầy
-Ngọc Băng!-Chưa để thầy trả lời cô hiệu phó đã chen vào
-Dạ em đây !
-Em trở về rồi cô không mơ đó chứ !?-cô khá là ngạc nhiên
-Cô không có mơ đâu ạ-nó cười cười
-À Băng này ! Còn chức hội trưởng hội HS thì sao ?-Thầy hỏi
-Em…nghĩ là…làm …thư kí ạ!-Nó chỉ nghỉ ra được cách này thôi vì nếu nó có từ chối thì cũng bị bắt làm
-A!Nghe hay đấy? Thầy hiệu trưởng nghĩ sao ?-cô đồng tình với nó
-ờ….cũng được nhưng mà…-thầy ngẫm nghĩ
-Vậy nha thầy ! Tới giờ rồi em lên lớp đây ạ-kế hoạch thành công nó kiếm cách chuồn lẹ
Nó nhìn xung quanh: đám nhỏ đang đùa giỡn,không khí náo nhiệt không khác khi xưa là mấy,nó bỗng nhiên nhớ tới đám bạn của nó,không biết bọn nó còn học không nhở?… Đang trôi trong dòng suy nghĩ chợt có một tiếng gọi:
-Băng Băng là em ?!-giọng nói trầm trầm nghe quen quen
Nó quay đầu lại xem là ai thì…A! Thầy Duy! Lâu quá nó không gặp thầy,trong lớp thầy cô nào cũng thương nó nhất kể cả thầy nhưng mà mọi người ai cũng sợ thầy hết tại thầy là giáo viên nghiêm khắc nhất trường cơ đấy!Cái tên Băng Băng thầy đặt cho nó nghe \”cute\” ghê …Không suy nghĩ nhiều nó nhanh chóng trả lời:
-Dạ vâng ạ!
-Thầy nhớ em lắm đấy! Em đã đi đâu vậy?-Thầy tò mò hỏi
-Dạ em…qua Mỹ ạ tại …gấp quá em chưa kịp báo-Nó trả lời một cách hồn nhiên như chưa có gì xảy ra
-Ừ ! Em về là tốt rồi!-Thầy cười tươi nhìn nó
-Bọn nó còn học không thầy?-Nó nhớ tới đám bạn chợt hỏi
-À nửa có nửa không…tới lớp em sẽ biết-Thầy ra vẻ bí hiểm
-Vâng-Nó không khỏi tò mò nhưng vẫn thảnh nhanh đáp
Nó bỗng dừng bước vì nó nhận ra đã đứng trước cửa lớp
-Em đợi thầy một lát-thầy mỉm cười nhìn nó
-Dạ
Nó đứng ngoài nhìn vào lớp cũng đủ để hiểu là chỉ còn có 3 đứa thôi…mấy đứa kia tụi nó chuyển trường rồi…
Nó đứng ngoài nghe ngóng tình hình bên trong…cũng không khỏi phì cười…:
-E hem ! Các em,thầy có một bất ngờ cho 3 bạn -Thầy cười tươi nhìn cả lớp
Cả lớp nhao nhao lên :
-Trời ! Chắc hôm nay trời mưa lớn quá!-Một bạn \”góp ý\”
-Thầy cười với tụi mình kìa!-Bạn kia thêm \”ý kiến\”
-Ụ ui.Hông biết ai sướng vậy ta?-Bạn này \”thêm mắm dặm đường\”
-Thầy ! 3 bạn đó là ai hả thầy?-Bạn này hỏi thầy khiến cả lớp tò mò
-Là….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!