Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 237: Phiên Ngoại Tiền Kiếp : Đệ Nhất Kiếp (10)
Mấy chị em nghe Tử Hàm nói vậy, trong lòng cảm thán không thôi.
Tiêu Vân đích xác có năng lực, điểm này thì mọi người ai cũng phải công nhận, chỉ là tính cách cô ta quá mức đáng ghét, nếu không phải mọi người thấp cổ bé họng, thật sự không nguyện ý làm việc chung cùng cô ta.
Nhắc tới Tiêu Vân, Tử Hàm lại nhớ tới buổi chiều phòng kiếm hiệp có nói thiếu bạn gái. Tử Hàm quét mắt qua một lượt, ừm, bộ dáng sáng sủa đàng hoàng, cùng làm việc chung nên có tiếng nói nhiều hơn.
Trong đầu nghĩ tới cái tình huống thích hợp đem bạn tốt giới thiệu, lại nghĩ tới mấy tháng bận rộn không về nhà, cảm thấy chính mình nên tìm một cái thời cơ thực tốt giới thiệu Diệp Phi Linh đàng hoàng.
Nhưng không đợi Tử Hàm quyết định thời gian, thời cơ liền đến lập tức, dọa Tử Hàm nhảy dựng người.
*******
Diệp Phi Linh vừa mới tan làm, lập tức trở về nhà chỉn chu quần áo. Tử Hàm hôm nay thông báo, lát nữa nàng tới đón đi tụ tập một chút.
Nghe nói là công ty nàng chuẩn bị ra mắt trò chơi, hôm nay là ngày bắt đầu tái lập hệ thống hoàn thiện. Thời gian phát hành bản thử nghiệm game là mười bốn giờ chiều mai, cho nên trước mắt có một cái bữa tiệc “” nho nhỏ “” ở công ty.
Mặc cái gì đi mới tốt đây?
Diệp Phi Linh ngó tới ngó lui, tủ đồ của nàng rất hiếm đồ đi dự tiệc như thế này, chẳng lẽ lại mặc đồ công sở tới?
– Uy, Phi Linh, ngươi tính mặc cái gì tới?
Tử Hàm gọi điện tới, vấn đề mặc gì đi dự tiệc này luôn là điều mà các cô gái đau đầu. Có lúc, lại là tìm cả ngày trong tủ đồ, luôn là “” không có cái gì để mặc hớt “”.
– Váy… ách, ngại ngùng, ta không có cái nào phù hợp để đi dự tiệc cùng ngươi cả!
Diệp Phi Linh khó xử đáp, công ty của bạn tốt là một cái công ty lớn, mặc đơn giản quá ngược lại sợ là kéo mặt bạn bè xuống.
– Không phải ngươi còn một cái váy năm ngoái ta tặng a, tới, mặc lên, nhanh nhanh nhanh bản cô nương tới rước ngươi bây giờ!
Tử Hàm ha ha cười, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
Diệp Phi Linh nghe bạn tốt nhắc nhở, mới nhớ ra chính mình còn có một cái váy như vậy.
Bạn tốt tặng một cái váy bốn mươi ngàn, siêu cấp đắt giá. Hơn nữa cái váy này còn xẻ lưng, Diệp Phi Linh tính tình ngại ngùng, vẫn luôn không dám mặc.
Đeo lên trang sức cùng trang điểm nhẹ một chút, Diệp Phi Linh bước ra mở cửa, vừa vặn Tử Hàm mang theo xe tới, hai cái nữ nhân trong buổi tối kịp thời đến bữa tiệc.
Tử Hàm hí hí trộm cười.
Hôm nay đem bạn tốt cấp bán, xem thử ánh mắt mấy tên tiểu tử phòng kiếm hiệp nhìn một cái, không ba phương bốn hướng tới kết giao nàng, vậy thì chính là một đám cẩu độc thân chưa thấy Maria giáng thế.
– Hôm nay không phải nói bữa tiệc nhỏ a, vì sao lại đông như vậy?
Diệp Phi Linh nhìn đoàn xe đứng ở trước mặt kéo dài không dứt, trong lòng toát ra cảm giác e ngại.
– Nga, cái này là một phần khách mời của công ty, có những thiếu gia tiểu thư con nhà quyền thế chút là mời tới trải nghiệm, cũng là tăng danh tiếng cho công ty a!
– Ồ!
Diệp Phi Linh lần đầu nghe tới, nhìn lại số lượng xe đi đông tới mức này, đoán chừng cũng phải một ngàn người đi?
– Ta đưa ngươi tới khu vực nhân viên, hôm nay làm partner của ta, lát nữa nhớ giúp người ta đỡ rượu đó!
– Được rồi, yên tâm!
Diệp Phi Linh cam đoan tận lực hộ vệ bạn tốt đỡ rượu.
Tử Hàm hí hí cười, bạn tốt là cái có điểm bảo hộ, nhưng cũng không sợ uống rượu say. Đều nói những năm đi học, giúp mình chống đỡ một phần đám quái quỷ cũng vì nàng không sợ uống rượu này.
Nhớ lại có năm được một đám lưu manh mời uống rượu, cuối cùng một mình Diệp Phi Linh uống hết ba cân rượu trắng, dọa đám lưu manh sợ xanh mặt, từ đó đối hai người né tránh cực gấp.
Tiêu Vân hôm nay cũng là đem bạn trai tới, đối Tử Hàm mang theo Diệp Phi Linh tới, nhếch môi cười lên mặt.
– Uy, bạn tốt Tử Hàm cô nương tới a!
Tần Quý xoa xoa tay, bộ dáng lưu manh nháy nháy lông mày nhìn đám đồng bọn còn lại.
– Nấu cơm có điểm đẹp, thì ra người cũng đẹp như cơm!
Thanh Huy đối với Diệp Phi Linh cùng Tử Hàm thoải mái bước tới, trong lòng tấm tắc hô một cái. Thi thoảng Tử Hàm có nhắc đến nàng, không nghĩ tới nàng khác xa so với tưởng tượng.
Tử Hàm ấn tượng điển hình là một cái tiểu thư nhà có tiền, mười phần hiện đại cùng phóng khoáng, dễ gần cùng dễ thân cận, vậy thì Diệp Phi Linh ấn tượng lại là một cái tiểu thư điềm đạm ấm áp, hơn nữa mang theo một cái khí chất cổ điển cùng truyền thống.
– Giới thiệu trước, đây là bạn tốt của ta, nàng tên Diệp Phi Linh, các ngươi có thể từ từ làm quen nha, nói trước là đừng mời rượu nàng a!
Tử Hàm đạm nhiên cười cười, cũng đem Diệp Phi Linh giới thiệu với phòng mình trước.
Tô Minh cũng có chú ý tới một chút, nhưng rất nhanh liền bị đối tác cùng sếp lớn sếp nhỏ kéo đi bàn việc. Tử Hàm một cái cũng vậy, đành để lại Diệp Phi Linh ở khu vực nhân viên.
– Ách, lát nữa quá mười một giờ, nhất định phải gọi ta về đấy!
Từ Hàm cầm theo ly rượu vang đi cùng Lâm Siêu, nhưng cũng không quên dặn dò bạn tốt. Dự tiệc phải có điểm nguyên tắc, nhất định về nhà trước mười một giờ, tránh khỏi việc bị tiềm quy tắc.
Diệp Phi Linh gật đầu một cái, đối bạn tốt dặn dò bật chuông báo điện thoại, sau đó đối với cả phòng game làm quen một chút, rất nhanh liền được sự hưởng ứng của các chị em trong phòng game.
Thường ngày công việc mọi người vô cùng mệt mỏi, cho nên mấy cái thư giãn đầu óc như là dùng dầu gội loại nào tốt, mặt nạ hãng nào dễ sử dụng, hay mấy điểm phục vụ nào là tốt nhất.
Diệp Phi Linh một mặt đều biết hết tất cả những cửa hàng nhỏ ở trung tâm thành phố này, cũng là đối với một số địa chỉ tỉ mỉ ghi rõ. Các chị em thập phần hoan nghênh nàng chỉ dẫn, ngoại trừ Tiêu Vân.
– Mấy cái cửa hàng nhỏ đó, thật sự có thể đi sao? Ta nói ngươi không phải vẫn như ngày trước chứ, bởi vì tiết kiệm năm đồng, trực tiếp bỏ bớt món sườn xào chua ngọt?
Tiêu Vân nhìn một đám nữ nhân không thức thời xum xoe bên cạnh Diệp Phi Linh nói chuyện, nhàn nhạt nhắc lại chuyện cũ. Diệp Phi Linh nháy mắt xấu hổ, thời điểm đó nàng đang đi học, lúc đó cha mẹ vừa mất nên thiếu tiền, vốn dĩ suất ăn thường ngày là như vậy, nhưng nàng liền cắt giảm đi món ưa thích này cũng bị nàng chú ý tới.
Cái này… vốn dĩ các chị em đều là nghẹn một bụng tức, ngược lại đối với Tiêu Vân ý tứ cười nhạo Diệp Phi Linh cảm thấy chói tai. Bọn họ là nhân viên nhỏ, gia thế cũng không phải đặc biệt giàu có gì, nếu có những nơi nho nhỏ giá thành vừa phải phục vụ tốt liền muốn tới, không phải ai cũng có tiền một mùa bốn ngày tại hội sở cao cấp như nàng.
– Diệp tiểu thư bớt năm đồng không ăn sườn xào chua ngọt thì ăn hết cả nạng sườn nhà cô ư?
Tư Tịch khóe môi treo lên ý cười.
– Ai ui, xem kìa, người ta nói thật mà cũng không tin? Diệp tiểu thư đây từ xưa quen thói tiết kiệm, chơi với cô ta, không cẩn thận cơm thừa của cô cũng là cô ta nhặt về đó!
Diệp Phi Linh cả người cứng ngắc, sắc mặt có điểm sa sầm xuống. Nàng cùng Tử Hàm là bạn tốt, Tử Hàm lại có tật xấu không thích ăn rau cần, có một lần tại cơm trưa trường lỡ bỏ vào, Diệp Phi Linh liền chừa lại cầm về chính mình ăn, không nghĩ Tiêu Vân này nhớ kỹ như vậy.
– Tiêu Vân, đừng quá đáng, bạn trai cô không phải tới đây sao, thế nào lại không quản được nữ nhân điêu ngoa này!
Tư Tịch một điểm chói tai lên tiếng. Tiêu Vân ha ha trừng mắt nhìn lại. Hai bên động khẩu lời qua tiếng lại vô cùng khó nghe.
Diệp Phi Linh không nghĩ kết quả sẽ thành như thế này, nhẹ kéo tay Tư Tịch, nhàn nhạt ngẩng đầu nói.
– Ta cầm cơm của bạn tốt, cũng không cầm cơm của cô, còn nhớ một ngày thi hạng cấp, cô chép bài của ta còn không tính, ngược lại rêu rao là bài của cô tính ra số liệu như vậy, nhưng mà đáng tiếc, người tính ra bài này cũng không phải ta mà là Tử Hàm, ta không am hiểu số liệu, chép thiếu đi một số, cô cũng chép thiếu một số, vậy mà còn có mặt mũi nói ta cầm cơm thừa. Ta không nghĩ ta thiếu cô cái gì, cũng không cần lên mặt đắc ý, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, ta vẫn sống thực tốt, không thiếu cô một đồng!
Tiêu Vân bị Diệp Phi Linh nhắc tới chuyện cũ, nhất thời á khẩu. Vốn dĩ mọi chuyện ở trường học đều không có chuyện gì nhắc tới nàng, nhưng tại sao cô ta lại biết!?
– Ta cùng Tử Hàm không có nói ra, bởi vì lúc đó chúng ta còn bận thi chuyên cần, ta thiếu tiền cầm cơm thừa nàng đó, thì tính sao, cô có một lần rơi mất tiền vào tay đám lưu manh, không lấy lại được, một bộ khóc lóc ở bên đường, nhịn ăn cả buổi trưa chờ người đến đón, còn cô ngay cả một cái bạn tốt cũng không có đưa tay cho cô mượn tiền ăn cơm, cô hậm hực nói người ta là bạn như chó!
Diệp Phi Linh điềm đạm kể lại, mọi chuyện giống như một câu chuyện ngắn đã trải qua. Tiêu Vân thẹn quá hóa giận, một bộ xông tới định tát Diệp Phi Linh.
– Đủ rồi!
Tô Minh đối với hành động của Tiêu Vân thập phần khó chịu, âm thanh đã có điểm gắt. Hắn đứng chắn trước mặt Diệp Phi Linh, đối với cánh tay Tiêu Vân vươn dài hất sang một bên, còn hỏi Diệp Phi Linh có làm sao không.
– Cảm ơn, nhưng lần sau không cần chắn, cô ta đánh không lại tôi!
Diệp Phi Linh nhẹ giọng nói. Trừ phi cô ả chơi ác dám hất rượu, nhưng tại bữa tiệc như thế này, muốn hất rượu người khác, trừ phi bạn trai cô ta đủ mạnh.
Tô Minh đối với giọng điệu của Diệp Phi Linh liền biết, bạn của Tử Hàm là người không dễ chọc. Chỉ là hắn đối với hành động của Tiêu Vân hiện tại có điểm thực khó chịu.
Nói người ta thì được, nhưng người ta nói lại thì đánh?
Người như vậy, phòng làm việc của hắn tuyệt không giữ được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!