Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân - Chương 141: Thử ám khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân


Chương 141: Thử ám khí


Đới Cẩn mặt mày tái mét nhìn chiếc nỏ trên tay Nana. Nana cười hì hì giới thiệu: “Chẳng phải ngươi đòi chơi sao? Ta cho ngươi chơi với, ám khí thật sự. Cái này gọi Chư Cát Thần Nỏ, ám khí Tam ca cho ta, nói cho ngươi biết, đây là lần đầu tiên ta bắn, ngươi may mắn lắm mới được ta thử nỏ đấy.”

“Lần, lần đầu tiên?” Đới Cẩn hoảng hốt.

Nana tặc lưỡi: “Lo gì chứ? Cái này là bản cũ, ta sẽ bắn một lần 16 cây cung tiễn, ngươi phóng thích hồn kĩ thứ ba là cản được, yên tâm đi.”

Tấn công của cái đồ chơi chỉ nhỏ hơn 50cm mà phải trực tiếp dùng đến hồn kĩ thứ ba? Còn nói yên tâm đi. Đới Cẩn sợ quá hóa giận hét Nana: “Nữ nhân ác độc, ta mới hồn tôn thôi đó, lỡ như cái nỏ gỉ sét kia uy lực tính sai thì sao hả?”

“Vậy trước khi ngươi chết ta sẽ cứu ngươi.” Nana nhún vai thản nhiên không do dự trả lời.

Đới Cẩn nghe thế đã giận đến tím người cơ mà tay Nana đã cử động, chiếc Chư Cát Thần Nỏ trình là màu lam đậm, hình dáng có chút giống với nỏ bắn thông thường, khác ở chỗ không thấy chỗ lắp cung tên và nó có thêm một cơ quan nhỏ màu hồng bên dưới tay cầm, Nana ngón tay trỏ đang chuẩn bị ấn trên cơ quan nhỏ đó. Linh cảm đứng trước sinh tử luôn rất nhạy bén, Đới Cẩn nghiến răng ngay tức thì phóng xuất vũ hồn, hình chiếu Bạch Hổ hiện lên trên bức tường dọa Tử Linh Kiệt và Cung Nhị run cầm cập, Đới Cẩn trên thân lóe lên hồn hoàn thứ ba, hồn kĩ ngàn năm Bạch Hổ Thần Quang.

Nana tư thế bắn súng, ấn cơ quan, không có lấy một điềm báo, trong cái nháy mắt đã nghe phía Đới Cẩn bên kia tiếng va chạm bụp bụp của kim loại với một vật cản nào đó. Đới Cẩn toàn thân sáng kim quang, Bạch Hổ Thần Quang phát ra từ hai mắt của Đới Cẩn, phản công 16 cây cung tiễn màu bạc khiến chúng đà bắn dừng cách người Đới Cẩn khoảng 1m chiều dài, tuy thế, để ngăn không cho cung tiễn hung hăng tiến thêm vào, Đới Cẩn đã phải gắng sức dùng hết hồn lực.

Kim quang biến mất, 16 cây tiễn lần lượt rơi xuống đất kêu leng keng, Đới Cẩn tái nhợt được Nana chữa trị. Nana chưa thả hắn mà là cười đi tới thu lại cung tiễn, nói: “Thấy sao hả? Còn muốn thử đồ chơi nữa không? Ta còn có ám khí khác nhanh mạnh hơn đây.”

Đới Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, đùa chắc, chỉ một phát bắn đã mạnh như vậy, đấy là hắn cố hết sức mới cản được, bắn thêm lần nữa là hắn chết chắc, Nana trước giờ hành hạ người rất giỏi, hắn đã hối hận vì chọc phải Nana.

Nana hài lòng thả Đới Cẩn ra, quay lại chính sự.

Nana cầm năm quả cầu màu đen lấy được chỗ mật thất lên, nghiêm túc xem xét: “Ta có vòng phòng hộ, ta thử là tốt nhất, Trúc Vân tỷ, có thể chuẩn bị một căn phòng kín sao?”

Chu Trúc Vân từ lúc thấy Nana lấy ra Chư Cát Thần Nỏ đã lấy làm kinh ngạc, uy lực của cái gọi ám khí còn khiến cô được mở mang tầm mắt hơn. Chu Trúc Vân gật đầu: “Được, khu tập luyện của hoàng gia có chuyên môn cách ly bên ngoài. Chúng ta tới đó.”

Trói Tử Linh Kiệt và Cung Nhị trong phòng họp, năm người theo Chu Trúc Vân đến khu tập luyện của hoàng gia, nơi này nói đúng hơn chính là một trường đấu kín hình tròn, chiều dài rộng tới 500m có hơn. Do hoàng gia A Nhĩ Pháp thuộc mẫn công hệ nên xung quanh có rất nhiều vật cản cao thấp nhằm để họ luyện phản xạ, trên cao có khán đài nhỏ, chứa được tầm hai mươi người, ngoài Nana, bốn người Đới Mộc Bạch, Đới Cẩn, Chu Trúc Thanh và Chu Trúc Vân ngồi trên đó. Bây giờ sắc trời đã tối, đèn đuốc đều đã bật hết chiếu sáng tương đối đẹp, Nana nhìn xung quanh gật đầu tán thưởng, kết cấu này rất giống một sân vận động, thoải mái không gian để thử ám khí.

Nana lấy ra quả cầu nhỏ nhất đặt xuống đất, lùi lại khoảng cách 10m, Nana vung tay cho hồn lực truyền vào, trước không có mở ra phòng hộ, Nana hoàn toàn có thể ngăn chặn bất kì ám khí nào.

Quả cầu nhỏ được truyền vào hồn lực vẫn im lìm không phản ứng, Nana đang nghi ngờ liệu kích hoạt bằng hồn lực có đúng hay không, phía khán đài bốn người cũng là căng thẳng đứng nhìn.

Một, hai, ba,… Bùm!

Tiếng nổ ầm vang dọa Nana và mọi người giật nẩy mình, kì lạ ám khí không có gì cung tiễn hay ngân châm phát ra mà chính là một làn khói trắng. Khói lan tỏa cực nhanh, một giây sau tiếng nổ nó đã lan đến 100m phạm vi xung quanh và chưa có dấu hiệu dừng lại. Nana chỉ cách trung tâm phát nổ 10m, cô đã bị trúng khói này và trở thành nạn nhân. Nana nhíu mày chịu đến tác hại của khói trắng sau đó mở ra Điệp Vũ bay lên không trung, trên thân ánh lên lục sắc chiếu xuống đám khói, lập tức chúng liền tan biến. Nana nhìn đốm đỏ cuối cùng trên tay vừa lặn mất, hừ lạnh một tiếng bay tới chỗ bốn người khác tụ họp.

Chu Trúc Thanh cầm tay Nana xem: “Không sao chứ?”

Nana lắc đầu: “Vẫn tốt. Đầu tiên xem ra, quả cầu nhỏ này là độc khí. Ta đã thể nghiệm, độc bỏ qua hồn lực phòng ngự, trúng phải chưa tới mức làm mất mạng nhưng toàn thân ngứa ngáy nổi ung nhọt, không mùi không vị, là độc gì chứ?”

Chu Trúc Vân nghĩ nghĩ trả lời: “Là Bạch Sa, một loại thực vật thấp số lượng ít ỏi. Dùng nó chế độc các ngươi hẳn đã nghe qua, chính là Ô Sa.”

Bốn người chăm chú gật đầu, ở đây có ai quen thuộc độc Ô Sa bằng Đới Cẩn chứ?

Chu Trúc Vân nói tiếp: “Ô Sa chế từ thân Bạch Sa mới có màu đen dạng lỏng, còn có một cách chế độc khác khó khăn hơn, đó là đun nấu hoa của Bạch Sa, khói từ cách điều chế này mang tác dụng giống với Nana vừa nói, vì là khói, nên không mùi không vị.”

Nana vuốt cằm: “Ra là thế, có điều đun nấu hẳn cần một lượng lớn nhân lực cùng cách thu khí cẩn thận, tiệm rèn bên dưới không thể làm chứng tỏ độc được chuyển đến từ nơi khác. Nén khí trong quả cầu kim loại cần dùng đến hồn lực, đề phòng khí rò rỉ khiến hồn sư bị trúng độc nên bọn chúng mới phải bắt ép các hồn sư không thuộc tổ chức làm việc, quá đê tiện.”

Đới Mộc Bạch: “Ta nhớ trước đây Cung Nhị nói có năm tên thuộc hạ của Mã Nặc đi làm việc bí mật ở đâu hắn không biết, hẳn là bọn chúng chịu trách nhiệm vận chuyển khí độc đi.”

Chu Trúc Thanh: “Ừm, vậy trước mắt chúng ta cần bắt năm tên đó dò hỏi nơi chế độc, và tiêu hủy số ám khí này tránh bọn chúng truyền ra.”

“Có điều hành tung năm tên đó rất bí mật, kéo dài thời gian thật không tốt. Nếu ưu tiên tiêu diệt căn cứ trước sau đó theo dõi năm tên đó sau cũng chưa muộn. Được rồi, ta sẽ thử những quả cầu còn lại.” Nana nói xong đã nhanh chân nhảy xuống sân, tiếp tục làm như trước đó kích hoạt quả cầu từ nhỏ tới lớn.

Kết quả cho thấy, bốn quả cầu nhỏ chứa đều là độc khí, chỉ khi tới quả cầu lớn nhất.

“Chính là độc châm, theo ta thấy hình dáng rất giống châm của Tam Ca gắn trong Hàm Sa Xạ Ảnh. Một quả cầu dấu tới 20 cây châm, ngâm độc Hà Thảo U, chính là độc khiến người rơi vào mộng cảnh bị điên loạn mất khống chế. Thả vào giữa quần thể địch sẽ khiến bọn họ tự chém giết lẫn nhau, độc ác.”

Đới Mộc Bạch cầm cây châm từ tay Nana, châm bạc mảnh, dài khoảng một ngón tay, đầu châm có móc câu đảm bảo đã vào sẽ gắn chặt da thịt. Đới Mộc Bạch lấy trong giới tử ra một kiện kim loại màu lam đậm giống với Chư Cát Thần Nỏ của Nana trước đó, chỉ là hình dáng nhỏ hơn nhiều, chiều dài 20cm, thân tròn nắm gọn trong lòng bàn tay, đúng là ám khí Hàm Sa Xạ Ảnh. Đới Mộc Bạch ấn mở thân ám khí, lập tức một đầu ám khí nhẹ nhàng bung ra để lộ 36 cây châm mảnh. Đới Mộc Bạch đưa tay lấy ra một cây châm so sánh với độc châm, quả nhiên giống nhau y hệt.

Chu Trúc Thanh kinh hô: “Đúng thật là châm của Hàm Sa Xạ Ảnh. Không nghi ngờ gì nữa, Thất Bảo Lưu Ly Tông đã làm rò rỉ bản vẽ của Tam ca ra ngoài.”

Điều này nếu lộ ra, Thất Bảo Lưu Ly Tông của Thiên Đấu đế quốc có thể sẽ phải mang tội cấu kết với tổ chức sát thủ của Tinh La đế quốc, hậu họa khôn lường. Nhưng Nana biết tông môn của Ninh Vinh Vinh hoàn toàn trong sạch, Nana bình tĩnh nói: “Ninh thúc thúc như thế nào chúng ta đều biết, có lẽ là do một số kẻ xấu trà trộn trong tông môn. Chỉ là, bọn chúng làm cách nào liên lạc tới tận Sát Nguyệt Các ở Tinh La?”

“Nếu là bọn chúng thì có thể.” Chu Trúc Vân ánh mắt đầy thù ghét nhắc ba chữ: “Vũ, Hồn, Điện.”

Bốn người thoáng giật mình, Chu Trúc Vân đi tới trước lan can khán đài khoanh tay nói: “Hoàn toàn rất có khả năng, không phải sao? Đừng quên Đới Thiên đã làm gì, và sau lưng hắn có âm mưu của Vũ Hồn Điện. Đới Thiên thuộc phân tộc Tà Mâu phía tây, cấu kết với phía bắc, biết đến Sát Nguyệt Các, có lí do nào để chắc rằng Vũ Hồn Điện không biết Sát Nguyệt Các chứ? Để lôi kéo một vài thợ rèn trong Thất Bảo Lưu Ly Tông và đem bản vẽ cho Sát Nguyệt Các, đối với Vũ Hồn Điện dễ như trở bàn tay, chưa kể đến Sát Nguyệt Các thật có liên quan đến phân tộc Tà Mâu. Vấn đề này, đã nằm ngoài âm mưu mà một tổ chức sát thủ thông thường muốn làm.”

Đới Mộc Bạch thất kinh: “Ý tỷ là Vũ Hồn Điện muốn giúp phân tộc Tà Mâu lật đổ hoàng thất?”

Chu Trúc Vân gật đầu. Đới Mộc Bạch giận giữ một phát đấm vào tường, gằn giọng: “Vũ Hồn Điện, không đội trời chung.”

Nana thở dài, thật khó ngờ, Vũ Hồn Điện vậy mà ngoài thâm nhập vào hoàng thất Thiên Đấu, còn đã đào sâu tận góc tường của đế quốc Tinh La. Nhưng chẳng sao, tay vươn quá dài muốn thu cũng khó, vậy thì chờ bị người tới chặt đi thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN