Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân - Chương 143: Chuẩn bị diệt căn cứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân


Chương 143: Chuẩn bị diệt căn cứ


Quả nhiên đối với đám thợ rèn phía trên, Tư Nặc chính là hùm hổ, “Tư Nặc” không hề nói một lời mà dẫn thẳng năm hắc y nhân tiến vào phía trong tiệm rèn.

Tiệm rèn Tư Mã phía ngoài bình thường nhưng bên trong cực kì nóng bức, có lẽ là do phía dưới rèn đúc khiến không khí khô nóng truyền tới phía trên. Mật thất được xây sâu tầm 50m so với mặt đất, nhóm Nana đã đi qua hành lang ngầm dài ước chừng 20m, hành lang xung quanh dựng rất nhiều cột gỗ to chắn đi đất đá, phải nói Sát Nguyệt Các thật giàu có, trên mỗi cột gỗ đều là đá phát quang tự động chiếu sáng. Tới cửa mật thất, cửa lớn cao 20m rộng 10m, bằng kim loại vô cùng chắc chắn, không hề có tay cầm hay bất cứ điểm khác thường nào trên cánh cửa, nhìn qua chỉ như một bức tường kim loại khổng lồ mà thôi. Ẩn dấu rất kín kẽ, nếu là người lạ, khả năng bất lực công kích, có, sẽ làm kinh động đến toàn bộ người ở bên trong.

Tiểu Tuyết nhanh nhẹn xuất hiện, nó nhảy lên bức tường bên phải cửa kim loại, chân nhỏ ấn loạn xạ khiến nhóm Nana mặt mày nhíu chặt, tất cả đều là một bộ “đúng không thế” mà nhìn tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết chẳng để ý đến biểu cảm mọi người, nó đang tập trung làm theo điều mà nó thấy khi theo dõi Tư Nặc.

Không khiến năm người thất vọng, tiểu Tuyết ấn một lúc chính là vẽ nên đồ án hình mặt trăng trên bức tường. Cửa lớn rung động thế mà âm thanh lại rất nhỏ, từ từ tách đều ra hai bên. Đập vào mặt năm người cảm giác đầu chính là vô cùng nóng, mật thất khổng lồ kín mít chỉ có một vài lỗ hổng thông khí ngụy trang ống khói bắt nguồn từ tiệm rèn phía trên, xung quanh mật thất đầy đủ là lò rèn với lò lửa luôn cháy sáng. Nhóm Nana có thể dễ dàng nhận thấy đâu là hồn sư bình thường và đâu là người của Sát Nguyệt Các, bởi bọn Sát Nguyệt Các thủy chung đều mặc áo choàng đen.

Cửa mở xuất hiện là “Tư Nặc” và năm người áo choàng đen, những kẻ dưới mật thất này không hề nghi ngờ hay cảnh giác, hiển nhiên điều này quá quen thuộc. Bước vào mật thất một chút cửa liền đóng, Nana chú ý xung quanh không thấy tên nào khả nghi là Mã Nặc, Nana cười thầm gật đầu với nhóm Đới Mộc Bạch.

Đới Mộc Bạch giả giọng ồm ồm hỏi một tên hồn sư bên cạnh: “Mã Nặc đại nhân ở đâu?”

Tên kia thái độ sợ sệt trả lời: “Ở, trong phòng ngài ấy.”

Theo ánh mắt hắn, nhóm Nana thấy rõ phía đó có hai cánh cửa kim loại khác nhỏ hơn, một cánh cửa màu đen có đồ án mặt quỷ và một cánh cửa khác có đồ án mặt trăng. Cả năm người đi tới đó, Nana đã im lặng dùng hồn lực che dấu khí tức đề phòng Mã Nặc phát hiện.

Chu Trúc Vân: “Ta thấy, đồ án mặt quỷ chính là kho ám khí. Nana, làm đi.”

Nana gật đầu, dưới chân đã lan ra vô số dây leo. Vô thanh vô tức, bảy mươi tên hồn sư không hề phát giác xung quanh bốn bức tường của mật thất và cả trần nhà từng sợi dây leo nhỏ đã vụt lên lan tràn khắp nơi.

Dây leo mang theo đốm trắng, Nana ý nghĩ thoáng qua, đốm trắng thế mà nở rộ ra vô số đóa hoa nhỏ màu trắng, từ nhị hoa màu lam lan tỏa ra không gian toàn mật thất là điểm điểm lam sắc bột phấn. Đám hồn sư nhận thấy bất thường cũng là lúc tất cả hôn mê lần lượt ngã xuống đất. Độc hoa Linh Lan, đối với đám hồn sư nhiều nhất chỉ là hồn tông này tác dụng là tuyệt đối, đây chính là ý kiến của Chu Trúc Vân.

Tiếp theo là nhiệm vụ của Đới Mộc Bạch và Đới Cẩn, tập hợp năm mươi tên hồn sư bình thường lại chỗ Nana, nhờ Lam Mỵ đưa tất cả vào không gian sủng vật, chuyện phía trong đó, Nana đã giao phó chu toàn. Toàn bộ kế hoạch của năm người tiến hành vô cùng thuận lợi, từ lúc vào mật thất cho đến giờ chỉ mất năm phút thời gian, thời gian lâu cũng vì mật thất quá to lớn.

Thở phào, trước khi gặp Mã Nặc, năm người phải thu được tất cả ám khí, tuy nhiên, bước quan trọng này lại không hề thuận lợi.

“Các ngươi, đây là có chuyện gì?”

Tiếng một lão giả ồm ồm phát ra từ sau lưng dọa năm người đang mở kho ám khí một phát nhảy dựng, vì họ đang mặc đồ đen nên chưa bị phát giác. Người vừa nói, chắc chắn là Mã Nặc.

Mã Nặc ở trong phòng nghỉ ngơi, khí tức của nhóm Nana hắn không cảm nhận được nhưng động tĩnh của thợ rèn bỗng nhiên im bặt làm hắn nghi ngờ, hắn ra ngoài kiểm tra liền thấy toàn mật thất trống trơn, chỉ có gần kho ám khí đứng sáu hắc y, hắn liền lên tiếng hỏi. Không nhận được câu trả lời, Mã Nặc giờ mới sinh nghi, hắn từng bước đi tới xác nhận, đột nhiên, đạp phải thứ gì dưới chân, là xác thuộc hạ của hắn.

“Lũ khốn kiếp!”

Mã Nặc trừng lớn mắt giận giữ hét, hắn phóng thích vũ hồn xông tới năm người, chẳng may, người chặn hắn, chính là “Tư Nặc”.

Mã Nặc giật mình lùi ra sau, bấy giờ nhóm Nana mới gian trá quay đầu để lộ mặt. Nana giọng điệu trêu ngươi: “Haha, ngạc nhiên chưa? Hả?” Nana đột nhiên cứng họng không tin nổi mắt mình.

Thấy rõ Mã Nặc là ai, không chỉ có Nana mà cả bốn người khác đều là gương mặt ngu đến không thể tả. Mã Nặc không phải hồn đấu la, hắn chỉ là hồn thánh, có điều, vũ hồn của hắn.

“Tà Mâu Bạch Hổ? Ngươi thuộc phân tộc Tà Mâu.” Đới Cẩn nhìn Mã Nặc, rồi lại nhìn bốn người khác: “Chả trách Tư Nặc kính trọng hắn nha, mà hắn không phải người của phân tộc ta đâu, đừng nghi ngờ.”

Nana cười khẩy: “Biết rồi, thật khó ngờ a. Chắc chắn là người của phân tộc phía bắc hoặc phía tây.”

Mã Nặc đâu phải bình tĩnh, hắn cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy trong mật thất kín lại xuất hiện những kẻ này, Mã Nặc biết hôm nay không giết những kẻ này, hậu họa khôn lường. Mã Nặc nghiến răng: “Nhị hoàng tử, Đới Cẩn. Haha, thật vinh hạnh. Đã gặp nhau ở đây, vậy thì các ngươi chỉ có con đường chết.”

Đới Mộc Bạch nhíu mày: “Ngươi biết rõ chúng ta? Đường đường là người tộc Tà Mâu lại cấu kết với Sát Nguyệt Các và Vũ Hồn Điện, còn chế tạo ám khí. Ngươi thật làm mất mặt tộc Tà Mâu.”

“Haha, mất mặt? Chỉ cần bọn ta làm chủ Tinh La, còn dám có người đối bọn ta ý kiến sao? Đới Mộc Bạch, cùng là tộc Tà Mâu, tại sao các ngươi là hoàng thất, còn bọn ta chỉ xứng gọi phân tộc chứ? Ngai vàng các ngươi đã ngồi lâu, ngoan ngoãn trèo xuống đi thôi.”

“Ta khinh!” Nana nghe Mã Nặc mà bực mình mắng hắn: “Một lũ các ngươi lòng dạ độc ác mà đòi làm hoàng đế, tham lam quá độ. Đã là tộc Tà Mâu ở đế quốc ai ai mà không đối các ngươi kính nể, các ngươi tham lam như vậy cho dù có làm hoàng đế cũng chẳng thấy đủ. Kẻ tham lam sống chẳng bao giờ thỏa mãn, chẳng bao giờ vui vẻ. Ta thấy, cuộc sống của chuột dưới hang ổ này hợp với ngươi hơn là cung điện đấy. Đồ chuột cống.”

“Ngươi, tiện nhân.” Mã Nặc giận dữ trên thân trực tiếp sáng lên hồn hoàn thứ tư, phóng tới năm người.

Nana nhếch miệng cho “Tư Nặc” chặn đánh Mã Nặc, “Tư Nặc” mặc dù là hồn đấu la nhưng so với hồn thánh vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ có chút thua kém.

Đới Mộc Bạch xuất ra vũ hồn, nói với Nana: “Phụ trợ ta, ta sẽ tự tay diệt trừ tên súc sinh này.”

Kiêu hãnh của tộc Tà Mâu bị phá hoại, Đới Mộc Bạch sao có thể để yên? Nana hiểu Đới Mộc Bạch, dưới chân Nana sáng lên vòng ánh sánh lam hồng sắc, tay nâng ba đồ án hoa Linh Lan hồng, phóng tới điểm trên người Đới Mộc Bạch, cuồng hóa Linh Lan Hoa kĩ năng thứ nhất, Phấn Hồng Mỵ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN