Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 147: Một chương không có nữ chính
Sở dĩ Chu Trúc Vân phải trở về hoàng cung trước là vì muốn sớm báo cáo tình huống thật sự cho Đới Giai Chính, tránh thông tin truyền ra sai lệch khiến sự việc nên rắc rối, ngoài ra cô còn phải thuận thế tung chút hỏa mù cho, một số người.
Chu Trúc Vân giữ bộ dáng hoảng hốt chạy vào tận đại sảnh, tính thời gian buổi triều sáng đã tan được một lúc, giờ này theo thường lệ chỉ có hoàng đế và người tộc Tà Mâu ở lại bàn bạc những vấn đề đã nói ở buổi triều.
Chu Trúc Vân do ngã khụy mà hô hấp có chút không thông: “Bệ hạ, Duy Tư… cứu, cứu… muội muội.”
Sự xuất hiện đột ngột và hành động thất thố của Chu Trúc Vân lập tức dẫn đến chú ý của người phân tộc Tà Mâu.
Đới Duy Tư chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn chạy tới đỡ Chu Trúc Vân hỏi: “Ngươi đây làm sao ra cái dạng này? Có gì từ từ nói.”
“Không, không kịp! Bệ hạ, Mộc Bạch bọn hắn…”
Chu Trúc Vân giả bộ giờ mới thấy đến người của phân tộc Tà Mâu, cô lập tức thu lại lời nói, ánh mắt khẩn thiết nhìn Đới Giai Chính, biểu cảm này người ngoài nhìn vào nhất định đoán được Chu Trúc Vân đây là có chuyện cực kì quan trọng mà nhất quyết không thể để lộ.
Đới Giai Chính lúc đầu mờ mịt nhưng sau hắn liền nhớ tới lời Đới Mộc Bạch nói đêm qua, Chu Trúc Vân sẽ sớm tới hoàng cung và nói rõ mọi chuyện cho hắn và Đới Duy Tư. Đới Giai Chính ngay tức thì nhập vai, mặc cho những người phân tộc tò mò hắn cũng vội vàng bãi triều và triệu Chu Trúc Vân cùng Đới Duy Tư vào phòng làm việc riêng của hắn.
Lúc này Chu Trúc Vân đâu còn cái bộ dạng khó coi kia, cô lật mặt nhanh chóng đến Đới Duy Tư còn kinh ngạc. Chu Trúc Vân giọng điệu thản nhiên nói cho Đới Giai Chính và Đới Duy Tư bước đi của nhóm Đới Mộc Bạch: “… Mọi chuyện chính là như thế, cho nên đội kỵ binh bọn họ không có lỗi nặng, mong bệ hạ minh xét.”
Đới Giai Chính ngoài chuyện ám khí ra thì đã hiểu toàn bộ, hắn vuốt bộ râu ngắn gật gù: “Dù là vậy, có lẽ ta nên chấn chỉnh lại đội kỵ binh hoàng gia, Trúc Thanh nha đầu phân thân mà còn đánh không lại, nói gì đến bảo vệ hoàng cung, lỗi này tránh không được trách phạt.”
Chu Trúc Vân thật muốn nói cho Đới Giai Chính: Bệ hạ trách lầm họ, là do bọn ta cố ý và cái thứ gọi ám khí kia, uy lực quá kinh người thôi.
Đới Duy Tư khả năng rất đồng tình với Đới Giai Chính, tuy lần này nằm trong kế hoạch nhưng nếu đây là một cuộc phục kích thật sự, đội kỵ binh hoàng gia vẫn là quá yếu. Đới Duy Tư gật đầu nói: “Phụ hoàng anh minh, bên phía đệ đệ tạm đã an tâm ẩn dấu, tiếp theo ta tin ba người bọn họ năng lực nhất định sẽ thành công thực hiện kế hoạch. Chúng ta đây không thể thua kém, ta đã điều tra theo hướng phân tộc phía tây và phía bắc có liên lạc bí mật, quả nhiên đúng như thế.”
“Ửm? Bọn chúng cuối cùng chịu lộ đuôi?” Đới Giai Chính nhíu mày.
Đới Duy Tư biểu cảm nghiêm trọng nói tiếp: “Vâng, từ lúc đệ đệ trở về, ta phát hiện có rất nhiều mật thám của hoàng thất ở phân tộc phía tây và phía bắc đột ngột mất liên lạc, khả năng đã bị người của hai phân tộc này diệt trừ, ngoài ra bị diệt trừ còn có, người phân tộc phía nam. Thời gian hành động của hai phân tộc phía bắc và phía tây quá trùng hợp, cho thấy bọn chúng ở giữa là xuất phát cùng một lí do, ta đã liều mình phái người chú ý trước phủ Đới Chân và Đới Lạng, quả nhiên nhận thấy hai người này thường xuyên qua lại, hơn nữa có Đới Thiên và thuộc hạ của hắn làm chứng, ta chắc chắn hai phân tộc này đã âm thầm cấu kết.”
Đới Giai Chính: “Nơi này là thành Tinh La, Đới Chân phong hào đấu la, Đới Lạng hồn đấu la ở phân tộc phía tây địa vị cũng to lớn, ngươi thật quá liều mình, mau chóng gọi người của ngươi về đi. Thời gian này dùng người nhớ cẩn thận, tránh nuôi ong tay áo.”
Đới Duy Tư: “Phụ hoàng yên tâm, ta sau khi xác nhận đã lập tức để mật thám rút lui, sẽ không bị nghi ngờ.”
Chu Trúc Vân: “Trước mắt hành động của chúng ta vẫn chưa bị lộ, tiếp sau đây nếu bọn chúng phát hiện căn cứ Tư Mã bị hủy và nhóm Đới Mộc Bạch phá đi cánh đồng hoa Bạch Sa mới là đối Sát Nguyệt Các giáng đại kích. Dù có hay không Sát Nguyệt Các nghi ngờ, chúng ta bắt buộc phải ở vào tư thế chuẩn bị cho chiến tranh, phía học viện những tên công tử kia Đới Cẩn sẽ chú ý, phân tộc phía nam khả năng đồng minh là rất lớn, dù sao Đới Cẩm rất ghét phân tộc phía bắc, ngoài ra trong mắt hắn chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng con trai hắn từ tay Sát Nguyệt Các.”
Đới Giai Chính khuôn mặt nghiêm nghị, chốt: “Được rồi, tối nay tới lầu Tinh Quan họp bàn, bây giờ chuyện “cứu Mộc Bạch” không thể chậm trễ.”
“Ta đã hiểu, bệ hạ.”
Chu Trúc Vân cùng Đới Duy Tư đồng thời đứng dậy cáo lui. Hai người mỉm cười đi ra phòng họp, cánh cửa phòng họp khép lại, chính là lúc vai diễn bắt đầu.
Hoàng cung Tinh La gần trưa vốn yên bình, không hiểu sao hôm nay kỵ sĩ của đội chấp pháp bỗng vội vàng điều động ra ra vào vào hoàng cung khiến bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Một canh giờ sau, cung nhân ngạc nhiên khi thấy đội hộ tống do Mặc Diệp tướng quân chỉ huy khi đi oai vệ khi về tả tơi đến trước cửa cung, mã xa hoàng gia không một bóng người, dường như họ đều đoán ra đôi chút tình huống, nhưng người thông minh muốn sống lâu sẽ không nhiều lời, cung nhân vẫn là im lặng làm đúng bổn phận.
Biệt phủ công tước, Đới Chân Chi Phủ.
Ngồi trên cái ghế gỗ độc nhất trong một căn phòng nhỏ len lỏi chút ánh sáng, Đới Chân khuôn mặt thủy chung cười hiền lành, giờ đây lại là âm trầm vô cảm, tay gạt nắp chén trà bỏ bớt hơi nóng, Đới Chân giọng nói lạnh thấu xương hỏi người thanh niên nam tử quỳ dưới đất.
“Ngươi nói là Tư Nặc?”
Thanh niên nam tử bộ dạng run rẩy vô cùng thảm hại, một là vì khí tức Đới Chân phát ra dọa người, hai là vì trên thân hắn bị thương, vết thương giống như tên bắn mà thành nhiều vết máu loang lổ, nếu như có nhóm Đới Mộc Bạch ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này nằm trong đội kỵ binh hoàng gia đã hộ tống bọn họ. Cúi đầu, thanh niên nam tử lo sợ thưa.
“Đúng là vậy, hắc y hồn đấu la vũ hồn Sát Đao, thuộc hạ quyết không nhận nhầm. Còn có thứ làm thuộc hạ bị thương, mời ngài xem.”
Đới Chân dùng hồn lực, một cái chụp tay đã nắm lên tám cây châm mảnh bên trong bàn tay ngắm nghía: “Nửa thân trên thật giống thứ đó. Hừ! Đúng là người của bà ta không đáng tin tưởng, một mặt muốn hợp tác, một mặt phỗng tay trên. Tư Nặc tự mình hành động xem ra, đối ta rất khinh thường, vậy thì…”
Đới Chân ánh mắt lóe lên sát khí đáng sợ: “Tinh Thập, ngươi trở lại Cung Pháp Nhĩ thành truyền lệnh của ta cho Mã Nặc, bảo hắn, dọn dẹp sâu bọ đi.”
Thanh niên nam tử tên Tinh Thập tuy toàn thân thương tích nhưng vẫn gắng gượng nghiêm túc vâng lệnh cáo lui.
Đới Chân đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn chắp tay sau lưng nhìn về hướng bắc mà khinh miệt kéo lên nụ cười: “Bỉ Bỉ Đông, đừng tưởng ta không đoán ra kế hoạch của ngươi. Giúp ta đoạt vị sao? Là muốn lấy ta làm bàn đạp cho ngươi? Đừng mơ.”
Tư Nặc thì ra chính là một “đại sứ” do Vũ Hồn Điện cử đến để thể hiện mối giao hảo, và giúp Sát Nguyệt Các chế tạo ám khí. Vậy ra trong vô tình, nhóm Nana đã gây nên một hiểu lầm to lớn giữa Sát Nguyệt Các và Vũ Hồn Điện, khiến sự hợp tác của chúng đã chẳng mấy khăng khít nay lại trở nên gay gắt hơn.
Thầm nghĩ nếu Nana mà biết tới điểm này, có lẽ mũi cô ấy sẽ trải dài tới tận điểm cuối Tinh La không biết chừng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!