Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân
Chương 8: Đánh Thương Huy
Nhóm người hung hăng mới xuất hiện ai ai cũng mặc đồng phục, đồng phục là màu đỏ phối cổ và gấu tay màu trắng, áo khoác dài với quần dài cùng giày da, trên ngực trái đeo một cái huy chương màu bạc, nhìn chung rất có khí thế.
“Người nào mà láo toét.” Tiểu Vũ cau mày ghét bỏ.
Đới Mộc Bạch liếc về phía cửa nói to với giọng mỉa mai:
“Chẳng phải là mấy con sâu kiến của học viện Thương Huy sao.”
“Hừ, những tiểu tử nghèo này là ai đây, ngoan ngoãn, có cần đại gia bao cơm.”
Một tên tóc đen vẻ mặt khinh thường vừa nói vừa tiến tới chỗ Đới Mộc Bạch, không để ý cái chân ai đó vừa vung ra cho nên hậu quả là ngã sấp mặt luôn. Chưa kịp hoàn hồn, Đới Mộc Bạch đã túm đầu hắn lên một chưởng làm hắn bay vù ra phía sau, đụng phải một tên khác. Trong khi đó, Đới Mộc Bạch chỉ vô tư giả bộ là người có lỗi.
“Ai nha, xin lỗi, không thấy ngươi.”
Nana chứng kiến không khống chế được mở miệng cười to.
“Tiểu tử kia muốn kiếm chuyện.”
Ba tên khác theo tên vừa nói mà xông về phía Đới Mộc Bạch. Tiểu Vũ phấn khích xông lên đá bay cả bốn thằng.
“Đánh nhau? Ta thích.”
“Tiểu Vũ uy vũ, ta cũng muốn.”
“Nana, tình huống của ngươi đặc thù, không được manh động.”
“Được, ta biết rồi.” Nghe Đường Tam nhắc nhở, Nana cảm thấy rất ấm áp.
Tên đứng đầu trong đám người học viện Thương Huy bước lên dọa dẫm:
“Tiểu tử thuộc học viện nào? Muốn đối đầu với Thương Huy sao?”
Đới Mộc Bạch vốn chẳng bận tâm tới thái độ của hắn, tự tiếu phi tiếu đáp:
“Đại thúc sợ gì chứ? So tài thôi mà.”
Tên gọi là đại thúc là một gã đàn ông trung niên dáng người gầy guộc, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi bất chợt phóng thích vũ hồn, năm hồn hoàn, rõ ràng hắn là một hồn vương hơn 50 cấp.
“Muốn so tài? Được thôi.”
Hồn vương!!! Trong lòng mọi người kêu không tốt, nhưng ai nấy đều lập tức phóng thích vũ hồn sẵn sàng chiến đầu. Nhìn phía bên này ngoại trừ Đới Mộc Bach là hồn tôn, những người còn lại chỉ là đại hồn sư nhị hoàn, còn có một đứa không phóng thích nổi vũ hồn, nụ cười khinh thường trên miệng tên đại thúc càng là dãn sâu. Vũ hồn của hắn là huyền quy, hệ phòng ngự vũ hồn.
Nhận thấy điểm này, Đường Tam lập tức có tự tin.
“Hệ phòng ngự công kích lực yếu, Sử Lai Khắc liên thủ chưa chắc đã thua.”
“Khà khà đám tiểu bối vô tri, quỳ xuống nhận lỗi ta có thể bỏ qua cho các ngươi.”
“Sợ gì chứ? Chỉ là một thằng già mắc dịch thôi mà.” Đang ăn mà bị phá đám, Mã Hồng Tuấn điên rồi đây.
Nghe ba chữ “già mắc dịch”, tên hồn vương nộ khí xung thiên chuẩn bị phóng thích hồn kỹ.
Hàn khí? Đường Tam kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập tức ra chiến thuật:
“Ta, Tiểu Vũ, Trúc Thanh lấy tốc độ vây quanh hắn. Mộc Bạch cường công hỗ trợ, được chứ?”
“Không vấn đề.”
“Áo Tư Ca ngươi bổ trợ cho Hồng Tuấn, lửa của hắn khắc chế được hồn kỹ của gã kia.”
“Được.” Hai người cùng đồng thanh đáp.
Không thấy Đường Tam phân phó cho mình, Ninh Vinh Vinh ấp úng hỏi:
“Mình thì sao? Mình phải làm gì?”
Lưỡng lự một chút, Đường Tam lạnh nhạt trả lời:
“Vũ hồn của ngươi cũng đặc thù, tùy cơ ứng phó đi. Nana, ngươi bảo vệ cô ta, đồng thời chú ý bên này, có thương tích nặng lập tức trị liệu.” Rõ ràng, đối với năng lực của Nana Đường Tam vẫn tin tưởng.
“Đã rõ.” Nana nhìn Vinh Vinh, thái độ của Đường Tam lạnh nhạt cũng vì chuyện tối qua cãi nhau, cô ấy muốn mượn tay hắn giết Mộc Bạch đây mà. Đi tới bên cạnh Vinh Vinh, Nana thật lòng mà nói:
“Vinh Vinh, Áo Tư Ca nói đúng, dùng năng lực của ngươi khiến mọi người công nhận, ta biết ngươi là cô gái tốt, có ngươi ở đây Sử Lai Khắc thật tự hào.”
Ninh Vinh Vinh nghe được hai người bạn hết lòng động viên, ánh mắt cô đã trở nên trong suốt chứ không còn u buồn mờ mịt như trước đây, cô vén lên sợi tóc che trước mặt, ý chí kiên định khẳng định một chữ: “Ừm.”
Bên kia trận chiến với tên hồn vương đang diễn ra gay gắt, vỏ rùa của hắn phòng ngự vô cùng chắc chắn. Tấn công của bốn người không thể đả động gì, vũ hồn ngân lam thảo của Đường Tam cũng vô phương trói chặt. Hắn há to miệng quát:
“Các ngươi muốn chết?” Sau đó từ trong miệng hắn phun ra một chùm khí lạnh.
Mã Hồng Tuấn đã tụ đủ hồn lực, hắn nhanh chóng chạy tới dùng hỏa diễm của mình đối kháng với tên hồn vương kia. Chênh lệch cấp bậc hồn lực quá lớn, lửa của hắn bị áp chế phải thối lui, uy lực mạnh mẽ của tên kia lao thẳng vào phía trước mặt Mã Hồng Tuấn.
Không kịp! Hồng Tuấn nguy hiểm! Mọi người hết sức kinh sợ. Đúng lúc ấy, một tia ánh sáng màu hồng đã bay đến trên người Mã Hồng Tuấn, như có thêm đôi cánh, hắn vừa vặn né được đòn đánh nguy hiểm chỉ trong gang tấc.
Là hồn kĩ của Vinh Vinh, bổ trợ của vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp, tăng 30% tốc độ. Hồng Tuấn ngại ngùng cảm ơn Vinh Vinh, còn hứa sẽ mời cô ấy ăn cơm.
“Các ngươi đang làm trò gì vậy, còn không mau về đi ngủ, thật là phiền phức.”
Thầy Triệu!!! Nhìn thấy Triệu Vô Cực, cả đám vui mừng như vớ được phao cứu sinh.
“Ngươi là thầy tụi nó, cả thầy giáo cũng vô dụng như học sinh, mau qua đây nhận lỗi với chúng ta.” Tên hồn vương không biết điều mà đối với Triệu Vô Cực lên tiếng quát.
Triệu Vô Cực chỉ thản nhiên ngoái đầu lại nhìn các học sinh của mình rồi quở trách:
“Đúng thật là một lũ vô dụng, đến thằng già mắc dịch cũng xử không xong, làm mất mặt ta!”
Tám cái đầu nhỏ chụm vào nhau không kiêng kị gì mà cùng cười phá lên, còn tên hồn vương thì giận tím mặt xông tới nhằm hướng Triệu Vô Cực mà đánh. Triệu Vô Cực hừ lạnh, một quyền đập bay tên hồn vương, cả vũ hồn cũng không thèm xuất. Quần chúng đứng xem từ đầu tới cuối đều gật đầu cảm thán.
Học sinh ưu tú, thầy giáo cũng càng là thực lực kinh người!
Đám học sinh của Thương Huy thấy thầy mình bị đánh cái đã bay, cuống quýt bỏ chạy. Triệu Vô Cực quay lại nhìn học sinh của mình, giờ mới thấy đến một cô bé lạ mặt cũng ngồi trong đó.
“Đứa nhóc này là ai vậy?”
Nana: “…” Đừng nói là giờ ổng mới phát hiện ra mình đấy nhé!
Đới Mộc Bạch đứng ra giới thiệu:
“Thầy Triệu, đây là Nana, là học sinh của học viện mới tới hôm qua.”
“Không thể nào, báo danh đã kết thúc hôm trước, hơn nữa hồn lực của nó?”
“Chuyện này, nói ra hơi phức tạp, thầy trở về nói chuyện với viện trưởng sau vậy!” Đới Mộc Bạch gãi gãi đầu tỏ vẻ khó xử, những người khác đều là nhìn Nana rồi cười tủm tỉm.
Triệu Vô Cực tuy tò mò nhưng cũng không nhiều chuyện.
“Được rồi, tới khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai tiến hành đi săn.”
“Nhưng tụi em vẫn chưa ăn cơm!” Mã Hồng Tuấn thay mặt tất cả mà nói ra.
Triệu Vô Cực bóp bóp cái trán có chút đau: “Đám nhóc các ngươi đúng là phiền phức mà, nào, tiến tới, chúng ta cùng ăn cơm.”
Mọi người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy cẫng hô lên.
Thầy Triệu vạn tuế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!