Dấu Mộng
Chương 20: Lý Do
Giản Tư còn chưa kịp quay đầu nhìn, chiếc xe của Hề Kỷ Hằng đi lướt qua, ngang tàng dừng lại giữa đường, Miêu Trình Viễn cười cười, anh đã đoán trước mục đích đuổi theo của Hề Kỷ Hằng là để chặn xe anh lại, anh lặng lẽ dừng xe. Giản Tư còn không cảm thấy anh nhấn phanh.
Hề Kỷ Hằng bước xuống mở cửa xe gần Giản Tư, xem ra nếu hôm nay không lôi được cô đi thì anh không cam lòng, Miêu Trình Viễn giơ tay giữ Giản Tư, mắt nhìn Hề Kỷ Hằng đang lồng lộn ngoài đường, “Có gì từ từ nói, anh cũng là người lớn rồi.” Hai chữ “người lớn” được đặc biệt nhấn mạnh, đượm mùi chế giễu.
Đương nhiên Hề Kỷ Hằng nhận ra sự châm chọc trong lời nói của anh, nhếch mép nói, “Hôm nay cô ấy nhất định phải đi với tôi!”
Giản Tư nghĩ, thay vì đứng giữa đường lôi lôi kéo kéo, chẳng bằng thẳng thắn ba mặt một lời với anh ta cho xong, đằng nào cũng không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi.
“Anh buông tay ra đã.” Lâu lắm mới thấy cô tức giận, sự đeo bám hống hách của Hề Kỷ Hằng làm cô không thể nhịn nổi, “Tôi đi theo anh! Hôm nay tôi sẽ nói hết những lời cần nói!” Mặc dù thái độ giận dữ khác thường của Giản Tư làm Hề Kỷ Hằng rất không bằng lòng, nhưng cô đã chịu đi cùng anh, thì anh chẳng thiếu cơ hội dạy dỗ cô. Anh buông tay, ném cho Miêu Trình Viễn cái nhìn chiến thắng kiêu căng, Miêu Trình Viễn không tức giận, cũng không ngăn lại, chỉ thản nhiên nói với Giản Tư: “Giải thích xong xuôi thì gọi điện cho anh nhé, anh đón em đi ăn.”
Giản Tư gật đầu lấy lệ, lúc này cô chỉ nghĩ làm sao để Hề Kỷ Hằng không đeo bám cô nữa. Hề Kỷ Hằng thấy cô gật đầu, lửa giận bốc lên phừng phừng, bực bội kéo mạnh tay cô, Giản Tư ngã nhào xuống đất, anh ta liền nhấc cô lên, đẩy vào xe mình.
Giản Tư hít sâu một hơi, nhìn anh ta vòng qua đầu xe ngồi xuống ghế, “Giám đốc Hề, anh nói đi, tại sao nhất định anh phải làm thế này?” Cô ngờ rằng hôm đó cả hai đã uống say, cô không nói rành rọt, và anh không nghe rõ ràng!
Hề Kỷ Hằng nổ máy, lạnh lùng nhìn về phía trước “Tại sao à?” Anh nghĩ một lát rồi nói, “Bởi vì cô là người con gái đầu tiên dám từ chối tôi.”
Giản Tư nhíu mày nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp đẽ của anh, anh rất thẳng thắn, cô tin lời nói của anh, anh không ngừng đeo bám cô chẳng qua là vì không có được nên không cam lòng. Có lẽ với người khác câu trả lời này rất buồn cười, nhưng nếu là Hề Kỷ Hằng… anh chưa từng bị con gái từ chối cũng là lẽ thường tình.
“Giám đốc Hề, tôi đã nói rồi, tôi và anh không thể được.” Giản Tư khẳng định.
“Chỉ vì tôi không chịu kết hôn với cô sao? Giản Tư, đầu óc cô làm bằng gì thế? Yêu nhau thì nhất định phải cưới nhau sao? Tôi và cô đều còn trẻ thế này, kết hôn?! Tôi không dám nghĩ đến chuyện làm bố trẻ con khi chưa đủ ba mươi đâu!” Yêu nhau?
Khóe mắt cô chợt đau nhức, yêu nhau? Sao cô và anh có thế yêu nhau chứ? Hơn nữa… cô hiểu hơn ai hết dư vị chua chát dù yêu nhau mà không thể lấy nhau.
“Phải làm sao anh mới chịu tha cho tôi?” Cô hỏi.
Hề Kỷ Hằng cười nhạt, “Có được cô, sau đó nhận ra cô không thích hợp.”
Giản Tư im lặng, quả nhiên là phong cách của Hề Kỷ Hằng, cả thế giới đều phải xoay quanh anh ta.
“Ngoài điều này ra?” Cô vẫn chưa nản lòng, hỏi tiếp.
“Không còn nữa.” Anh đáp gọn, “Cô cũng biết đấy, tôi sống tự do quen rồi, mỗi ngày đều thừa thời gian và sức lực, cô chưa nhận ra ưu điểm của tôi đó thôi, tôi còn có một tinh thần thép, không bao giờ chịu lùi bước.”
Giản Tư đưa mắt nhìn hàng cây rậm rạp bên đường, Hề Kỷ Hằng quả là một đứa trẻ to xác, trong mắt anh ta, không có chuyện tình cảm nào mà không giải quyết được, cái gọi là “chuyện tình cảm”, chính là sự yêu thích hoặc chán ghét của anh ta đối với một cô gái.
“Đừng tưởng tôi không biết gì, ông anh tôi cũng có ý đồ với cô phải không? Loại người như hắn tuyệt đối không phải người hiền lành gì, lo cô khó giải thích với người nhà nên mới lôi cô đi, hoàn toàn không có tà ý gì ư? Chúa mới tin! Tôi còn chưa hỏi cô hôm đó có xảy ra chuyện gì không đó! Vì thế tôi càng phải ra tay trước!”
“Ra tay trước?” Giản Tư cười nhạt, nói về điểm này, Hề Kỷ Hằng thua đứt anh ta. “Giám đốc Hề, không thể được, anh và tôi tuyệt đối không thể được, nghìn lần không thể, vạn lần không thể!”
Hề Kỷ Hằng hừ mũi, “Tại sao?” Giản Tư thấy mình sắp bị anh ta làm cho phát điên lên rồi, sao anh ta lại không hiểu được lời cô nói chứ? “Chẳng tại sao cả!” Hề Kỷ Hằng thật sự nổi điên, giọng nói lạnh lẽo chưa từng thấy, “Giản Tư, cô không cho tôi một lý do nghe lọt tai, thì tôi không buông tha cô đâu!” “Lý do?” Giản Tư thấy buồn cười, cô cũng đã cười thật, nụ cười chua chát có chút điên cuồng làm Hề Kỷ Hằng sững người, “Đúng là tôi có một lý do vô cùng lọt tai đây.” Hề Kỷ Hằng nhận ra sự bất thường của cô, anh quay sang nhìn cô chằm chằm.
“Bởi vì anh là người nhà họ Hề! Bởi vì Hề Thành Hạo là anh họ của anh!” Giọng cô sắc bén, bao nhiêu năm rồi, cô chưa từng nói chuyện bằng giọng điệu này, có thể thấy Hề Kỷ Hằng đã dồn cô đến chân tường.
Hề Kỷ Hằng đột ngột nhấn phanh “kít” một tiếng, cả anh và Giản Từ suýt nữa thì đập đầu vào táp-lô phía trước.
“Quả nhiên cô đã vụng trộm với hắn! Chính trong tối hôm đó sao?!” Lửa giận bốc lên phừng phừng, đôi mắt anh vằn đỏ.
“Hôm đó? Không… là năm năm trước!” Khuôn mặt cô trắng bệch, bởi vì xúc động mạnh mà trán đổ mồ hôi, tóc dính bết lại. Hề Kỷ Hằng sững sờ, hồi lâu không có phản ứng gì anh nheo mắt nghĩ một lúc, rồi lái xe rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ, dừng lại bên cạnh khoảng trống nhỏ phục vụ ăn uống ngoài trời, xung quanh không một bóng người.
“Nói cho rõ ràng.” Anh nói, giọng điệu nặng nề khác thường.
“Năm năm trước, tôi…” Mặc dù cô không còn kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng cô vẫn khá do dự khi phải nhắc lại chuyện xưa trước mặt một người xa lạ “Mang thai đứa con của anh ta, bố mẹ anh ta không chấp nhận đứa con dâu như tôi, bố tôi dắt tôi đến nhà anh ta nói chuyện, bị si nhục thậm tệ, trên đường về nhà bệnh tim của ông tái phát, ông đã qua đời trong hoàn cảnh như thế. Tôi đi nạo thai, quyết định chia tay, ngày hôm sau anh ta bỏ sang Mỹ. Lý do này lọt tai chứ?”
Hề Kỷ Hằng trợn mắt nhìn cô hồi lâu, đờ đẫn như thể chưa hiểu cô định nói gì.
Trán cô lạnh toát, toàn thân run rẩy, cơn kích động lúc nãy dần tan biến, lòng cô thấp thỏm không yên, vì muốn cắt đứt sự đeo bám của Hề Kỷ Hằng, mà cô đã nói ra những điều giấu sâu nơi đáy tim… Mặc dù anh là một cái đuôi cố chấp hết thuốc chữa, nhưng đồng thời anh cũng là cấp trên của cô, chỉ cần một câu nói của anh, cũng đủ khiến cô mất việc.
“Tôi không tin!” Hề Kỷ Hằng thở dài, nhấn mạnh: “Tôi không tin! Nếu thật sự như thế, anh tôi…”Anh khựng lại, đột nhiên hiểu ra tại sao Hề Thành Hạo vô duyên vô cớ điều anh sang Pháp, còn cắt đứt mọi liên lạc của anh.
“Năm năm nay… hai người không liên lạc gì sao?” Chẳng lẽ Hề Thành Hạo không chút bận tâm đến cô?
Di động trong túi áo Giản Tư đột nhiên rung lên, cô không nhấc máy, lúc này lòng dạ rối bời, cô không muốn nhận điện thoại của ai cả. Cô lắc đầu quầy quậy, đúng thế, anh ta đã đi thẳng không quay đầu lại, không bao giờ gọi điện thoại cho cô nữa!
“Vì thế, đừng đến tìm tôi nữa, hãy để tôi được yên.” Cô chán trường van nài, hai bàn tay siết chặt đặt trên đầu gối, gân xanh hằn lên trên cánh tay trắng muốt.
Hề Kỷ Hằng chăm chú nhìn bàn tay siết chặt thành nắm đấm của cô, không nói lời nào, đây là một lý do mà anh không bao giờ tưởng tượng nổi!
Di động trong túi im lặng vài giây lại bắt đầu rung lên không ngừng nghỉ, Giản Tư bực bội rút di động ra, không thèm nhìn màn hình nhấc máy luôn.
Hề Kỷ Hằng nhìn thấy di động của cô rơi thẳng xuống gầm xe, loáng thoáng nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ gấp gáp.
“Cô không sao chứ?” Anh lo lắng nhìn khuôn mặt cắt không một giọt máu của Giản Tư, khẽ nghiêng người nhặt di động rơi cạnh chân Giản Tư lên. Một giọng phụ nữ thô kệch liên tục “A lô, a lô”, sau đó lo lắng hỏi: “Giản Tư, cháu nghe thấy không? Mau đến bệnh viện, mẹ cháu đã được đưa vào phòng ICU rồi, tiền đặt cọc do dì trả hộ đó.”
Hề Kỷ Hằng chau mày, hỏi: “Bệnh viện nào? Tôi là bạn của Giản Tư.”
Người phụ nữ nói rõ địa chỉ, Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn Giản Tư, không biết từ lúc nào, mặt cô đã đầm đìa nước mắt, toàn thân run rẩy.
“Sao thế? Đừng sợ, tôi chở cô đến bệnh viện ngay đây.” Nước mắt cô làm tim anh mềm nhũn xót xa.
Cô ngước đôi mắt ướt long lanh nhìn anh, giống như con thú nhỏ bị kích động, vô cùng hoảng loạn. “Tôi sợ lắm…”
Bất giác anh không dám nhìn vào mắt cô, gượng gạo quay đầu nhìn về phía trước, rồi vội vàng nổ máy. Năm năm trước, lúc bố cô ra đi, cô cũng sợ hãi như thế? Cũng khóc lóc đau đớn như thế? Nhìn cô thảm thương vậy… sao Hề Thành Hạo có thể nhẫn tâm bỏ mặc, phủi đít đi thẳng chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!