Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 4: Bị Theo Đuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta


Chương 4: Bị Theo Đuổi


Ôn Kỷ Ngôn coi như đã nghe lời Đường Mật Điềm, soi gương chỉnh sửa trang phục, đầu tóc giống phụ nữ, mặt lầm lỳ bước ra, trừng mắt nhìn Mễ Tu Dương đang ngồi cạnh bàn chờ Đường Mật Điềm bày bàn ăn, lạnh lùng nói: “Đúng là trơ trẽn, rõ ràng đến xin ăn.”

“Chính thế, tôi trơ trẽn!” Mễ Tu Dương mặt dày nói: “Điềm Điềm, từ nay ngày nào tôi cũng đến xin cơm.” Rồi nhoẻn cười khoe hàm răng trắng, nói thêm: “Tôi sẽ nộp tiền ăn đúng hạn.”

“Tôi không phải bảo mẫu của anh, anh đưa tiền là tôi phải nấu cho anh ăn chắc?” Đường Mật Điềm sầm mặt gắp một miếng thức ăn, cô hầu hạ Ôn Kỷ Ngôn đã đủ mệt rồi, giờ lại nhảy ra một Mễ Tu Dương, chẳng lẽ, cô phải chuyển sang nghề bảo mẫu? Hầu hạ hai ông lớn này!

“Được rồi, vậy thì sau này tôi sẽ mang cơm đến hầu hai người, được không?” Mễ Tu Dương cười hồn hậu: “Tôi sẽ cho bảo mẫu hàng ngày nấu cơm, đúng giờ mang đến cho hai người, các cô muốn ăn gì, cứ việc báo là được?”

“Cái này có thể!” Đường Mật Điềm còn chưa nói xong, Ôn Kỷ Ngôn đã thô bạo chen lời: “Ai thèm? Nhìn thấy anh là đã không muốn ăn rồi, đừng nói đồ ăn anh mang đến, tôi ăn, tôi sợ nôn ra mất!”

“Ngôn Ngôn cô nói thế tôi rất không vui.” Mễ Tu Dương nói giọng nghiêm túc: “Tôi mặt dày đến nhà Điềm Điềm xin cơm, có tới ngắm cô đâu?”

“Ai cần anh ngắm?” Ôn Kỷ Ngôn cắt ngang.

“Tự tôi muốn ngắm cô, vì cô xinh đẹp!” Mễ Tu Dương hớn hở trả lời.

“Tôi không đẹp bằng anh, anh về nhà tự ngắm lại mình đi!” Ôn Kỷ Ngôn tức giận nói.

Đường Mật Điềm không nuốt nổi cơm vì cuộc đấu khẩu của hai vị khách, có thể đấu khẩu, nhưng việc gì phải gay gắt thế?

Cuối cùng Ôn Kỷ Ngôn giận dữ bỏ bát đũa, mặt hầm hầm bỏ về phòng: “Tôi không ăn nữa!” Đường Mật Điềm nhìn Mễ Tu Dương không nói gì.

Mễ Tu Dương ngại ngùng hỏi cô: “Có phải Ngôn Ngôn không thích tôi?”

Đường Mật Điềm bối rối gật đầu: “Hình như không thích lắm!”

“Ờ, không sao, nhất định tôi sẽ khiến cô ấy thích tôi.” Mễ Tu Dương nói đầy tự tin, vui vẻ ăn hết thức ăn, sau đó xoa bụng, mãn nguyện nói: “Điềm Điềm, tài nấu ăn của cô nhất hạng!”

Mễ Tu Dương nhìn căn hộ hai phòng tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng, sau đó lại tư lự nhìn Đường Mật Điềm đang bận rộn trong bếp, cảm thấy bầu không khí ấm cúng của một gia đình, thực sự, Đường Mật Điềm quả thực là một đám tốt!

Đường Mật Điềm rửa bát, lau dọn xong nhà bếp bước ra, thấy Mễ Tu Dương hình như chưa có ý định ra về, liền tán gẫu với anh ta đến hơn 10 giờ, cuối cùng khách sáo nói: “Cũng muộn rồi, Mễ tiên sinh, anh đã muốn về chưa?”

“Gọi tôi là Đại Mễ!” Anh ta cải chính.

“Đại Mễ, cũng muộn rồi, anh có thể về được chưa?” Đường Mật Điềm kiên nhẫn nói lại lần nữa.

“Ờ, hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của cô, hôm khác, tôi nhất định đến cảm tạ!”

Mễ Tu Dương đứng dậy, “Hôm nay làm phiền cô rồi, tôi xin phép cáo từ!”

“Tạm biệt!”

Sau khi lịch sự tiễn Mễ Tu Dương ra về, Đường Mật Điềm mới đến trước phòng Kỷ Ngôn, nhẹ nhàng gõ cửa: “Ôn Kỷ Ngôn!”

“Tên khốn kia về rồi à?” Ôn Kỷ Ngôn mở cửa thò đầu ra hỏi.

Đường Mật Điềm gật đầu: “Anh có đói không?”

Ôn Kỷ Ngôn vội gật đầu, “Đói sắp chết đây!” rồi hỏi: “Còn gì ăn không?”

“Hết rồi!” Đường Mật Điềm lắc đầu, Mễ Tu Dương ăn hết sạch thức ăn, khiến cô không khỏi ngấm ngầm đắc ý, tay nghề của mình phải thế nào người ta mới ăn hết sạch như thế chứ!

“Họ Mễ kia là lợn hay thùng nước gạo? Ăn lắm thế!” Ôn Kỷ Ngôn làu bàu rồi nhăn nhó hỏi: “Điềm Điềm, hay là cô xuống bếp nấu gì cho tôi đi?”

“Không được, muộn rồi, tôi buồn ngủ lắm, ngày mai còn phải dậy sớm làm thêm!” Đường Mật Điềm ngáp, nói: “Anh pha mì gói mà ăn!”

Ôn Kỷ Ngôn không nói gì nhìn Đường Mật Điềm đi vào nhà tắm, bụng réo ầm ầm, chửi thầm Mễ Tu Dương một nghìn lần, một vạn lần, đồ khốn, đồ tham ăn! Sau đó xuống bếp, đun nước sôi pha mì gói, cũng may, kĩ năng sống đơn giản này, anh đã học được!

Một tuần trôi qua rất nhanh, dưới sự chỉ đạo nghiêm túc của Đường Mật Điềm, và sự nỗ lực của Ôn Kỷ Ngôn, cơ bản anh đã biết rửa bát, lau nhà, làm các món trứng đơn giản như, trứng sốt cà chua, vì vậy có thể nói, tiềm lực của con người là vô hạn, chỉ cần muốn làm, không có gì là không được.

Đương nhiên, tuần này, vì Mễ Tu Dương đi công tác nên không làm phiền đến “cuộc sống” vui vẻ của Ôn Kỷ Ngôn và Đường Mật Điềm. Cuộc sống của Ôn Kỷ Ngôn hết sức yên ả, dễ chịu.

Khi Ôn Kỷ Ngôn đang lau nhà, dọn dẹp lặt vặt trong nhà thì cửa hiệu 4S gọi điện báo có thể đến lấy xe, anh phấn khởi vung cây lau nhà, sung sướng xoay một vòng, sau đó nhân cơn hứng khởi gọi điện cho Đường Mật Điềm đang làm việc: “Điềm Điềm, công ty cô ở đâu?”

“Sao thế?” Đường Mật Điềm nghe điện thoại vừa ngạc nhiên vừa hơi lo lắng, sợ anh ở nhà xảy ra chuyện gì.

“Hôm nay cô hết giờ làm, tôi đến đón!” Ôn Kỷ Ngôn vui vẻ nói.

“Anh đón tôi bằng gì?”

“Đi xe đạp!” Ôn Kỷ Ngôn đùa: “Điềm Điềm, tôi biết, cô không phải là loại phụ nữ thà khóc trong xe Mecedess còn hơn cười sau xe đạp, cô không chê tôi chứ?”

“Khục!” Đường Mật Điềm không nhịn được cười: “Anh nói thế, tôi sao dám từ chối?” sau đó đọc địa chỉ công ty, “Hôm nay tôi có thể về sớm, bốn giờ có thể về được rồi, anh muốn đến, thì đến sớm một chút!”

“OK, không vấn đề gì!” Ôn Kỷ Ngôn cúp máy, không còn tâm trạng lau nhà nữa, trở về phòng, thay bộ quần áo khá bảnh, chải chuốt tươm tất, tràn trề tự tin cầm giấy hẹn, thẻ mua xe đi đến cửa hiệu 4S, chuẩn bị gây cho Đường Mật Điềm một bất ngờ.

Sau khi cúp máy Đường Mật Điềm nhanh chóng hoàn thành nốt công việc còn lại, cho cô dâu thử váy cưới, tạo hình cho người mẫu của công ty nghệ thuật, công việc xong xuôi, nhìn đồng hồ, đã 16 giờ, vội thu xếp đồ đạc, lúc này có thể về được rồi.

Nghĩ đến Ôn Kỷ Ngôn đạp xe đến đón mình, bỗng cười thầm, lại nhớ hồi đi học, thường thấy những nam thanh nữ tú hồn nhiên và xinh đẹp phóng xe như bay xuyên qua các con phố, để lại đằng sau những chuỗi tiếng cười trong vắt…

Những năm tháng đẹp đẽ trong sáng ấy, cô chưa được nếm trải, giờ trải nghiệm một chút, cũng chưa quá muộn…

Còn khuynh hướng tình dục của Ôn Kỷ Ngôn, trước mắt cứ coi như không biết, tạm thời coi anh ta là một chàng đẹp trai bình thường!

Đường Mật Điềm vừa nghĩ vừa nhún vai cười hi hi, thực sự thấy buồn cười vì cách nghĩ của mình.

“Điềm Điềm, có chuyện gì vui thế, trông cậu cười cứ như mèo thấy nồi cá ấy!” Đồng nghiệp Tào Ái Ái, chọc tay vào người Đường Mật Điềm, nhướn mày cười hi hi hỏi.

“Không có gì!” Đường Mật Điềm nhún vai, cười, tiếp tục thu xếp đồ của mình.

“Này, trông bộ dạng hình như đang nảy mầm tình yêu!” Tào Ái Ái vẫn cười hi hi lại hỏi: “Hay là thích gã bảnh trai nào rồi?”

“Không đâu, cậu nghĩ linh tinh rồi!” Đường Mật Điềm ngượng nghịu ngắt lời Tào Ái Ái.

“Xì, ai nghĩ linh tinh? Cái gã điển trai thuê chung nhà với cậu, hai người sống chung lâu như thế, lẽ nào lửa tình chưa bén tý nào?” Tào Ái Ái cười hề hề, “Bạn thân mến định giấu tôi đến bao giờ?”

“Ái Ái, tôi đâu có giấu cậu!” Đường Mật Điềm điệu đà nói: “Nếu giấu, tôi đã không kể với cậu nhà tôi có thêm người!”

Buổi tối hôm Ôn Kỷ Ngôn đến ở, Đường Mật Điềm đã gọi điện kể hết với Tào Ái Ái, lúc đó cô đã bị mắng một trận: “Cậu ngốc quá, sao lại cho một gã đàn ông chẳng có giấy tờ gì đến ở trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Chắc không sao đâu! Nhìn anh ta có vẻ không phải người xấu hơn nữa còn rất đáng thương!” Đường Mật Điềm bênh vực Ôn Kỷ Ngôn.

“Người xấu trên mặt có hiện chữ xấu không?” Tào Ái Ái nói thẳng: “Đường Mật Điềm, cậu nhũn não hay não toàn bã đậu?” Tào Ái Ái rít lên: “Một gã đàn ông không lai lịch, không giấy tờ tùy thân mà cậu dám cho ở trong nhà, có phải cậu chán sống rồi không?”

“Mình cảm thấy, anh ta rất đáng thương, hơn nữa, trông không giống người xấu!” Đường Mật Điềm bị mắng té tát không dám tranh cãi, nhỏ nhẹ nói, “Với lại, tôi đã đồng ý cho anh ta vào nhà rồi, cũng ngại đuổi đi!” Đương nhiên trong lòng cô muốn nói thêm, cho dù muốn đuổi, cũng không đuổi được.

“Cậu nghe này, cửa nên thêm mấy cái khóa, điện thoại phải luôn mở, sẵn sàng nhấn số 110, buổi tối phải nâng cao cảnh giác, nếu có bất cứ động tĩnh gì lập tức báo cảnh sát, biết chưa?” Ái Ái dặn dò Đường Mật Điềm, rồi bổ sung thêm: “Sáng mai, tôi đến đón cậu đi làm, nhân tiện giúp cậu đuổi béng anh ta đi.”

“Được!” Đường Mật Điềm trả lời, sau đó, khóa cửa, suốt đêm thấp thỏm dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng cả đêm đó Ôn Kỷ Ngôn ngủ say như chết, khiến cô phí công suốt đêm cảnh giác. Ngày hôm sau, khi đi làm với đôi mắt thâm quầng, cũng từ chối đề nghị của Ái Ái đuổi anh chàng kia giúp cô, Đường Mật Điềm nghiêm túc nói: “Ái Ái, tôi biết, cậu muốn tốt cho tôi, nhưng tôi tin trên đời này không nhiều người xấu đến thế, hơn nữa, nhìn Ôn Kỷ Ngôn cũng không phải người xấu, có thể anh ta có chuyện gì khó nói, cứ cho anh ta ở tạm một tuần rồi tính!”

Ái Ái đành bất lực lắc đầu: “Được rồi, cậu đã quyết định như thế, thì tôi chỉ nhắc cậu, cậu phải chú ý an toàn!”

Đường Mật Điềm gật đầu: “Tôi biết cậu lo cho tôi!”

Sau đó, khi Đường Mật Điềm kể chuyện bạn của Ôn Kỷ Ngôn chuyển tiền cho anh ta, Tào Ái Ái kinh ngạc há hốc miệng mãi không ngậm lại được: “Cậu bảo, anh ta chuyển bao nhiêu?”

“47 vạn…” Đường Mật Điềm giơ tay ấn cằm khép miệng cô bạn, sau đó nói: “Cậu xem anh ta tin tôi như vậy cho nên, tôi cảm thấy, mình cũng nên tin anh ta, tin anh ta là người tốt!”

Tào Ái Ái gật đầu: “Được rồi, cậu cũng cần chú ý!” Cô thật sự quá kinh ngạc vì số tiền lớn như vậy, 47 vạn, không phải là 4 vạn 7, cũng không phải 4 nghìn 7.

Đường Mật Điềm cười ngọt lịm, được người khác tin tưởng, cô cảm thấy rất tự hào! “Cậu nghĩ gì đấy?” Tào Ái Ái lắc tay trước mặt Đường Mật Điềm: “Thế mà cậu còn nói là không có gì, tại sao cười tươi thế?”

“Làm gì có, tôi chỉ cảm thấy, anh ta rất hay hay thôi!” Đường Mật Điềm mỉm cười nói thêm: “Tiết lộ với cậu nhé, tớ chưa từng gặp người nào ngốc như anh ta.”

“Kể xem, ngốc như thế nào?” Tào Ái Ái tò mò hỏi.

“À, cái này thì tạm thời không nói rõ được!” Đường Mật Điềm xua tay, không phải cô không muốn nói, mà là do Ôn Kỷ Ngôn có quá nhiều chuyện ngốc, một lúc thì không kể hết được!

“Chính cậu không nói thì có!” Tào Ái Ái gõ vào đầu cô bạn, cười tinh quái: “Dù sao, tôi vẫn cảm thấy hai người có chuyện.”

“Không có chuyện gì đâu, cái này, đúng là cậu nghĩ linh tinh rồi!” Đường Mật Điềm dứt khoát, “Tớ và anh ta tuyệt đối không có chuyện gì!” Ôn Kỷ Ngôn là chị em, là Gay, Đường Mật Điềm không có hứng đùa với anh ta.

“Cậu không biết, giải thích thì là che giấu à?” Tào Ái Ái cười hi hi nói: “Cậu đi soi gương xem, bộ dạng cậu lúc này cậu nhìn là tự biết!”

“Ái Ái…” Đường Mật Điềm xấu hổ giậm chân: “Có một số chuyện, cậu không biết đâu!” Cô không thể nói với Tào Ái Ái, Ôn Kỷ Ngôn là Gay, rốt cuộc, đó là bí mật của anh ta.

“Được, được rồi, tớ không biết!” Ái Ái cười nói đùa: “Bây giờ tớ về đây, còn cậu, tiện đường có cần tớ đưa về không?”

“Không cần!” Đường Mật Điềm lắc đầu: “Có bạn đến đón rồi!”

“Xì, cứ nói thẳng là Ôn Kỷ Ngôn đến đón! Lại còn bạn với chả bạn…” Tào Ái Ái trêu: “Nhìn mặt cậu kìa, đỏ như đít con gì ấy nhỉ!” Nói xong chạy vụt ra ngoài.

Đường Mật Điềm đứng ở cửa công ty, giơ tay xem đồng hồ, 16h15, nhưng nhìn khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng xe đạp đâu, lòng tức tối chửi thầm: Ôn Kỷ Ngôn đáng ghét, tối nay cho anh ta nhịn ăn luôn!

“Tôi dám chắc, cô vừa chửi tôi, tối nay định không cho tôi ăn cơm!” Giọng cười cợt của Ôn Kỷ Ngôn vọng ra từ chiếc Audi đỏ đen đang từ từ lướt đến dừng bên cạnh Đường Mật Điềm.

Đường Mật Điềm mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn khuôn mặt tưng tửng của Ôn Kỷ Ngôn hiện ra sau cánh cửa kính đang từ từ hạ xuống, kinh ngạc hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn, anh mượn con xe này hả?”

“Không!” Ôn Kỷ Ngôn lắc đầu.

“Thế ở đâu ra?” Đường Mật Điềm vừa bước đến, mở cửa xe, vừa hỏi.

“Tôi mua đấy!” Ôn Kỷ Ngôn đắc ý trả lời, nhìn bộ dạng của Đường Mật Điềm, liền đưa tay nâng cái cằm bên trên có cái miệng mãi không sao ngậm lại được: “Điềm Điềm thân yêu, phiền cô ngậm miệng lại, như thế này cằm cô sẽ rơi mất.”

“Ôn Kỷ Ngôn, anh nói xe này anh mua?” Đường Mật Điềm gạt tay Ôn Kỷ Ngôn, hỏi lại lần nữa.

“Đúng vậy, tôi mua!” Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: “Cô biết là tôi có tiền mặt để thanh toán mà.”

“Tôi biết anh có tiền mua xe, nhưng tôi muốn nói là chẳng phải anh không có chứng minh thư sao?” Đường Mật Điềm cong môi: “Nếu anh có chứng minh thư, thì đưa tôi đi phô tô, anh ở nhà tôi, tôi cần một đảm bảo cho sự an toàn của tôi.”

“Chứng minh thư bạn tôi chưa gửi đến, tôi sẽ đưa cô sau!” Ôn Kỷ Ngôn nhìn cô với vẻ vô tội: “Điềm Điềm, tôi là người tốt, lẽ nào đến giờ cô vẫn không tin tôi?”

“Đừng giả nai vàng ngơ ngác!” Đường Mật Điềm ngắt lời Ôn Kỷ Ngôn: “Không có chứng minh thư, làm sao anh mua xe được?” Lẽ nào bây giờ mua xe, không cần bất cứ thông tin nào của chủ xe?

“Tôi dùng chứng minh thư của cô!” Ôn Kỷ Ngôn thản nhiên nói.

“Cái gì?” Đường Mật Điềm kinh ngạc trố mắt: “Anh nói, anh dùng chứng minh thư của tôi mua xe?”

Ôn Kỷ Ngôn gật đầu, nhìn Đường Mật Điềm đang bức xúc: “Điềm Điềm, có gì không ổn chăng?”

“Xe này, anh ghi tên tôi?” Đường Mật Điềm thở sâu, nhìn Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh gật đầu không hề do dự.

“Mọi thông tin về chủ xe, cũng là của tôi?” Đường Mật Điềm xác nhận lại.

Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục gật đầu: “Đúng!”

“Anh…” Đường Mật Điềm đột nhiên không biết nói gì nữa, rốt cuộc là não cô phẳng hay não Ôn Kỷ Ngôn toàn bã đậu? Im lặng một lúc, cuối cùng cô mới có thể cất lời: “Ôn Kỷ Ngôn, anh có ngốc không?”

“Cô xem tôi có ngốc không?” Đợi một lúc mới thấy Đường Mật Điềm nói vậy, Ôn Kỷ Ngôn nhếch mép, theo phản ứng thông thường, lẽ ra Đường Mật Điềm phải vui chứ, tự nhiên được sở hữu một con xe, nhưng xem ra cô ấy như chạm phải khoai ngứa, trông đầy cảnh giác.

“Tôi sẽ viết cho anh một giấy cam kết, nói rõ đây là xe của anh!” Đường Mật Điềm nói, lấy giấy và bút từ trong túi xách ra, nghiêm túc nói: “Anh chỉ là tạm thời không có chứng minh thư, cho nên, mới mượn của tôi để mua xe!”

“Điềm Điềm, cô làm gì vậy?” Ôn Kỷ Ngôn ngây người nhìn Đường Mật Điềm nhét vào tay anh tờ cam kết vừa viết xong đã ký tên.

“Không có gì!” Đường Mật Điềm cất bút vào túi xách, nói: “Anh em ruột cũng phải rõ ràng, tôi với anh chỉ là quan hệ cùng thuê nhà, khoản tiền lớn như thế, nên làm rõ ràng thì hơn, kẻo nhỡ xảy ra vấn đề gì, khó nói rõ ràng.” Ở đời làm gì có bánh mỳ từ trên trời rơi xuống, miếng thịt ngon chỉ có trong bẫy chuột, Đường Mật Điềm tuy chất phác nhưng chưa ngốc đến thế, Ôn Kỷ Ngôn xem ra cũng không giống người thiểu năng, cho nên để tránh tranh chấp kinh tế sau này, những vấn đề như thế nên làm rõ vẫn hơn.

“Điềm Điềm, cô ngốc thật!” Ôn Kỷ Ngôn nhìn cô một lúc, mới nói: “Thông tin chủ sở hữu là cô, hơn nữa tiền đã thanh toán, nếu cô muốn thì nó là của cô!

Con A4 này cũng không rẻ đâu!”

“Nhưng thực tế nó không phải là của tôi.” Đường Mật Điềm cười: “Không phải đồ của tôi, đắt mấy, tôi cũng không màng.”

“Điềm Điềm, cô thật có khí phách, tôi thích đấy!” Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói.

“Ờ, tôi hi vọng, anh cũng có chút khí phách!” Đường Mật Điềm cười thật to: “Anh đã nói đi, trong thời gian ở chung, anh nhận làm việc nhà, tôi muốn hỏi hôm nay đã lau dọn nhà chưa?”

“Rồi!”

“Đi chợ chưa? Làm cơm chưa?”

“Điềm Điềm, lúc này tôi đang đi hóng gió trên con xe đẹp cùng với mỹ nhân là cô, cô có thể đừng hỏi những vấn đề làm tôi mất hứng như thế được không?”

Ôn Kỷ Ngôn nói: “Cô cũng nên có một chút xúc cảm lãng mạn chứ!”

“Tôi cũng muốn có xúc cảm lãng mạn, nhưng bây giờ bụng tôi đang đói!”

Đường Mật Điềm xoa cái bụng đang réo: “Hôm nay bận suốt cả ngày, bữa trưa cũng không ăn, tôi đói hoa cả mắt đây này!”

“Được rồi, cô muốn ăn gì, tôi đưa đi ăn!” Ôn Kỷ Ngôn cười sảng khoái, “Cơm Âu hay cơm Á?”

“Tôi thấy đi ăn lẩu thì hơn!” Đường Mật Điềm nhìn ra ngoài rồi chỉ: “Lẩu cay rất hấp dẫn!”

Ôn Kỷ Ngôn giảm tốc độ, nhấn phanh, từ từ lái vào bãi đỗ xe của quán lẩu nào đó, tháo dây an toàn, hỏi Đường Mật Điềm: “Cô chắc chắn thích món này chứ?”

“Đúng!” Đường Mật Điềm cũng tháo dây an toàn xuống xe, ngoảnh lại cười, nói: “Ôn Kỷ Ngôn, đừng nói với tôi là anh không biết ăn cay nhé?”

“Được, tôi ăn được, tôi rất thích ăn cay!” Ôn Kỷ Ngôn cau mày, bước vào quán, vì nụ cười rạng rỡ này của Đường Mật Điềm, anh có thể ăn cay một chút cũng đáng!

Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ, cô cầm Menu, hỏi Ôn Kỷ Ngôn lần nữa: “Ôn Kỷ Ngôn, anh chắc chắn ăn được cay chứ?”

“Vậy thì được!” Đường Mật Điềm nhướn mày, nhìn thực đơn, nói với phục vụ: “Cá nấu kim bài, tiết vịt,…”

Mỗi lần Đường Mật Điềm chọn một món, lòng Ôn Kỷ Ngôn lại thầm run một cái, nhìn bộ mặt hớn hở của cô, anh ngại không dám ngắt lời, đành ngồi im cầm tách trà, uống vài ngụm, khi người phục vụ hỏi chọn đồ uống gì, cuối cùng anh mới nói: “Gia Đa Bảo!”

Đường Mật Điềm gập cuốn thực đơn, ngoảnh sang cười hi hi nói với người phục vụ: “Thế thì cho Gia Đa Bảo vậy!”

Ôn Kỷ Ngôn nhìn nụ cười rạng rỡ của Đường Mật Điềm, trái tim bỗng như bị vật gì chạm vào, trong khoảnh khắc cảm giác nó đẹp đến nỗi làm lu mờ tất thảy mọi vật xung quanh.

“Anh sao thế, sao cứ nhìn mặt tôi? Trên đó có gì ư?” Bị chiếu tướng một hồi, Đường Mật Điềm lúng túng giơ tay sờ mặt, hỏi.

“Không có, chỉ cảm thấy cô cười rất đẹp.” Ôn Kỷ Ngôn bối rối cụp mắt, chỉnh lại tư thế ngồi, nhấc tách trà uống một ngụm, che giấu sự lúng túng.

“Ồ, thật hả?” Đường Mật Điềm được khen hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn cốc trà trên bàn, mặt đỏ ửng, được một chàng đẹp trai khen, dù đó là Gay nhưng vẫn là giống đực, không phải sao?

Ôn Kỷ Ngôn cũng bất ngờ vì trạng thái vô ý của mình, bối rối cầm ấm trà rót ra cốc, không khí giữa hai người trở nên có gì ngượng ngập.

Cho đến khi người phục vụ bê lên đĩa cá Kim bài đỏ au, Đường Mật Điềm mới cười tươi như hoa: “Ôn Kỷ Ngôn, món cá này ở đây rất ngon, đủ cay đến sướng miệng!”

“Vậy hả?” Ôn Kỷ Ngôn nói, nhìn cái đầu cá chìm trong nước sốt đỏ au màu ớt, lẩm bẩm: “Xem ra nó đủ cay làm sướng miệng!”

Đường Mật Điềm vội gắp một đũa thức ăn, nhai ngấu nghiến rồi nuốt, bị sặc, ho khù khụ.

Ôn Kỷ Ngôn vỗ cho cô, rồi đưa cốc trà vào tay: “Điềm Điềm, tôi không ăn tranh với cô, sao ăn vội thế?”

Đường Mật Điềm lúng búng: “Tại tôi đói quá.” Sau đó gắp liền miếng cá vào bát, ngẩng đầu thấy Ôn Kỷ Ngôn vẫn chưa đụng đũa, liền hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn sao không ăn đi?”

“Thì đang ăn đây.” Ôn Kỷ Ngôn cười, nhìn đĩa cá, đầu cá ngập trong nước sốt ớt đỏ rực, xung quanh là những lát ớt đỏ, anh im lặng gắp một miếng, chọn miếng rau có vẻ không cay, khó khăn nuốt nước bọt, rồi cho vào miệng, thậm chí không nhai, nuốt ngay, nhưng rau vừa vào trong miệng, đã lập tức cảm giác nóng rát như lửa, anh khặc… khặc… khặc ho mấy tiếng… Ôn Kỷ Ngôn vớ vội cốc trà, uống cạn, vẫn thấy cay xè, liền cầm cốc trà của Đường Mật Điềm, uống một hơi hết luôn, sau đó, lè lưỡi, dùng tay quạt, nhăn nhó kêu: “Cay quá, cay quá!”

Đường Mật Điềm ung dung ăn một miếng cá nhìn bộ dạng khổ sở của Ôn Kỷ Ngôn hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn, anh không ăn được cay à?”

“Sao không ăn được!” Ôn Kỷ Ngôn ngại, mạnh mồm nói: “Chỉ tại món này cay quá!”

“Có lẽ anh chỉ ăn cay chút xíu, nhưng những món này đều quá cay!” Đường Mật Điềm ái ngại nói: “Xin lỗi, tôi không biết, hay là ta đổi sang lẩu không cay!”

“Không cần phiền phức thế đâu, cứ ăn thế này đi!” Ôn Kỷ Ngôn xua tay, thực ra thấy Đường Mật Điềm ăn hào hứng như vậy anh chỉ nhìn cũng thấy vui, cười hớn hở: “Thực ra rất ngon, chỉ hơi cay một chút, tôi uống nhiều nước là được!”

“Thế thì được.” Đường Mật Điềm thân thiện gắp cho Ôn Kỷ Ngôn một miếng cá trắng mềm, “Anh ăn thử cá đi, không cay lắm đâu, rau còn cay hơn!”

Thấy cô thân thiện như vậy, Ôn Kỷ Ngôn vội đưa ngay miếng cá vào miệng, lần này đã có chuẩn bị tâm lý, từ từ nhai, nuốt dần từng tý, rồi giơ ngón tay cái lên: “Ngon, rất ngon!”

“Vậy thì tốt, anh ăn được thì ăn nhiều vào!” Đường Mật Điềm vui vẻ nói, tay cầm đũa đảo lia lịa trong đĩa cá, lát sau chiếc bát trước mặt Ôn Kỷ Ngôn đã đầy những miếng cá mềm, trắng phau.

Ôn Kỷ Ngôn nhìn, lòng thấy ấm áp, mắt vô thức liếc Đường Mật Điềm vẫn đang lựa cho anh, lòng bất giác trào lên niềm ấm áp lâng lâng.

Ăn uống xong xuôi, Ôn Kỷ Ngôn lái xe đưa Đường Mật Điềm về nhà, khi đi qua quầy hoa quả nhỏ trước khu chung cư, Đường Mật Điềm xuống xe, vẫy tay nói với Ôn Kỷ Ngôn: “Anh lên nhà trước đi, tôi mua ít hoa quả rồi lên sau.”

Ôn Kỷ Ngôn vốn dĩ muốn đợi cô, nhưng những chiếc xe đằng trước, đằng sau đang đua nhau nhấn còi, anh đành ngó đầu ra ngoài cửa xe, dặn: “Vậy tôi lên trước, cô mua ít thôi, không lại xách nặng!”

“Biết rồi!”

“Vậy tôi về trước!” Ôn Kỷ Ngôn cười, vẫy tay lái xe vào cổng khu chung cư. Đường Mật Điềm đứng một bên nhìn theo chiếc xe đi khuất trong cổng khu, cô rảo bước đi đến quầy hoa quả.

“Điềm Điềm, khéo quá, lại gặp cô rồi!” Giọng nói mượt mà cùng bóng người to cao ló ra từ một góc quầy hoa quả, vỗ nhẹ vào vai Đường Mật Điềm.

“Anh… sao anh lại ở đây?” Đường Mật Điềm kinh ngạc lùi lại mấy bước, nhìn Mễ Tu Dương cầm giỏ hoa quả trong tay, lắp bắp nói: “Tôi vừa mua ít hoa quả, định đến thăm Ngôn Ngôn!”

Mễ Tu Dương giơ ra giỏ hoa quả, giải thích: “Tuần trước, tôi vội đi công tác, cho nên, chưa cảm ơn cô vì bữa chiêu đãi hôm đó, hôm nay về rồi lập tức muốn đến thăm hai người!”

“Ồ, anh khách sáo quá!” Đường Mật Điềm thực sự bối rối ngước nhìn Mễ Tu Dương.

“Không có gì, tôi mặt dày đến nhà cô xin ăn rồi mà!” Mễ Tu Dương thản nhiên nói rồi nhìn cô mỉm cười: “Điềm Điềm, vừa rồi ai đưa cô về thế? Trông hình như hơi quen quen!”

“Hả, ai đưa tôi về?” Đường Mật Điềm ngỡ ngàng, rồi nhanh trí nói: “Ồ, đó là anh họ của Ngôn Ngôn!” rồi cười nói chắc nịch: “Anh họ của Ngôn Ngôn cũng hơi giống cô ấy, cho nên anh thấy quen..!”

“Anh họ của Ngôn Ngôn?”

“Đúng!” Đường Mật Điềm nói, suýt chút nữa cắn vào lưỡi, lúc này, cô mới đau khổ phát hiện, người ta không thể nói dối, đã nói dối một lần cần phải nói dối N lần để chống chế, giống như bây giờ, cô không những biến Ôn Kỷ Ngôn thành Ôn Ngôn Ngôn, thậm chí còn phải tạo ra ông anh họ của Ôn Ngôn Ngôn, nếu còn tiếp tục, không biết cô còn phải bịa ra những nhân vật nào nữa.

“Ồ, nếu biết anh ta là anh họ Ngôn Ngôn, thì tôi đã ra chào một câu.” Mễ Tu Dương nói với vẻ tiếc nuối, khiến Đường Mật Điềm nổi da ga, rồi thản nhiên nói: “Nhưng, thôi, theo đuổi được Ngôn Ngôn đã, rồi gặp anh họ của cô ấy sau cũng được.”

Đường Mật Điềm ngoài bối rối cười trừ, quả thật không biết nói gì.

“Điềm Điềm, còn đứng đây làm gì? Chúng ta lên nhà cô thôi.” Mễ Tu Dương vỗ nhẹ vào tay cô.

“Lên nhà tôi?” Đường Mật Điềm chớp mắt, nhìn anh ta, “Quên không nói với anh, mấy hôm nay Ngôn Ngôn đi du lịch, không có nhà, một mình tôi, mời anh vào nhà thì không tiện lắm!” Nói xong sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng căng thẳng vã mồ hôi.

“Ngôn Ngôn đi du lịch ư?” Mễ Tu Dương hơi chau mày, hỏi.

“Đúng.” Đường Mật Điềm nói, không thể để Mễ Tu Dương vào nhà lúc này, như vậy quá nguy hiểm.

“Vậy được, lần sau tôi đến thăm hai người.” Mễ Tu Dương nhét giỏ hoa quả vào tay Đường Mật Điềm, “Hôm nay không quấy rầy cô nữa, tôi đi đây, gọi điện cho cô sau, hôm nào Ngôn Ngôn về, tôi lại đến thăm!”

“Ờ, được!” Đường Mật Điềm chỉ có thể nhìn theo Mễ Tu Dương, nho nhã đi về phía chiếc xe HUMER, khởi động máy, từ từ ra khỏi tầm mắt, mới hít thở sâu, nhìn giỏ hoa quả trong tay.

Mễ Tu Dương vừa xoay nhẹ vô lăng, vừa quan sát Đường Mật Điềm qua gương chiếu hậu, càng cảm thấy, hai nhân vật đó thật thú vị, anh giống như mèo vờn chuột không mở miệng, nhưng từ từ khiêu khích, nhìn họ bấn loạn, nhưng cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, thật sự rất thú vị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN