Dâu Nhà Nông - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Dâu Nhà Nông


Chương 32


Trương Tích Hoa được trượng phu nắm tay, hắn đi ở phía trước. Lúc này dòng người vẫn đông đúc như cũ, gặp chỗ chen lấn thì hắn sẽ cố ý thong thả che chở cho nàng, ngăn không để dòng người vô ý va chạm đến nàng.

Dọc theo đường đi Trương Tích Hoa chỉ biết tim mình đập dị thường, căn bản không tâm tư đánh giá chung quanh buôn bán cái gì. Cảm nhận sâu sắc bàn tay to lớn của trượng phu có rất nhiều vết chai, lòng bàn tay lại rất ấm áp, thế mà lại chảy không ít mồ hôi.

Hà Sinh cũng không có lòng chú ý xung quanh, ban nãy xung động dắt tay nàng, trong lòng tự nhiên lại xấu hổ, nếu là lập tức buông tay thì lại ra vẻ mình thực ghét bỏ nàng. Nhưng hắn không có những ý tứ này, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Đi như vậy trong chốc lát, nắm bàn tay nhỏ bé hơn rất nhiều so với tay mình, Hà Sinh càng thêm tự nhiên. Đợi hắn nghiêm túc quay lại nhìn nương tử mình, bất tri bất giác đã đi tới một sạp bán trang sức bên đường.

Hà Sinh thả tay, ổn trọng nói: “Nơi này có nhiều vật phẩm này, nàng thử xem qua một chút.”

Trương Tích Hoa sững sờ một chút, giật mình nhớ đến cô nhỏ nhờ mình mua nơ hoa, liền thu hồi tâm tình, bắt đầu chuyên tâm chọn.

Người bán hàng cũng rất nhạy bén, thấy hai người liền tươi cười chào hỏi, liên tục nói tuỳ ý chọn tuỳ ý chọn, chọn được đồ có thể thêm chút khuyến mãi. Dù sao hiện tại buôn bán cũng khó khăn, người bán cũng thật muốn bán được một chút. Hắn nhìn y phục của hai người trước mắt thấy không giống người có nhiều tiền nhưng xiêm y cũng rất sạch sẽ chỉnh tề. Nữ nhân chải kiểu tóc của phụ nhân đã có chồng, nam nhân hai tròng mắt ôn hoà nhìn nàng. Chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhận ra hai người này là vợ chồng, thành thân cũng chưa lâu.

Vợ chồng son ngọt ngào vui vẻ thì khả năng mua sắm những thứ này cũng thoải mái hơn một chút, người bán hàng liền nói: “Những thứ này đều là hình thức mới, các phụ nhân đều rất thích, vị nương tử này, ta thấy người rất hợp với cái này nha.”

Nói xong liền chọn một cái hình hoa lan rất khác biệt đưa ra.

Trương Tích Hoa lắc đầu, nàng là chọn cho cô nhỏ, tiểu cô nương này nhất định không thích loại thanh lịch thế này, liền chú ý mấy mẫu hoa hồng, hoa ɖâʍ bụt, hoa mẫu đơn, cuối cùng vẫn chọn hoa mẫu đơn.

Người bán hàng cũng thức thời rất nhanh, tuy hắn thấy rằng phụ nhân này rõ ràng thích hợp với hoa lan hơn, nhưng vẫn như cũ cười híp mắt nói: “Vị này mắt nhìn thật tốt, đây chính là kiểu dáng được ưa chuộng nhất, tiện nghi cực kì, chỉ cần 5 đồng tiền.”

Hơi đắt một chút, Trương Tích Hoa trong lòng thở dài, liền bỏ đồ xuống, tưởng nàng lại đi địa phương khác lựa chọn xem, người

bán hàng có chút khẩn trương, thấp giọng nói: “Như thế này, ta là bán cho ngươi 4 đồng thôi, ngươi cũng đừng nói ra. Chúng ta ở đây đều đã thống nhất giá tiền như vậy, nếu để lộ ra, ta cũng khó ăn nói.”

Thấy hắn khoa trương như vậy, Trương Tích Hoa vẫn không tin, quay đầu ý bảo Hà Sinh lại đi đi thôi. Hà Sinh đối với ý đồ của người ta không được hiểu, càng không biết vật phẩm tốt xấu, giá cao thấp cũng phân biệt không rõ. Nếu nương tử đã muốn đi, hắn liền muốn dắt tay nàng đi.

Hà Sinh chấn động, ý thức được mình lại vừa dắt tay nàng, nhưng lại không hề thấy mất mặt, thế này là sao đây?

Trương Tích Hoa trong lòng cũng run lên, lặng yên không tiếng động nhìn khuông mặt nghiêm chỉnh của trượng phu, trong lòng trào ra ngọt ngào, trêи mặt càng ngượng ngùng hiện lên một đám đỏ.

Người kia vội vàng: “Quay lại đây! Quay lại đây!”

Hà Sinh cúi đầu nhìn sắc mặt đỏ ửng của nương tử, thấy lòng mình cũng ấm áp, nói với nàng: “Quay lại nhìn xem hắn nói giá thế nào.”

Hà Sinh là thấy đoá hoa lan ban nãy thật sự rất hợp với nương tử, nếu không mua được thì cũng là chuyện nuối tiếc.

Nghe lời Hà Sinh, Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh quay trở lại gian hàng. Người bán hàng cười khổ nói: “Mua bán càng lúc càng khó xử. Giống như ta bán chút trâm hoa, nơ hoa, đều là buôn bán nhỏ, trừ đi tiền vốn thì cũng không kiếm được mấy đồng tiền.”

Sau bán hoa mẫu đơn kia giá 3 đồng tiền, Trương Tích Hoa biết đây là giá thật, cũng không làm khó hắn, nói: “Được, lấy cho ta cái đó.”

Ngay cả người bán chút vật dụng này cũng than thở không buôn bán được, tình hình này, xem ra ai cũng phải tính toán chi li rồi.

Người bán hàng trao đồ cho Trương Tích Hoa, miệng vẫn nói: “Ai, bán cho ngươi lần này là ta không kiếm được tiền nha.”

Trương Tích Hoa chuẩn bị trả tiền, Hà Sinh đè lại động tác của nàng, đem cài hoa lan đưa tới cho nàng, Trương Tích Hoa lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Hà Sinh quay đầu ra nói: “Cho nàng.”

Trong phút chốc, Trương Tích Hoa cảm giác toàn bộ người ấm áp, rất nhẹ giọng đối với hắn nói: “Ta không cần dùng.”

Hà Sinh nói: “Đẹp mắt.”

Sợ Trương Tích Hoa nghe không hiểu, Hà Sinh quay đầu lại rất nghiêm túc nói thêm một câu: “Nàng dùng nhất định rất đẹp mắt.”

Chú ý quan sát, hắn đã hiểu được nương tử không mua cho mình mà là mua cho muội muội của hắn.

Thấy vậy, người bán hàng thấy có cơ hội, liền nói: “Tướng công của ngươi cũng là muốn mua cho ngươi rồi, nương tử ngươi đừng cự tuyệt như vậy.”

Trương Tích Hoa nghe câu “Đẹp mắt” của trượng phu đã động lòng, ngượng ngùng đáp ứng.

Hà Sinh liền thanh toán tiền, lại hỏi: “Nàng có muốn mua gì nữa không?”

Hai người vẫn như cũ nắm tay nhau, Trương Tích Hoa giờ phút này cảm giác trong lòng giống như bị bầu trời chiếu rọi, có chút choáng váng, chậm một lúc mới khắc chế nội tâm khác thường, nghĩ nghĩ cuối cùng nói: “Mua một ít đồ làm giày cho mùa đông.”

Lập tức sẽ thu hoạch vụ thu, sau đó trời sẽ trở lạnh, không thích hợp để mang giày rơm nữa. Tay nghề làm giày của nàng tốt hơn so với may vá xiêm y, vì vậy nàng định làm cho cả nhà mỗi người một đôi.

Mặt khác, vào thời điểm này mua vật liệu làm giày cho mùa đông sẽ không quá mắc. Nàng lúc nào cũng dụng tâm suy nghĩ tính toán cẩn thận, tiêu xài hợp lý.

Hà Sinh liền đồng ý, hai người mua chút vật dụng này nọ, đoán chừng Nhị thúc chờ cũng đã lâu, lập tức nhanh chóng đi ra cửa thành.

Hà Nhị thúc hiện tại có chút phiền não, đi trấn trêи gặp người cùng thôn thì vốn là chuyện vui mừng. Nhưng người cùng thôn này lại đúng là La gia, lại cũng vừa khéo là một cô nương của La Gia. Hắn thân là trưởng bối, cũng không biết dùng sắc mặt gì đối với loại chuyện này.

La Hương Viên đi trấn trêи là để thăm thân nhân, vừa khéo vị kia lại là lão gia đã thú đường tỷ La Hương Cầm làm thϊế͙p͙ thứ ba.

Từ sau khi từ chối hôn sự, La Hương Viên đi lại trong thôn có chút lúng ta lúng túng. Qua một đoạn thời gian, trong nhà cũng chưa tìm được mối hôn sự thích hợp.

Vì thế La Nhị Cẩu cùng Vương thị liền nảy lòng tham, để cho khuê nữ tìm La Hương Cầm nhờ giúp một tay. Trong lòng còn có chủ ý khác, nếu là vị lão gia nhìn tới khuê nữ nhà mình, lại một chuyện tốt.

Đáng tiếc La Hương Viên đi làm khách hai ngày, một cái bóng của đại lão gia cũng chưa nhìn thấy, đương nhiên không biết hắn là ục ịch béo gầy như thế này. Liền tức đường tỷ tâm tư nhiều, không cho mình thấy đại lão gia.

La Hương Cầm vốn là biết làm người, tâm tư lại cẩn thận. Tính tình thúc thẩm nhà mình ra sao chẳng lẽ nàng lại không biết rõ, thêm nữa La Hương Viên cũng không hề che giấu ý đồ, nàng đương nhiên không có khả năng để cho họ thực hiện ý đồ.

La Hương Viên ở lại hai ngày chỉ thấy đường tỷ như cành vàng lá ngọc, có vài nha đầu hầu hạ, ngón trỏ cũng không dính nước. Mỗi ngày muốn ăn uống cái gì, liền phân phó cho quản sự, ngay lập tức sẽ có thức ăn tinh xảo đến tận nơi.

La Hương Viên là đường muội, trong hai ngày liền học được cách sai bảo, chọn tam lấy tứ, hô tới quát lui những nha đầu hầu hạ.

Nàng nào đâu biết La Hương Cầm cũng rất sầu não. Đừng nhìn nàng như thế đã cho rằng sung sướиɠ, có được hầu hạ này là nhờ đại lão gia ở đại viện còn chú ý đến nàng, thân phận tiểu thϊế͙p͙ này của nàng là không bao giờ có thể thấy ánh sáng của đại viện. Nàng quan sát thấy, rõ ràng vị lão gia này là một người sợ vợ, nàng đến bao giờ mới có thể đường đường chính chính đi vào đại môn Huyện lệnh đây.

La Hương Viên với phú quý mấy ngày qua là nhìn được mà không sờ được, sao lại không tức giận cơ chứ?

Vốn La Hương Cầm phái người đưa nàng về nhà, nàng liền giận dỗi cự tuyệt.

Ra khỏi cửa thành mới bắt đầu hối hận, liền gặp phải Nhị thúc. La Hương Cầm nhớ tới Hà Sinh mấy ngày là ở trấn trêи bán than củi, như vậy nàng có thể cùng hắn trở về thôn đúng chứ?

Được cùng người mình thích ở chung một khắc đồng hồ, cảm giác này có bao nhiêu vui vẻ? La Hương Viên liền dây dưa không chịu đi, nhất định chờ Hà Sinh đi tới.

Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa nắm tay nhau đến tận cửa thành. Khi đó Hà Sinh mới buông tay nàng, hắn không muốn để cho Nhị thúc thấy hành vi thân mật của phu thê bọn họ, Nhị thúc vốn là ruột để ngoài da, để cho thúc ấy thấy, chuyện nhất định sẽ truyền đến tai cha mẹ.

Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa một trước một sau đi đến chỗ Nhị thúc thì La Hương Viên đột nhiên chạy đến chỗ Hà Sinh. Trêи mặt tươi cười, ngữ khí vô cùng thân thiết nói: “Hà Sinh, chàng trở lại rồi, ta chờ chàng thật lâu đây.”

Lập tức nhìn thấy Trương Tích Hoa sau lưng hắn, La Hương Viên đen mặt, lời định nói đột nhiên nghẹn lại, mở miệng rồi lại khép miệng không tiếng động.

Trương Tích Hoa rõ ràng nhận thấy thái độ biến hoá của đối phương. Người này có địch ý rất sâu với mình. Thiên tính của nữ nhân vốn rất nhạy bén, nàng liền nhìn trượng phu.

Hà Sinh sửng sốt, sau mới lãnh đạm nói: “Là ngươi à.”

Sau đó, là không có sau đó.

La Hương Viên chờ giây lát, thấy vợ chồng bọn họ đã muốn đem đồ trêи tay mang lên trêи xe, hắn giúp đỡ Trương Tích Hoa lên xe, chính mình lại dứt khoát ngồi lên.

Bọn họ có phải hay không xem nhẹ nàng? La Hương Viên nghĩ, nàng lập tức nói: “Hà Sinh ca, ta đã nói qua với Hà Nhị thúc, muốn đi cùng trở về thôn.”

Ba người ngồi trêи xe trâu thì vẫn còn dư lại ít chỗ, nhưng thêm một người liền sinh ra chật chội. La Hương Viên tỏ vẻ muốn lên xe, mở to mắt hạnh đầy mong chờ nhìn Hà Sinh. Hà Sinh đương nhiên không có khả năng nhìn nàng, cuối cùng vẫn là Hà Nhị thúc thái độ mềm mỏng, nói: “Phía trước thật sự rất chật chội rồi, Hương Viên không bằng ngươi ngồi ở phía sau đi?”

La Hương Viên đang mặc một bộ váy mới, hoạ tiết hoa nhẹ nhàng thanh thoát. Đằng sau xe chứa quá nhiều than củi, rất dễ dàng lấm bẩn xiêm y, vả lại, nàng cũng không muốn đáng thương ở phía sau, liền năn nỉ nói: “Nhị thúc, để cho ta ngồi ở phía trước đi, chịu khó một chút liền có chỗ mà.”

La Hương Viên được Nhị thúc kéo lên xe, trêи xe lập tức chật chội khó chịu. Sắc mặt Hà Sinh từ đầu đến giờ không đổi, lập tức hơi nhíu mày, hắn nhẹ giọng nói với Trương Tích Hoa: “Tới gần ta một chút.”

Trương Tích Hoa hơi di động, toàn bộ thân thể như bị trượng phu kéo vào lòng. Nhìn tư thái dựa sát vào nhau của bọn họ, mắt La Hương Viên liền toát ra ngọn lửa, cảm xúc nháy mắt rơi vào đáy cốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN